Lúc mở miệng lần nữa, chàng đã chuyển chủ đề: "A Hà, chúng ta đều tốt cả. Gần đây biên giới không yên ổn, nàng mau chóng rời đi thì hơn."
Ta lắc đầu: "Thiếu gia, lần này ta đến, là đón chàng cùng đi."
Dù Ôn Quân nhiều lần bảo ta đổi cách xưng hô, nhưng ta vẫn quen gọi chàng là thiếu gia.
Trong lúc họ sững sờ, ta cười nói: "Ta đã gom đủ ba trăm lượng vàng, lần này có thể đón một người đi."
"Số tiền còn lại, ta sẽ từ từ gom góp, rồi sẽ lần lượt đón mọi người về."
Ta tưởng họ sẽ vui mừng hớn hở, nhưng trong phòng đột nhiên im lặng.
Hốc mắt Ôn Quân hơi đỏ lên, chàng hỏi ta: "Ba trăm lượng vàng, tận ba trăm lượng vàng, A Hà, muội phải chịu bao nhiêu khổ sở mới gom được nhiều tiền như vậy?"
"Trong kinh thành nhiều quan lại quyền quý, muội xem tướng cho họ, họ cho tiền cũng nhiều. Hơn nữa, Xuân Lan họ cũng góp rất nhiều tiền, giúp đỡ không ít."
Ta vừa nói, vừa vô thức giấu tay ra sau, sợ chàng nhìn thấy sẹo trên tay ta.
Người quyền quý luôn thích nghe lời hay ý đẹp, nhưng khi xem tướng ta không thể nói dối.
Lần trước ta nói một thị lang sẽ c.h.ế.t trên giường của một người phụ nữ, ông ta tức giận không thôi, sai người đánh ta một trận.
May mà ngày thứ ba ông ta bị tiểu thiếp đ.â.m c.h.ế.t trên giường, giải mối hận trong lòng ta.
"Đừng gạt ta." Ôn Quân đưa tay xoa đầu ta, kéo ta đi đến sân nhỏ.
Trong trời đất lúc này chỉ còn lại hai chúng ta.
Trời tối rất sớm, hôm nay không có sao chỉ có trăng, ánh đèn phía xa mờ mờ ảo ảo.
Chàng đứng trước mặt ta, hơi thở gần trong gang tấc, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hình bóng ta.
Trái tim như con nai con húc loạn, có thứ gì đó lặng lẽ dâng trào giữa chúng ta.
Một lúc sau, Ôn Quân khẽ hỏi ta: "A Hà, ta có thể... ôm nàng một cái không?"
Ta không trả lời chàng, chỉ nhón chân, ôm lấy cổ chàng.
Chàng từ từ thử ôm lấy eo ta, sau đó hơi cúi đầu, trán chạm vào trán ta.
Cả hai không nói gì, ta đặt cằm lên vai chàng, chàng nhẹ nhàng vuốt lưng ta.
Dường như có thể vuốt đi tất cả mệt mỏi của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"A Hà, muội có thể xem tướng, nhưng nàng chưa từng nói kết cục của ta." Chàng khẽ hỏi ta: "Kết cục của ta, có phải không tốt không?"
Trái tim ta bất giác "thịch" một tiếng, vội vàng lắc đầu: "Thiếu gia nói gì vậy?"
"Thiếu gia tốt như vậy, đương nhiên sẽ bình an đến già."
Giọng Ôn Quân hơi trầm: "A Hà, nàng lại gạt ta rồi."
"Sao lại gạt chàng chứ?"
Cho dù vận mệnh của chàng đã định sẵn, ta cũng sẽ dốc hết sức lực viết lại kết cục của chàng.
"Ta không phải đến đón thiếu gia rời đi rồi sao?"
Ôn Quân sống lưng hơi cứng lại, đột nhiên cúi người, in lên trán ta một nụ hôn nhẹ như tuyết rơi.
Chàng khó khăn nói: "A Hà, xin lỗi, ta có lẽ không thể đi cùng nàng rồi."
11
Lời của Ôn Quân khiến ta khá ngạc nhiên.
Trong nháy mắt hy vọng tan biến, ta không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Nơi đây chỉ có hai chúng ta, chàng kéo ta ngồi xuống ghế dài ở hành lang, dùng giọng nói chỉ có ta mới nghe thấy được nói: "Ta muốn nhờ nàng đưa Chiêu Chiêu đi."
"Gần đây có mấy chục nữ tỳ mất tích. Chiêu Chiêu chỉ biết bạn chơi của mình mất tích, nhưng ta quan sát một phen, luôn cảm thấy chuyện này không thể tách rời khỏi nước Kim."
"Khi ta làm việc trong thư phòng của Chu tướng quân, từng liếc thấy hai phong thư viết bằng chữ Kim. Lại nghe nói Thái tử nước Kim đến làm giám quân và tướng quân chỉ huy tác chiến đều háo sắc, một kẻ thích ấu nữ, một kẻ thích thiếu nữ vừa tuổi cập kê."
"Hôm nay ban ngày, Chiêu Chiêu từng nói với ta, Chu tướng quân đánh giá muội ấy một lúc, đột nhiên vỗ vai muội ấy, khen muội ấy xinh đẹp."
Giọng Ôn Quân rất thấp: "Chiêu Chiêu mới tám tuổi, nếu muội ấy bị đưa đi... ta không dám tưởng tượng."
"A Hà, có thể cầu xin nàng đưa Chiêu Chiêu đi không? Ta biết để một cô nương chưa kết hôn như nàng nuôi một đứa trẻ lớn như vậy không dễ dàng, nàng chuộc muội ấy về rồi, có thể đưa muội ấy đến Nhà Tế Bần, chỉ cần để muội ấy có thể sống đường hoàng như một con người là được..."
Từng chữ của chàng đều nói ra khó khăn, nhìn ta ánh mắt mang theo cầu xin rõ ràng.
Ta chỉ có thể nhìn thấy kết cục tiểu thư rơi xuống hồ băng, từ khi vận mệnh của muội ấy bị ta thay đổi, ta liền không thể xem tướng cho muội ấy nữa.
Ta đã cứu tiểu thư một lần, đương nhiên không hy vọng muội ấy lại rơi vào hang hùm miệng sói.