A Sương

Chương 3



Tối hôm đó, Tiểu Bội rời khỏi Thượng cung cục.

Tối đến, ma ma mang khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương đến: khôi phục quyền lực của ta, từ nay về sau công việc lớn nhỏ vẫn do ta quản lý.

Khi ma ma rời đi, bà ấy ghé tai ta nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương dặn ta nói với cô nương, bổn cung sẽ không nghi ngờ ngươi nữa.”

Cái gì? Ta vừa mới nói để Tiểu Bội giúp ta cơ mà? 

Nữ nhân này vừa nghe đến chuyện làm việc là chuồn ngay à?

Hóa ra mấy ngày trước chăm chỉ xem sổ sách, nghiêm túc giúp ta xử lý việc vặt đều là giả vờ.

Nàng ta chỉ muốn tranh thủ lấy lòng Hoàng hậu, vừa nghe ta nhờ làm việc là giở trò phủi tay ngay!

Đúng là đồ cặn bã, đáng khinh!

Cuộc sống này ta chịu hết nổi rồi.

Ngày nào cũng phải xem một đống chuyện nhảm nhí, nay cung nữ nào cãi nhau, mai cung nữ nào đánh lộn, kia thì cung nữ nào vụng trộm với thị vệ trong bụi cây...

Đây có phải việc của người làm không vậy? 

Họ xem ta là tổ trưởng tổ dân phố à?

May mà thế giới này vẫn còn người tốt, Quý phi nương nương phái cung nữ thân cận Tiểu Dĩnh thỉnh thoảng đến thăm ta.

Danh nghĩa là giám sát công việc của ta.

Thực chất là đến làm việc giúp ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiểu Dĩnh đến chỗ ta là ngồi cả ngày, xử lý hết đống công việc ta cần làm.

Còn ta chỉ cần ngồi bên cạnh ăn bánh uống trà, một ngày trôi qua nhẹ nhàng như tiên.

Mỗi lần nàng ấy đến, ta đều mừng rỡ đón vào, lúc về thì lại ỉu xìu tiễn ra.

Mừng vì người làm công lại đến.

Buồn vì nàng ấy đi rồi thì phải hai ba ngày nữa mới thấy mặt.

Suốt một thời gian dài, hy vọng duy nhất của ta là Tiểu Dĩnh hôm nay có đến không, ta cảm thấy chắc mình mắc bệnh tương tư rồi.

Đêm đó, Thượng cung cục lại đón vị khách không mời mà đến thứ hai.

"Quý phi nương nương giá đáo!"

Tiếng thái giám vang vọng từ xa đến gần, ta đã quỳ sẵn ngoài điện, nghênh đón Quý phi nương nương bước vào.

Tiểu Dĩnh đỡ Quý phi nương nương lộng lẫy xiêm y, vàng ngọc đầy người, ngồi xuống chiếc giường có phần tồi tàn của ta.

Quý phi nhìn ta đang quỳ bên dưới, mặt lộ vẻ không hài lòng nói: "Ta nghe nói ngươi là kẻ tâm cơ, không ngờ lại còn biết nhẫn nhịn như vậy. Ta làm khó ngươi thế này mà ngươi không đến trước mặt Hoàng hậu làm ầm lên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta gãi đầu, ơ... Nàng ấy nói gì lạ vậy?

Hình như não ta sắp mọc thêm tế bào rồi.

"Ngươi có tài năng như vậy, ta không muốn chôn vùi ngươi. Ngươi nên biết, trong hậu cung này ta và Hoàng hậu như nước với lửa. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, quy thuận ta, hoặc là chết."

Ta run rẩy không dám ngẩng đầu, lẽ nào hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây? 

Ta mới đến một tháng, tiền còn chưa kiếm đủ, không chỉ bị đánh đòn, chỉ toàn đi làm thuê cho người khác, chưa kịp hưởng thụ gì!

"Sao vậy Sương Thượng cung, việc ngươi phục vụ cho ta khó khăn đến thế sao?" Quý phi nương nương nheo mắt đầy nguy hiểm.

Quá đáng sợ, quá nguy hiểm, Quý phi nổi giận thật đáng sợ, đây chính là nữ nhân mãn kinh mà không có con sao?

Nhà tâm lý học nổi tiếng từng nói, bị nhốt trong phòng nhỏ sẽ khiến người ta dễ cáu gắt, đi dạo sẽ giúp hormone ổn định, đi dạo, đúng rồi, đi dạo!

"Nô tỳ... nô tỳ chỉ đang nghĩ, đêm nay trăng đẹp quá, Quý phi nương nương là tuyệt sắc giai nhân, cảnh đẹp ý vui khó tìm, thân phận thấp hèn của nô tỳ c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, chỉ mong trước khi c.h.ế.t được cùng Quý phi nương nương dạo ngự hoa viên, ngắm trăng thưởng sen."

Thế là, ta dìu Quý phi đi dạo đến ngự hoa viên. 

Không hiểu sao Quý phi cố ý đuổi hết cung nữ, thái giám đi theo, chỉ để ta và Tiểu Dĩnh ở lại.

Ba người chúng ta đứng trước hồ Duyệt Long, ngắm nhìn những đóa sen chầm chậm nở, xung quanh thỉnh thoảng vọng lại tiếng ve kêu, nhìn nhau không nói, không khí quỷ dị.

"Bổn cung không muốn vòng vo với ngươi, Sương Thượng cung có gì thì cứ nói thẳng." Quý phi mất kiên nhẫn phá vỡ sự im lặng.

Ta sợ đến cứng đờ người, đứng ngây ra như phỗng, ta... ta... ta có gì để nói đâu... tiêu rồi tiêu rồi, đi dạo cũng không xong...

Ngay khi ta định quỳ xuống chịu tội, một giọng nói sang sảng vang lên từ phía sau.

"Có phải là Mi Nhi không?"

Mi Nhi là tên thời con gái của Quý phi, người dám gọi như vậy, chỉ có hoàng thượng.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"

"Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng!"

Tiếng bước chân chầm chậm tiến lại, hoàng thượng bước đến bên Quý phi, nhẹ nhàng nắm tay nàng: "Hoa đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, mỹ nhân dưới trăng, lòng không rượu người tự say."

Ta: Sến quá... buồn nôn thật, không biết nói thì đừng nói, làm ơn.

Sau ngày đó, Quý phi đã lâu không được sủng ái lại được ân sủng.

Nhất thời, uy quyền ngút trời.

Chắc là lão hoàng đế tuổi trung niên vẫn còn khỏe mạnh, một thời gian dài Quý phi cũng không tìm ta gây sự.

Không những thế, nàng ta còn phái Tiểu Dĩnh mang đến cho ta rất nhiều trân bảo.

“Quý phi nương nương đã thấu hiểu lòng dạ của ngươi, từ nay về sau sẽ không còn cố tình gây khó dễ nữa, đây là chút lễ mọn tạ ơn."

Tiểu Dĩnh nói xong liền vội vã quay về bẩm báo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com