A Li Cô Nương
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.
Nàng ta nhẹ nhàng nâng tách trà, nhấp một ngụm, mới nói tiếp:
"A Cảnh đã kể chuyện của hai người cho ta nghe rồi, đám người tối qua không phải do A Cảnh gọi tới, ngươi đừng hiểu lầm chàng."
"Là Oánh Oánh sợ ngươi dây dưa với A Cảnh nên gọi người đến dọa ngươi thôi, ta đã mắng nó rồi."
"Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt với nó, sau này ta làm trưởng tẩu, sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
"Những món đồ Phó gia lấy của ngươi ta đều mang đến rồi, lát nữa ngươi cầm đi."
"Đây là một vạn lượng bạc, coi như ta bồi thường riêng cho ngươi, ta chỉ có một yêu cầu."
"Trong vòng ba ngày ngươi phải rời khỏi Kinh Thành, vĩnh viễn không được quay lại nữa."
Ta vẫn không mở miệng, tiếp tục nhìn nàng ta tuyên bố chủ quyền.
Nàng ta bị ta nhìn đến phát hoảng, không nhịn được hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Ta cười nói:
"Chỉ là tò mò, tiểu thư khuê các như Tống tiểu thư đây, sao có thể mặt dày nói ra những lời trơ trẽn như vậy?"
"Ngươi đã biết mối quan hệ giữa ta và Phó Cảnh, thì nên hiểu rõ, tên nam nhân này bội tín bạc nghĩa, chẳng phải thứ tốt đẹp gì."
"Ngươi cứ nhất quyết bịt mũi ăn bát cơm thiu này, ta cũng không tranh giành với ngươi."
"Nhưng hắn nợ ta năm vạn lượng, ngươi lại đưa ta một vạn lượng, còn đòi ta rời Kinh Thành, mặt ngươi to bằng trời à?"
Nụ cười trên mặt nàng ta lập tức lạnh đi.
Ánh mắt nhìn ta cũng trở nên độc ác hơn nhiều.
Quả nhiên, Tống tiểu thư này có thể đến với Phó Cảnh, không phải là loại bạch liên hoa đơn thuần ngây thơ gì.
Nàng ta khinh thường bĩu môi một cái, cuối cùng cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo thật sự.
Tờ ngân phiếu một vạn lượng bị nàng ta thu lại, sau đó nói:
"Hèn chi A Cảnh và Oánh Oánh nói ngươi là đồ ngu không biết điều."
"Nếu ngươi đã không biết điều, vậy ta cũng không cần khách sáo với ngươi nữa."
"Đám người tối qua là do ta sai đi, chỉ là cảnh cáo ngươi một chút, cho nên chưa ra tay mạnh."
"Nhưng lần sau thì chưa chắc đâu!"
"Trong vòng ba ngày, nếu ngươi còn ở lại Kinh Thành..."
Nàng ta cười gằn một tiếng.
"Ta không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu, Vệ Quốc Công phủ nhà ta muốn g.i.ế.c hạng người như ngươi, chẳng khác gì giẫm c.h.ế.t một con kiến."
Nói xong, liền đứng dậy, ra lệnh: "Mang mấy thứ đồ đó của Thẩm cô nương xuống dưới!"
Nha hoàn bà v.ú liền bảy tay tám chân ném một đống hộp gấm từ trên lầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài mấy bức tranh chữ ra, còn lại đều là đồ dễ vỡ, loảng xoảng vỡ nát đầy đất.
Mấy kẻ đó lại cười ngạo mạn: "Thẩm cô nương, bọn ta vụng tay vụng chân, ngài đừng trách nhé."
Tống Thanh Dao mỉm cười ném cho ta một ánh mắt khinh miệt.
Dường như chắc mẩm rằng ta chẳng thể làm gì được nàng ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Suy cho cùng, nàng ta nghĩ ta chỉ là một nữ thương nhân mở tửu lầu, không nơi nương tựa, mặc cho bọn họ bắt nạt.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ, khẽ thở dài.
Ta đã cho họ cơ hội rồi, là bọn họ cứ muốn chọc vào ta.
Ta gọi vọng ra ngoài cửa sổ: "A Cửu, về cung!"
4
Hoàng huynh thấy ta, mặt đầy giận dữ.
"Tên Phó Cảnh c.h.ế.t tiệt này!"
"Truyền chỉ của trẫm, tước bỏ tước vị của Phó Cảnh, đày cả nhà hắn..."
Hắn chưa nói xong, ta đã cười bảo: "Hoàng huynh, đừng mà, thế thì còn gì vui nữa."
Hoàng huynh tức giận hỏi:
"A Li, muội là muội muội duy nhất của trẫm, là Trưởng công chúa nắm giữ quốc khố thiên hạ! Sao có thể để người ta bắt nạt chứ?"
Ta lơ đãng nghịch chiếc nhẫn của mình.
"Muội có để người ta bắt nạt được đâu?"
"Sắp đến sinh thần của muội rồi, Hoàng huynh phá lệ tổ chức tiệc sinh thần cho muội một lần đi!"
Hoàng huynh mừng rỡ ra mặt, hỏi: "Muội chịu công khai thân phận rồi sao?"
Ta cười cười: "Chẳng phải Hoàng huynh nói, văn võ bá quan trong triều đều rất tò mò về muội sao, vậy thì thỏa mãn sự tò mò của họ đi."
Ta vừa sinh ra đã bị đưa ra khỏi cung, nuôi dưỡng trong dân gian.
Nhờ tài kinh doanh xuất sắc, mười ba tuổi ta đã trở thành một cự phú nức tiếng một phương.
Sau đó dựa vào tài lực hùng hậu, giúp Hoàng huynh đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh, kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hoàng huynh bèn giao cả quốc khố và nội khố cho ta quản lý.
Ta tính tình phóng khoáng, yêu tự do nên chưa từng lộ diện ra bên ngoài.
Người đời chỉ biết Thánh thượng đương triều có một muội muội ruột là Thái Hòa Trưởng công chúa, nắm giữ quốc khố của triều Đại Cảnh.
Văn võ bá quan trong triều đều rất tò mò về ta.
Nhưng ngoại trừ một số ít người hầu cận bên cạnh Ngài, không ai từng gặp ta.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com