A Phiêu Cô Nương

Chương 4



Nếu là chuyện thường ngày, Thổ địa gia đã sớm mắng tổ tông kẻ mang đồ giả đến cúng một trận, sau đó phạt cả nhà bọn họ năm sau chịu mất mùa đói kém, nhưng lần này hắn lại chọn tha thứ.

Trên đời này vẫn còn có nhiều người tốt a!

"Tiểu quỷ——"

Khốn kiếp, so với a phiêu, ta càng ghét cái tên tiểu quỷ này, hết lần này đến lần khác hắn cứ gọi ta như vậy, tức đến mức ta mở miệng liền nói:

"Đại nhân xin cứ phân phó."

Hu hu hu, ai bảo hắn tuấn tú như vậy chứ! Gọi ta tiểu quỷ chắc chắn có lý do của hắn rồi! Hắn cười rộ lên, vô cùng sảng khoái nói:

"Bản quân có một phương thuốc kéo dài tuổi thọ, ngươi tự mình mang đến cho Trương Song Phú."

"A?"

Ta cùng Tiểu Hôi đều trừng mắt nhìn đối phương, xác nhận không nghe lầm.

Ta nhịn không được tò mò:

"Đại nhân, đây là vì sao?"

Hắn không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt về phía ta đánh giá một hồi lâu, sau đó vươn tay lên đầu ta búng một cái "bụp". Trong nháy mắt, ào một tiếng, tro hương trên người ta rơi lả tả.

Ta vốn là quỷ hồn, không có thân thể, Thổ địa gia vì để ta thuận tiện làm việc mới dùng tro hương nặn ra hình thể cho ta. Bây giờ tro hương tan ra, ta liền như tháo lớp trang điểm, hồn phách trần trụi lộ ra.

Thời điểm ta c.h.ế.t thảm hại biết bao, toàn thân ướt sũng, búi tóc rối tung, mặt mày xanh xao, là một con quỷ nước.

Thổ địa nhìn hồn thể của ta, gật đầu hài lòng:

"Ngươi cứ như vậy mà đi, còn về phương thuốc kia, thiên cơ bất khả lộ, chỉ có hắn mới nhìn thấy."

"Đi đi."

Ta không dám hỏi nữa, đành lĩnh mệnh. Thu dọn xong, ta đang chuẩn bị ra cửa thì hắn lại đột nhiên gọi lại:

"Chờ đã."

Ta quay đầu nhìn lại, lại thấy hắn thong thảlấy ra một cái hộp nhỏ sơn đỏ từ trong tay áo. Tiểu Hôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho ta, ta lập tức hiểu ra, đây chính là cái hộp đỏ trong truyền thuyết, hắn thế mà lại tìm được rồi.

Thổ địa đưa hộp sơn đỏ cho ta, nghiêm túc dặn dò:

"Vật này sau này do ngươi bảo quản, đừng làm mất."

7

Cái hộp này chỉ nhỏ bằng bàn tay, xung quanh đều được sơn màu đỏ, sáu mặt đều dùng chỉ kim tuyến vẽ hoa văn, tuy tinh xảo nhỏ nhắn nhưng cũng chỉ là đồ vật của người bình thường, không có gì đặc biệt.

"A phiêu, ngươi thật sự không muốn mở ra xem sao?"

Trên đường đến nhà họ Trương, Tiểu Hôi mượn ánh trăng cẩn thận quan sát chiếc hộp trong tay. Chiếc hộp nhỏ này tuy đã được bày trong miếu rất nhiều năm, nhưng nàng cũng chưa từng có cơ hội xem xét kỹ càng.

Đây là bảo bối của Thổ Địa gia, hắn giao thứ này cho ta, có thể thấy trong lòng hắn có ta. Đã như vậy, ta tuyệt đối không thể để hắn thất vọng, phải kiên quyết giữ vững ranh giới:

"Đại nhân tin tưởng ta thì mới giao cho ta, sao có thể tùy tiện mở ra!"

Hu hu hu, nhưng tay đột nhiên ngứa ngáy, muốn chặt bỏ.

Tiểu Hôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, trong bụng nàng toàn là nước bẩn:

"Ngươi không tin bên trong chứa đồ của nữ nhân sao? Vậy chúng ta đánh cược một ván."

"Không đánh cược!"

Hừ, đồ của Thần Quân sao có thể dùng để đánh cược!

"Nếu ngươi thua, bên trong thật sự là đồ dùng của nữ nhân, vậy sau này trong miếu có gì ngon, ngươi đều phải để ta ăn trước!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta không đồng ý!"

Hừ, cúng phẩm của Thần Quân sao có thể để một con chim sẻ như ngươi ăn trước!

"Ta mở, cho dù Thần Quân biết, muốn phạt, ta tự mình gánh tội."

"Được!"

Hoàng Thiên ở trên cao, một con chim như nàng làm ra, vậy thì một con chim gánh vác, việc này không liên quan gì đến ta!

Tiểu Hôi nói làm là làm, nàng nâng chiếc hộp lên, hơi thi triển pháp thuật liền giải trừ bùa chu sa trên đó.

Ta và nàng đều trừng lớn hai mắt chờ đợi, chỉ thấy theo nắp hộp mở ra, ánh trăng sáng tỏ liền như nước chảy tràn vào trong hộp.

8

Chiếc hộp "lạch cạch" một tiếng mở ra.

"A?!"

Thật là gặp quỷ, chiếc hộp nhỏ sơn đỏ trong truyền thuyết lại trống rỗng!

Tiểu Hôi không cam lòng, lật tung chiếc hộp nhỏ kia ra vào mấy lần, nhưng bên trong trống rỗng, sạch sẽ đến ngay cả một hạt bụi cũng không có.

"Trống rỗng?!"

"Sao có thể?!"

Tiểu Hôi ngửa mặt lên trời gào thét.

Trống thì hay quá, trống thì tuyệt vời, trống thì hết xảy luôn rồi!

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ung dung tự tại nói:

"Ta đã nói mà, bên trong sao có thể có đồ của nữ nhân, mẹ ngươi chắc chắn nhìn lầm rồi."

Tiểu Hôi phát hiện ra điểm mấu chốt lần nữa:

"Ngươi bị ngốc à, bất kể ban đầu bên trong chứa gì, nhưng đều không thể trống rỗng. Hiện tại xem ra, chắc chắn là tên trộm vặt kia đã lấy đồ bên trong đi rồi!"

Có lý!

Ta vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng:

"Vậy, vậy chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo với đại nhân!"

Nàng mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép trừng mắt với ta:

"Ngươi ngốc à! Chiếc hộp này đại nhân đã mang theo cả một đường, hắn sẽ không biết bên trong trống rỗng sao?!"

Ta nghe càng ngày càng hồ đồ:

"Nhưng hắn biết rõ là trống rỗng, tại sao còn đưa cho ta?"

Ta cũng không phải là người nhặt rác. Tiểu Hôi nhìn chiếc hộp trên tay, lại nhìn ánh trăng trên trời, bắt đầu suy luận:

"Đồ bên trong mất rồi, chiếc hộp này rõ ràng có thể vứt đi, nhưng đại nhân lại cố tình đưa cho ngươi, điều này có nghĩa..."

"Có nghĩa cái gì?"

Nàng đi vòng quanh ta đánh giá một vòng, mở to mắt:

"A Phiêu, chiếc hộp này chẳng lẽ là của ngươi? Ngươi nhìn xem, ngửi một chút, lại l.i.ế.m hai miếng, nhớ ra cái gì chưa?"

Ờ...

Ta phải giải thích với nàng thế nào, l.i.ế.m cẩu không phải là chó thật đâu!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com