A Phiêu Cô Nương

Chương 2



3

Nàng dâu?

Ta liếc nhìn lên tường, trên bức tường cũ kỹ còn sót lại nhiều hình vẽ nguệch ngoạc, có hoa có cỏ, đều vẽ vô cùng xấu xí.

Nhưng lại có một câu 【Nắm tay người, cùng người bạc đầu】 được viết rất ngay ngắn, có thể thấy người viết đã thành tâm luyện tập rất nhiều lần. Ta lại chuyển ánh mắt sang tượng thần Thổ Địa, lén lút hỏi:

"Ngươi nói xem, Thổ Địa gia có từng cưới vợ không?"

Tiểu Hôi nhíu mày suy nghĩ một hồi, bắt đầu tám chuyện:

"Nghe cụ cố ta nói, Thần quân vốn xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng vào lúc đỗ đạt lại phạm phải tội lớn tày trời.”

"Lẽ ra ngài phải vào Vô Gian Luyện Ngục vĩnh viễn không được luân hồi, nhưng may mắn có một nữ tử thành tâm cúng bái mấy chục năm.”

"Thiên đạo cảm động, vì vậy Thần quân được thả ra, còn được phong làm Thần Thổ Địa."

Tổ của Tiểu Hôi ở ngay trên cây phong lớn bên cạnh miếu, có tình bạn mấy đời chim cùng Thổ Địa gia, nàng hiểu biết hơn ta rất nhiều.

"Nữ tử đó là thê tử của hắn sao?"

Tiểu Hôi lại lắc đầu:

"Không phải, chỉ là một người không mấy liên quan."

Ta bĩu môi, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Lừa quỷ à! Đã không liên quan, vì sao lại phải cúng bái hắn làm gì?”

"Ta thấy ấy mà, tám chín phần mười là tình nhân của ngài ấy!"

Chậc chậc, tên này suốt ngày một bộ dạng không gần nữ sắc, không ngờ kiếp trước lại có một món nợ phong lưu như vậy.

"Suỵt, bàn tán lung tung về Thần quân, cẩn thận ngài ấy đuổi ngươi về cái mộ nhỏ kia đấy!"

Tiểu Hôi trừng ra vẻ mặt đầy nghiêm túc mà cảnh cáo. Ta sợ đến mức vội vàng ngậm miệng. Nhưng chính nàng lại quay đầu đi moi móc chuyện cũ của người ta:

"Ta nghe nói, nữ tử đó vốn là một kỹ nữ.”

"Lúc trẻ Thần quân đi ngang qua, thấy nàng bị người ta ức hiếp, vì vậy đã chuộc thân cho nàng."

“Nhưng ngài ấy sớm đã không còn nhớ đến chuyện này nữa rồi.”

“Chỉ là cô nương kia trọng tình trọng nghĩa, sau khi Thần quân chết, nàng đã cạo đầu làm ni cô, lại lấy hết vốn liếng cả đời, trở về cố hương xây miếu cho Thần quân, ngày ngày niệm kinh siêu độ."

Oa! Thì ra là người hâm mộ chính hiệu của hắn, thảo nào hắn có thể biến thành thần!

Ta kinh ngạc, không khỏi nảy sinh lòng ngưỡng mộ:

"Giá mà cũng có người thành tâm cúng bái ta thì tốt biết mấy, biết đâu ta cũng thành thần tiên!"

Tiểu Hôi cười nhạo:

"Ngươi c.h.ế.t lâu như vậy, đến cả địa phủ cũng không thèm thu nhận ngươi.”

"Nếu không phải Thần quân có lòng từ bi, cho ngươi ăn ké chút hương khói trong miếu thì ngươi sớm đã hồn phi phách tán rồi.”

"Ngươi cùng lắm cũng chỉ làm được một tiểu thần sứ, mà cho dù là thần sứ cũng phải được Thần quân để mắt tới mới được!"

Miệng Tiểu Hôi là độc nhất, nhưng nàng nói không sai chút nào, ta cùng lắm cũng chỉ làm được một thần sứ thôi.

Cũng không biết rốt cuộc Thổ địa gia hắn có để mắt đến ta không.

4.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng làm thần sứ cũng phải có thân phận, họ tên là gì? Quê quán ở đâu? Tổ tông có công đức gì không? Đầu óc ta trống rỗng, chẳng nhớ gì cả.

Người c.h.ế.t nếu không kịp thời chuyển thế đầu thai, lại không có ai cúng bái thì không lâu sau sẽ quên sạch mọi chuyện lúc sinh thời, trở thành dã quỷ, cuối cùng hồn phi phách tán. Cho nên, nói cho cùng, ta nên cảm ơn tên tiểu tặc kia nhất.

Nếu không phải vì hắn đến ăn trộm, lại vô tình làm đổ bàn thờ, bia mộ của ta cũng không bị dời vào, càng không có cơ hội làm quỷ giữ cửa miếu Thổ địa.

Nghe nói, lúc trước Thổ địa gia ngày thường bày ra vẻ mặt chán đời, suốt ngày trốn trong góc ngủ gà ngủ gật khiến cho thôn Lê Hoa nhiều năm liền gió không đều, mưa không thuận, dần dà cũng chẳng còn ai đến thắp hương, mái nhà dột một lỗ to cũng chẳng ai thèm sửa.

Cái miếu rách nát này, trộm đến còn phải cho vài ba trăm đồng mới chịu đi, có gì mà trộm chứ!

"Hắn đã lấy trộm cái hộp đỏ đi rồi."

"Hộp đỏ gì cơ?"

Tiểu Hôi nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đó là bảo bối của Thổ địa gia, chuyên dùng để cúng trước tượng thần."

Nàng còn nói, chiếc hộp sơn đỏ đó là thứ duy nhất trong miếu không bị bám bụi. Đáng tiếc là ta chưa từng nhìn thấy, lúc ta đến, tên trộm kia đã sớm chạy mất tăm mất tích rồi. Mà sau khi ta đến, vốn dĩ không muốn ăn không ở không, liền tích cực làm việc.

Ruộng ngô nhà họ Chu mấy năm liền bị lợn rừng ghé thăm, Chu đại gia lâm vào bước đường cùng, xách theo nửa chai rượu đến cái miếu rách này khóc lóc thảm thiết.

Thổ địa gia chỉ nằm im không nhúc nhích, ta đoán chắc là hắn đã c.h.ế.t rồi, thế là ta đành phải liều mình ra tay, đại chiến ba trăm hiệp cùng đám lợn rừng kia. Đương nhiên lợn rừng không sợ quỷ, nhưng may mà quỷ hỏa của ta còn có chút tác dụng, không chỉ có thể giác hơi cho thần Thổ địa mà còn có thể nướng lợn rừng cháy xém bên ngoài, bên trong mọng nước.

Mà từ đó về sau, nhà Chu đại gia liên tiếp được mùa. Tin tức thổ địa gia hiển linh lan truyền trong thôn, một đồn mười, mười đồn trăm, hương khói ở miếu Thổ địa cũng lại bốc lên một lần nữa. Vì vậy, chính quyền xã đã cấp tiền để sửa nóc nhà cho miếu nhỏ, nhóm cán bộ thôn còn thức đêm lồng chiếc quần cộc đỏ cho Thổ địa gia.

Nói đến công trạng, ta đúng là công thần lớn trong miếu, nhưng tâm tư Thổ địa gia vẫn cứ đặt trên chiếc hộp đỏ đó, căn bản là hắn không thèm nhìn ta lấy một lần. Hừ, thân là thần minh, vậy mà còn vương vấn mấy thứ phàm tục! Thật muốn viết thư tố cáo lên Thiên Đình!

"Mẹ ta từng nói, cái hộp nhỏ đó là một nữ nhân đặt ở trong miếu."

"Nói bậy!"

Tuy ta cũng chưa từng thấy cái hộp đó ra sao nhưng sao Thổ Địa gia lại cho phép đồ của nữ tử đặt trước thần vị của mình? Chẳng lẽ nữ tử kia còn xinh đẹp hơn ta sao?!

Hu hu hu, ta không phục!

Tiểu Hôi lớn tiếng kêu lên:

"Ta không nói bậy đâu! Mẹ ta tận mắt nhìn thấy!”

"Nữ nhân đó vào miếu, ở lại cả một đêm, ngày hôm sau trong miếu liền có thêm chiếc hộp đó, không phải của nàng thì của ai!"

Không nghe không nghe, ăn nói vớ vẩn!

Ta giận đến đến mức hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn nàng:

"Vậy ngươi nói xem trong hộp đó là thứ gì? Mẹ ngươi không phải đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?"

Tiểu Hôi nhất thời nghẹn lời, hiển nhiên nàng cũng chưa từng thấy thứ đồ trong hộp kia là gì.

"Dù sao, dù sao cũng là đồ dùng của nữ nhân! Không tin thì ngươi tự đi hỏi Thần quân đi!"

Ta vừa định phản bác, nhưng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền lập tức túm lấy Tiểu Hôi, vội vàng hỏi:

"Nữ nhân đó có phải tên là Lục Luyến Chi không?"

Dưới bàn thờ của Thổ Địa gia khắc đầy những chữ 【Lục Luyến Chi】.

【Lục Luyến Chi đến đây một chuyến】【Lục Luyến Chi xinh đẹp nhất】【Lục Luyến Chi sớm ngày phát tài】...

Lúc đó ta đã nghĩ, Lục Luyến Chi này đúng là một thần nhân, chữ viết tuy xấu xí như rắn c.h.ế.t treo cây nhưng gan lại lớn đến tột đỉnh, dám khắc cả chữ lên bàn thờ. Ta thấy những hình vẽ trên tường tám chín phần cũng là do nàng làm ra!

Hừ, hồ ly tinh nhỏ này, đừng để ta bắt được, nếu không xem ta thu phục ngươi thế nào!

Chúng ta đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài một trận gió chiều lướt qua, thổi cành lá cây phong xào xạc, ta lập tức ngậm miệng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com