A Trúc

Chương 2



3



Kiếp này.



Đến ngày lẽ ra Thẩm Duật đến cầu hôn.



Hắn ta không đến.



Lúc này ta mới chắc chắn, Thẩm Duật cũng đã trùng sinh rồi.



Mấy hôm trước có tin hắn bị ngã ngựa, sau khi tỉnh lại càng thêm vẻ vang trên triều.



Thẩm Duật đánh bại sứ thần Tề quốc, nghiêm khắc từ chối yêu cầu hòa thân của họ.



Hiện tại hai bên vẫn đang giằng co.



Còn có lời đồn, Thẩm Duật còn ra vào lầu xanh.



Người trong quán trà nói, không ngờ Thẩm tướng lại thích kiểu nữ tử cao lớn dung mạo diễm lệ.



Hắn ta đang tìm mọi cách để Vân Hòa không phải đi hòa thân.



Thậm chí không tiếc làm ô danh mình, cũng phải tìm ra người có dung mạo giống Vân Hòa, thay nàng ta đi hòa thân.



Thật cảm động làm sao.



Kiếp trước, ta là do sau khi sảy thai sức khỏe yếu đi, bị nhiễm phong hàn mà c.h.ế.t bệnh.



Chỉ không biết, Thẩm Duật c.h.ế.t như thế nào.



Khoảng thời gian ta bị nhiễm phong hàn, Thẩm Duật có đến thăm ta.



Khi đó, Thẩm Duật đã từ Tề quốc đón Vân Hòa công chúa về.



Lúc hắn ta về, ta đã không còn ở Thẩm gia.



Ta lấy cớ bị bệnh, tự mình dọn ra khỏi Thẩm phủ.



Thẩm lão phu nhân trước nay vẫn không hài lòng về ta, nên không ngăn cản.



Lúc Thẩm Duật tìm đến, ta đang cắt tỉa cành hoa.



Hôm đó nắng đẹp, chiếu rọi khiến vẻ bệnh tật trên mặt ta cũng bớt đi một chút.



Hắn ta đã đi tròn một năm, ta sớm đã bình ổn được tâm trạng.



Bây giờ gặp lại hắn, chỉ có sự chán ghét nhàn nhạt.



Ta yêu hắn, là vì hắn đã cứu ta khi ta rơi xuống hồ.



Chàng thiếu niên khi đó, áo bị ướt, ôn nhuận như ngọc, sự quan tâm thật cảm động.



Khi cha ta lại một lần nữa muốn bao che cho đứa em gái thứ đẩy ta xuống nước, hắn đã lạnh lùng nói: "Cốt nhục tương liên, một người là bảo bối trong lòng bàn tay, một người lại như giẻ rách, thiên vị như vậy, không xứng làm cha."



Thiếu niên Thẩm Duật xuất thân danh giá, lại là người được lòng Hoàng thượng, một câu nói của hắn khiến cha ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.



Giá như cuộc đời chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì đã không như bây giờ.



Kỷ niệm đẹp đẽ, cũng đã biến dạng hoàn toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Nàng muốn hòa ly với ta?" Thẩm Duật đứng trong sân nói.



Tay hắn thu vào trong tay áo, đôi mắt lạnh lùng rơi trên người ta.



Ta cười gật đầu.



Thẩm Duật theo phản xạ hỏi một câu: "Tại sao?"



Tại sao?



Hắn ta không biết sao?



Ta lười phải giả dối vòng vo với hắn ta, liền nói thẳng: "Ta nhìn thấy bức chân dung trong thư phòng của chàng, còn có tượng gỗ hình nữ nhân kia, còn có chiếc khăn tay thêu hai chữ 'Vân Hòa', còn có... cần ta nói tiếp không?"



Theo từng chữ ta thốt ra, sắc mặt Thẩm Duật trở nên vô cùng khó coi.



Có lẽ là sự khó xử khi bị vạch trần, sự thẹn quá hóa giận khi bí mật trong lòng bị phơi bày.



Vị Thẩm tướng luôn hỉ nộ không lộ ra mặt quát lên: "Đủ rồi!"



Ta cười chế nhạo, không tỏ rõ ý kiến.



Hắn ta tức giận cũng được, không tức giận cũng được, đều không liên quan đến ta nữa.



Nhưng không ngờ, hắn ta im lặng một lát rồi lại nói: "Ta và nàng ấy có duyên không phận, nàng ấy không có uy h.i.ế.p gì đến vị trí chủ mẫu Thẩm gia của nàng."



Lần này ta bật cười thành tiếng.



Mười năm phu thê, bạc tình đến thế!



Ta cười đến chảy nước mắt, một lúc lâu mới ngừng lại, nói: "Thẩm Duật, rốt cuộc là chàng thật sự không biết yêu, hay là lười biết đến tình yêu của ta?"



Thẩm Duật nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.



"Thôi vậy, ta cũng không muốn biết nữa." Ta nói, "Cái chức chủ mẫu Thẩm gia này ta không muốn làm nữa, vợ của Thẩm Duật ta cũng không muốn làm nữa, mau hòa ly đi."



"Nàng thật sự muốn như vậy?"



"Thật sự."



Sắc mặt Thẩm Duật phức tạp, có lẽ là sự khó chịu khi ta tuột khỏi tầm kiểm soát của hắn, trong mắt hắn lại có một tia bối rối.



Hắn ta quay người bỏ đi, ngay cả tờ giấy hòa ly nhàu nát cũng đánh rơi lại.



Cứ tưởng chuyện hòa ly, Thẩm Duật sẽ không đồng ý.



May mà, không lâu sau, sự việc đã có chuyển biến.



Có lời đồn, Hoàng thượng nhiều lần muốn làm mai cho Vân Hòa công chúa, đều bị các gia đình quyền quý khéo léo từ chối.



Chỉ vì nàng đã ngoài ba mươi, lại từng gả một lần.



Người nàng gả lại là người Tề quốc vốn cao lớn vạm vỡ hơn người Trần quốc.



Ta còn chưa kịp cảm thán, đã nghe tin đồn thay đổi.



Thẩm tướng công khai bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với Vân Hòa công chúa, thậm chí không tiếc bỏ vợ vì nàng.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com