A Phiêu Cô Nương

Chương 6



10.

"Thì ra ngươi tên là Lục cô nương."

Trên đường về, Tiểu Hôi hoàn toàn vứt chuyện lão Trương bị dọa ngất ra sau đầu, nàng một lòng muốn giúp ta giải khai bí ẩn về thân thế. Mà từ tình huống tối nay xem ra, Trương Song Phú có quen biết ta.

"Ta tên gì còn quan trọng sao? Nhiệm vụ thất bại, ta tùy thời sẽ thất nghiệp đấy! Thời buổi này tìm việc khó lắm!"

Phải biết rằng, từ khi ta vào miếu thổ địa làm việc, vì muốn giữ vững vị trí trâu ngựa số một, ta không chỉ chấm công đầy đủ, còn không sai sót, thành tích vượt xa người khác.

Tối nay xảy ra chuyện này, rất có thể sẽ khiến những nỗ lực trước đây của ta đổ sông đổ biển. Nhưng Tiểu Hôi lại luôn cảm thấy ta tầm nhìn quá cạn, cách cục quá nhỏ, nàng kiên nhẫn phân tích:

"Không tìm lại tên, không làm rõ thân thế, làm sao nguwoi có cơ hội làm thần sứ? Ngươi hiện tại làm tốt đến đâu thì có ích gì? Thổ địa gia không thể cứ nuôi ngươi mãi được chứ?”

"Tích thiện hành đức cũng phải có tên có họ, ngươi hiện tại vô danh vô tính, làm tốt đến mấy, công lao cũng là của ông chủ, có liên quan gì đến ngươi!"

Ta không còn gì để nói, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Quỷ thở dài, âm phong nổi lên.

Thôn Lý Hoa vốn là một thôn làng bình thường, người dân ở đây ban ngày ra đồng, tối về nghỉ ngơi. Nhưng đã là nơi có người ở thì ắt có thị phi, tranh chấp, muốn duy trì thái bình, tứ phương thần linh cũng phải tốn không ít sức lực.

Chỉ là mấy năm nay, mặc cho ta cố gắng thế nào, tình hình trong thôn cũng chỉ hơi khởi sắc một chút. Chẳng lẽ cũng bởi vì ta là quỷ vô danh sao? Nhưng muốn tìm lại thân thế của mình lại dễ dàng gì, chẳng lẽ cứ như tối nay, đi báo mộng với từng người trong thôn, hỏi họ có nhận ra ta không?

Báo mộng cũng phải đăng ký, ghi danh với thần minh. Khó khăn lắm mới gặp được một người nhận ra ta, lại bị dọa cho ngất xỉu. Thật là xui xẻo hết sức.

"Chắc là vì ngươi là con thứ sáu trong nhà, nên gọi là Lục cô nương."

Tiểu Hôi say mê suy luận. Nhưng với những gì nàng nói, ta vẫn không có bất kỳ ký ức nào, chỉ cảm thấy tiếng Lục cô nương này quen tai.

"Đợi hai ngày nữa, qua cơn gió, thừa lúc Thổ Địa gia không có nhà, chúng ta lại lén lút đi gặp Trương Song Phú một phen."

Tiểu Hôi bắt đầu tính toán.

"Thật sự không được đâu, chúng ta dùng cách ngu ngốc vậy, chỉ cần tra xem nhà ai trong thôn có sáu người con trở lên, mà người con thứ sáu lại là con gái, sớm muộn gì cũng tìm ra thân thế của ngươi."

"Nhưng trong thôn có hơn ba trăm hộ, nhà nào cũng tranh nhau sinh con trai, nếu tra lên mấy đời, e rằng sẽ có rất nhiều Lục cô nương."

Ta căn bản không ôm hy vọng gì. Tiểu Hôi lại rất lạc quan:

"Trương Song Phú đã nhận ra ngươi, vậy là hai người xấp xỉ tuổi nhau. Nếu ngươi còn sống, cũng chính là một bà lão bảy tám mươi tuổi, chúng ta cứ tìm trong phạm vi này là được."

Nếu ta còn sống, giờ này chắc cũng đã con cháu đầy đàn rồi nhỉ?

Haizz, thật đúng là trời xanh đố kỵ anh tài!

"A!"

Đang đi, Tiểu Hôi đột nhiên kêu lên một tiếng rồi quay đầu nhìn ta:

"Không phải lão Trương kia chính là lão tình nhân của ngươi chứ?!"

Ơ...

Có thể sao? Nhưng sao ta lại không có chút ấn tượng nào, hắn ta lại chẳng giống Thổ Địa gia chút nào, căn bản không phải là kiểu người ta thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cũng không giống lắm, ngươi xinh đẹp như vậy, hắn lại là một tên nhát gan, trừ phi lúc ngươi còn sống đã bị mù!"

Ta cũng gật đầu, trừ phi lúc ta còn sống thật sự đói bụng nhắm mắt ăn bừa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ta là con thứ sáu trong nhà, vậy có nghĩa là ta sinh ra trong một gia tộc lớn, anh chị em rất đông, vì sao ta c.h.ế.t rồi lại không có ai đến cúng bái? Chẳng lẽ là vì trước khi c.h.ế.t ta đã phạm phải tội gì lớn, khiến người thân ruột thịt đều đoạn tuyệt với ta?

Ta đang suy nghĩ, Tiểu Hôi đột nhiên dừng lại.

"Sao không đi nữa? Thổ Địa gia còn đang đợi..."

"Suỵt, ngươi xem..."

Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên con đường thôn vắng vẻ lại xuất hiện một bóng dáng gầy gò đang đi đi lại lại.

Lúc này đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, bóng cây trong gió đêm lay động không ngừng, giương nanh múa vuốt, tựa hồ là ma quỷ đang khiêu vũ, cảnh tượng này đừng nói là quỷ dị đến nhường nào.

11.

"Là con trai út nhà họ Lý."

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên khiến ta suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác:

"A! Có quỷ!"

Bốn phía im ắng như tờ, đợi đến khi ta bình tĩnh lại, phát hiện ở góc tường có hai con chuột, một đen một trắng.

"Ấy chà, thì ra là Cát Tường, ta còn tưởng trong thôn có quỷ náo loạn nữa chứ!"

Ta cười gượng gạo.

"A Phiêu cô nương, dường như, chính ngươi, chính ngươi mới là quỷ đó."

Cát Tường cười tươi rói, đã lâu rồi hắn không xuất hiện, tối nay lại hiện thân, xem ra mập mạp hơn trước, hơn nữa còn dẫn theo một con chuột bạch, vừa nhìn đã biết là cưới được vợ rồi.

Tiểu Hôi huýt sáo, trêu chọc:

"Chà, lão chuột, mấy ngày không gặp, ngươi sống cũng khá thoải mái nhỉ."

"Hê hê, Tiểu Hôi cô nương quá lời rồi, ta cùng Tuyết Nương mới đính hôn ngày hôm qua, nhà còn chưa xây xong. Vốn định mấy hôm nữa đến miếu mời ngươi và A Phiêu cô nương uống rượu mừng, tiện thể cầu Thổ Địa gia ban phúc, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây."

Cát Tường cũng coi như là tú tài trong đám chuột tinh, rất biết lễ nghĩa, hắn và chúng ta là bạn cũ, đương nhiên không cần phải nói nhiều, mà con chuột bạch sau lưng hắn lại mang vẻ mặt thẹn thùng, hướng về phía chúng ta thi lễ:

"Tuyết Nương bái kiến nhị vị thần sứ."

Ta và Tiểu Hôi đều giật mình, vội vàng đáp lễ:

"Không dám nhận, ngươi cứ gọi chúng ta một tiếng cô nương như Cát Tường là được, sau này mọi người đều là bằng hữu mà!"

Tuyết Nương ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, mà nàng nhìn về phía bóng lưng đang dần khuất xa trên đường thôn, lại hỏi chúng ta:

"Hai vị cô nương đây là muốn thành toàn ước nguyện thay nhà họ Lý sao?"

Ta và Tiểu Hôi nhìn nhau, đều không hiểu rõ lời nàng nói. Cát Tường lại giải thích:

"Người đi trước chính là con trai út nhà họ Lý, mắc chứng mộng du, mẹ hắn đã đến miếu cầu nguyện mấy lần rồi."

Ta bừng tỉnh. Hôm nay, con dâu nhà họ Lý quả thật cũng đi thắp hương, cầu mong bệnh tình của con trai sớm khỏi, thật là đáng thương cho tấm lòng của người mẹ hiền.

Nghĩ đến việc đã đến đây, dứt khoát xem thử, nếu có thể giúp được, cũng coi như không uổng công ăn hương khói nhà nàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com