Alexander - hổ phụ quả nhiên không sinh khuyển tử - cậu ấm vừa ra mặt đã kinh người - Fisher thả ngón tay đang chọt vào huyệt thái dương của mình xuống, không chút giận dữ mà nhìn kẻ vừa ăn nói không biết cố kỵ gì là Hoa Nhài, đoạn hỏi một câu thật thông thái: "Roland? Ai thế?"
Hoa Nhài suýt nữa thì trẹo cái chân kia: "... vậy ra anh cá Honey tới trước, chắc không phải là do anh chỉ nhớ được mỗi cụ đâu thôi ha?"
Fisher - phiên bản Gabriel chân thành: "Đúng vậy."
Nắm đấm của Hoa Nhài càng cứng.
"Quét tước sao rồi? Em không thích à?"
"Chứ không lẽ anh thích?"
Gabriel: "Ừ."
Nói xong, y nhìn bộ đồ lao công trên người Hoa Nhài bằng ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ, đoạn thở dài: "Tiếc là anh mặc không vừa."
Hoa Nhài nghiến răng "ken két", lòng nhủ thầm: Anh cứ chờ em trưởng thành đi.
Có được "Ký sinh", giờ Gabriel hết sức phóng túng.
Là thiên phú thần thánh như "Thấy rõ", "Ký sinh" cũng là trang bị vĩnh cửu, chỉ cần có năng lượng giúp y kích hoạt "Ký sinh'" thì về mặt lý thuyết, Gabriel có thể làm "Fisher" mãi mãi.
Mà làm "Fisher" mãi thì sẽ có số tiền lớn mãi, có thể cà thẻ của cậu chủ để tậu vật thiên phú mới tới làm "pin", duy trì một vòng tuần hoàn khép kín.
Nếu Gabriel nguyện ý, thậm chí y còn có thể khắc phục nhược điểm của "Ký sinh". Về mặt lý thuyết, nếu y uống ngụm cocktail chế từ tủy não của ma cà rồng khác khi đang ở trong trạng thái "Ký sinh", y có thể sử dụng cùng lúc thiên phú của thân phận "Ký sinh", thiên phú của chủ nhân tủy não và Thấy rõ được lắp vào ban đầu. Người của gia tộc Silence chính thống mà biết lại hâm mộ phát khóc đấy.
Cơ mà đấy là lý thuyết - Quạ Đen không cho.
Tinh thần được xây dựng lại sau khi quá tải, sụp đổ hoàn toàn hết sức hung hiểm, lần đấy Gabriel tỉnh lại cũng ngơ ngác hết mấy ngày... May mà sắm vai cậu Fisher cũng không cần quá nhanh nhạy.
Song lần này, y may mắn khôi phục lại thần trí, nhưng lần sau ai có thể đảm bảo y vẫn khôi phục lại được? Tinh thần của con người ta có đôi lúc vững vàng không đổ, có đôi lúc vừa chạm tới đã vỡ vụn, khó nói vô cùng.
Trưởng dịch trạm của y nói, "người tốt không chết vô ích".
Chỉ là, gánh mỗi "Tìm đọc ký ức" thì vẫn được.
Tuy bản thân Fisher tự làm tròn lên thành "cấp 2", song thực tế là chưa đến, cường độ kém hẳn so với Quyến rũ rất nhiều, nếu không "Ký sinh" cũng chẳng "gửi nhờ" được. Chỉ cần không mở hình thức đi dạo trong đầu mọi người xung quanh mãi thì sẽ không tạo thành gánh nặng quá lớn đối với Gabriel.
Lúc Hoa Nhài đi vào, Gabriel đang thăm dò thiên phú này, thử dùng nó đọc ký ức của chính mình... Thất bại.
Dù sao Tìm đọc ký ức cũng chỉ là cấp 1, kí ức nó có thể "đọc" nằm ở tít tầng ngoài, phải được đối phương nghĩ tới ngay đúng lúc ấy. Vậy nên Quạ Đen mới có thể dùng đôi ba hình ảnh hồi ức dụ Fisher ra ngoài.
Nếu đương sự không nhớ rõ, thế thì "đọc" cũng chỉ đọc ra một đống hồ nhão, muốn tìm lại ký ức đã mất nhờ nó là không thể.
Gabriel vẫn luôn cảm thấy mình đã trải qua vài chuyện rất quan trọng trong giai đoạn xây dựng lại tinh thần, nhưng khi đó ý thức y rất lộn xộn. Sau khi tỉnh lại, chân thật và ảo giác trộn chung vào nhau, y không nhớ rõ!
Chuyện khác không nhớ thì thôi đi, nếu là chuyện quan trọng thì người khác sẽ nhắc cho y nhớ. Eric có bản ghi nhớ còn dày hơn cả cục gạch mà.
Thế nhưng lần này, chuyện làm y để ý hình như xảy ra khi mình ở riêng với Quạ Đen.
Mỗi khi Gabriel muốn lục lọi chút tàn tích trong bộ não rỗng không của mình thì cứ có cảm giác đói khát và nôn nóng vô cớ, sự xa lạ lại bất an thôi thúc y hỏi cho ra nhẽ.
Y bào ra được ba đoạn phổ cập lịch sử, hai câu chuyện ngụ ngôn, mấy câu chuyện cười thiếu muối từ trong miệng Quạ Đen... bào nữa chắc ra được thiên kịch truyền thanh còn đang ra mất.
Cưỡng chế Tìm đọc ký ức cũng vô dụng, Gabriel đã thử.
Nếu như tinh thần có thực thể, vậy tinh thần của Quạ Đen hẳn phải là thần Titan.
Những thiên phú ma cà rồng thiên hướng tinh thần như "Quyến rũ", "Tìm đọc ký ức" dùng trên người hắn chẳng khác nào trẻ con kéo tay áo gã khổng lồ cả: Lúc hắn nguyện ý phối hợp thì sẽ đi theo mấy bước, khi không muốn trúng chiêu thì mớ thiên phú ma cà rồng vô dụng ấy đừng mong lay được hắn dù chỉ một chút.
Vậy nên Gabriel mới đồng ý gia nhập trò chơi trêu khỉ... không phải, là huấn luyện thuyền viên của trưởng dịch trạm.
Là vì kẻ thắng có thể đưa ra yêu cầu với người thua.
Quạ Đen để mọi người tự chọn đồng bạn phù hợp để lập nhóm, ai sợ hãi, không biết kiếm ai để phối hợp có thể ở lại bên hắn, về sau mỗi lần hành động đều sẽ dùng đơn vị là nhóm. Mọi người cạnh tranh, cản trở, phá đám nhau, dám chơi dám chịu.
Hoa Nhài nghiêm túc nghe xong thì rời xa Quạ Đen, tuyên bố độc lập ngay tắp lự, coi bộ rất muốn soán vị.
Gấu con Mark với Tháng Năm thì y hệt từ trái nghĩa với con nhỏ, chui ngay tới sau lưng trưởng dịch trạm, chẳng mảy may do dự chút nào.
Trừ Hai Nghìn là Thợ Thủ Công tay không thể nhấc vai không thể khiên ra thì đám mồi lửa đều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng lục tục cách xa Quạ Đen ra: Đúng là trưởng dịch trạm lâu lâu sẽ lên cơn, song trong lòng của toàn bộ những người trong Ẩn Mình đều biết rõ thế gian này chẳng có ai làm người ta thấy an tâm hơn hắn cả.
Dĩ nhiên theo Quạ Đen thì không phải lo gì cả, nhưng đại thụ chắn gió thì cũng sẽ che khuất ánh mặt trời.
Tấn Mãnh Long vốn cũng muốn gia nhập "nhóm cầu tiến" mới theo Dâu Tây qua chung thì thấy Eric vẫy tay với Dâu Tây: "Qua đây đi nhóc, chú giảng cho cháu nghe phối hợp tương tác sức mạnh mồi lửa thế nào, thật ra giai đoạn này của cháu cũng tính là hệ phụ trợ của bên này..."
Nụ cười nhiệt tình trên gương mặt của tóc vàng cứng đờ, cậu chàng lúng túng dừng bước chân.
Liszt cười lớn, đoạn chạy ngang qua Tấn Mãnh Long: "Trời ơi chú Eric, chú dạy thay qua tới nhà thần thánh luôn rồi hả?"
Trưởng dịch trạm kéo Gabriel đang như kẻ ngoài cuộc, nhét vào giữa với bọn họ: "Phát cho mọi người một chú mèo... ồ thiên thần chiêu tài, thân phận của Eric có gì bất tiện có thể đi hỏi anh ấy, mất công lại bảo tôi ăn hiếp mọi người."
"Đúng rồi." Tấn Mãnh Long lặng lẽ nghĩ, "Bọn họ đều là mồi lửa."
Còn cậu thì không phải.
Nhóm đó không có chỗ cho cậu, nhưng cậu cũng đâu thể nào giống bé trai và gấu con, không chút mặt mũi mà hiên ngang nấp sau trưởng dịch trạm. Đám đông chia ra hai đội, duy mỗi cậu là lạc đàn. Cảm giác hít thở không thông làm người ta không cách nào chịu được, Tấn Mãnh Long cảm thấy dưới chân mình như sinh ra đầm lầy, lún sâu vào tuyệt vọng, cậu bắt đầu thấy ù tai.
Rồi vào chính lúc ấy, Tấn Mãnh Long bị người ta siết mạnh cổ, kéo về sau.
"Đợi đã, tôi không ăn hiếp mọi người nhưng tôi nghi là mọi người đang ăn hiếp tôi, sao bên tôi toàn con nít không vậy nè?" Quạ Đen "như sực tỉnh mộng", vội vã tóm chặt cậu chàng như giành thức ăn trong căn tin vậy, cứ như thể sợ đối phương chạy mất, đoạn chửi um, "Không được, cậu không được chạy, cậu phải theo tôi!"
Nháy mắt đó, Tấn Mãnh Long dáng người cao to như hóa thành một tờ giấy, một phiến lá, một con chó Teacup có thể nhét vào túi mang đi. Cứ nhẹ tênh, chân không chạm đất như vậy mà bị Quạ Đen kéo ra khỏi đầm lầy sâu không thấy đáy, đôi mắt thốt nhiên nhìn thấy ánh mặt trời chợt trào nước mắt.
Trong phòng họp Ẩn Mình, một món hàng lậu khác dùng để nguyền rủa lấy từ sở An Ninh thành phố Ánh Sao Sáng năm đó nứt ra một cái khe.
Không biết sao, Gabriel nghĩ tới cảnh tượng ấy, cổ họng như bị mắc xương cá.
Lúc trước y chỉ đòi sự chú ý của Quạ Đen, Quạ Đen sờ cái gì y cũng mặc kệ - đừng có tay không nghịch phân là được. Lúc trước Quạ Đen cũng thi thoảng quàng vai bá cổ người khác, còn thích vuốt đầu Gấu Chó Mark, Gabriel cũng không mấy để ý tới, nhưng mà mấy ngày nay... Từ sau khi tỉnh lại, hễ Quạ Đen tiếp xúc tay chân cơ thể với bất kỳ sinh vật nào, y cũng thấy hết sức gai mắt.
Y nghĩ tới cảnh Quạ Đen quàng vai tên tóc vàng kia thì lại thoáng hiện lên sát ý như thể lãnh địa bị xâm phạm vậy, có một suy nghĩ mãnh liệt nói trong cõi lòng y: "Đó là của mình."
Nhưng khi Gabriel bừng tỉnh thì lại thấy bối rối: Tay ư? Mình có hai tay rồi, cần thêm cái tay nữa làm gì?
Quả nhiên vẫn phải thắng một lần, đào ra ký ức quan trọng y mất đi chỗ Quạ Đen, xem đấy là gì.
Hoa Nhài thấy "nhóm trưởng" của mình mới nãy còn lơ đễnh, giờ đây thẳng lưng, tích cực hỏi ngay: "Điều tra thế nào rồi?"
Lúc này, tiến độ "tuần tra lại mạng lưới kho vận khu Đuôi" của bọn họ đã đi tới hồi kết, cũng là trạm quan trọng nhất: Bến cảng kho vận lớn nhất khu Đuôi - Vịnh Diên Vĩ.
Ngoài mặt, vịnh Diên Vĩ là bến cảng vận tải đường thủy kiêm sân bay, là nút giao thông quan trọng của tuyến vận tải đường bộ và hàng không, là vị trí hiểm yếu của hải vận khu Đuôi, 40% thu nhập tài chính của cả khu Đuôi đều tới từ đây.
Nó còn là con đường mà tội phạm buôn lậu giữa hai châu Ma Kết và Thiên Yết buộc phải đi qua, đá sinh mệnh, các loại hàng cấm, thậm chí là con người đều chảy tới đây.
Tập đoàn Fisher có một khu kho bãi ở nơi đây, vị trí mấu chốt thế này mà lúc Alexander Fisher đi tuần tra lại chẳng ghé qua, đấy là vì giám đốc ở đây cũng mang họ Fisher, cũng coi như là ông anh họ hàng xa bên nội.
"Giám đốc là Griffin Fisher." Hoa Nhài lấy một miếng giấy nhỏ trong túi ra, mặt trước là nội dung copy - kỹ xảo nhỏ dùng để moi tin tức mà nó quan sát tổng kết được từ Quạ Đen, mặt sau là phần ghi chú tùm lum của nó, "Em nghe mấy nhóm lao công bàn tán, nói ma cà rồng này không phải kẻ có thiên phú, nhưng mà không hề sợ anh... không sợ "cậu Cá" kia. Lai lịch gã này cũng dữ dằn lắm, cha ruột là người chuyên phụ trách "xưởng hương liệu" - chính là nơi Thợ Thủ Công chui khu Lưng tập trung đó."
Gabriel tiện tay vẽ một cái đầu tôm thật to vào sổ tay.
Hoa Nhài: "Tôm... không phải, Griffin Fisher lớn hơn cậu Cá 15 tuổi, đã bắt đầu làm việc trong tập đoàn từ rất lâu. Gã tiếp quản khu kho bãi vịnh Diên Vĩ gần 10 năm rồi, gốc rễ sâu xa, theo tin vỉa hè thì bên cạnh gã có ma cà rồng có thiên phú mời về từ chợ đen, dưới tay còn có một nhánh lính đánh thuê Bí tộc bí mật - có lao công ma cà rồng nói quét dọn có vảy với lông bờm. Nếu thế thì thuốc khử vị chúng ta phải thêm số lượng."
—Chó Teacup: là đặc điểm dùng để ám chỉ những chú chó có kích thước nhỏ, chỉ to tầm chén trà.