Ác Ma Thuần Sắc Trắng - Priest

Chương 142: Dao sắc 18



Chương 142: Dao sắc 18

"Lao công" chuẩn bị gõ cửa, "công nhân sửa chữa" đã xốc tấm che nắng ngoài cửa sổ lên, "con chuột" trong đường ống đều hệt như bị bấm nút tạm dừng.

1 giây sau, ngoài cửa vang lên 3 tiếng gõ cửa trước.

Liszt giật bắn, đoạn xoay người, lông tơ dựng lên cả. 

Những vật thiên phú "nghe lén", "phản nghe lén" đều có tính ẩn nấp rất lớn, gần như có thể tránh khỏi cảm giác của hết thảy các chủng tộc. Nhưng con người tới gần vật thiên phú ma cà rồng, trước sau đều có cảm giác không thoải mái, kẻ qua loa không biết gì có lẽ sẽ coi nhẹ, nếu biết trước chuyện có sắp xếp thì khi cẩn thận phân biệt, thật ra có thể cảm giác được sự tồn tại ảo diệu đó. 

Nhưng lúc này đây, Liszt chợt phát hiện ra cảm giác tồn tại thấp thoáng của vật thiên phú chống nghe lén, phản nhìn trộm... đã biến mất tự bao giờ.

Cậu chàng nuốt ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng dặn dò bản phân phải "bình tĩnh vững vàng", kế đó vỗ "Bóp méo tri giác" mình đã nghĩ kĩ ra cửa lớn. 

Rồi ngay giây sau, trái tim Liszt bỗng chùng xuống: Đánh hụt rồi. 

Chỉ nghe thấy tiếng "cót két" kỳ quái trên đỉnh đầu, leng keng một hồi, kế đấy tấm lưới kim loại chụp miệng ống thông gió rớt xuống, một cái bóng xám thả người nhảy lên bàn. 

Liszt giật mình kéo Quạ Đen ra sau, nhìn kĩ lại thì đấy là một con chuột nhỏ to cỡ quả trứng gà. Cậu chàng không dám chủ quan, rút con dao nhỏ phòng thân quét qua ngay, con chuột nhẹ nhàng tránh thoát, kế đó nó nhảy tơn tơn tới trước màn hình máy tính, nhìn vào mắt Quạ Đen. 

Con chuột nhỏ nhanh như chớp bỗng dưng cứng đờ, cả người bốc làn khói trắng, biến thành một con rối gỗ ngay tại chỗ như trò ảo thuật.

Quạ Đen vốn ngồi trên ghế xoay có bánh xe, bị Liszt kéo nhảy điệu Waltz xoay cả người lẫn ghế, tới tận lúc này mới dừng lại ổn định.

"May mà không phải nước sôi." Hắn lầm rầm, đoạn để cái li đã đổ gần hết nước xuống, rút tờ khăn giấy thấm chỗ ướt trên vạt áo. Động tác này làm hắn trông có vẻ như hơi cúi người.

"Nào, để giới thiệu với cậu," Quạ Đen nói, "Vị đây là kẻ có thiên phú "Bậc thầy rối gỗ", tội phạm truy nã cấp 1, lừa đảo hơn trăm triệu. Sức mạnh thiên phú là biến con rối gỗ thành bất kỳ sinh vật nào, trừ số ít sức mạnh ăn gian như "Thấy rõ" ra thì máy móc hay mắt người cũng đều không thể liếc nhìn thấu."

Con ngươi của Liszt bỗng phóng to. 

"Song một khi bị nhìn thấu, con rối gỗ sẽ hiện ra nguyên hình." Con rối gỗ nhìn Quạ Đen chòng chọc, trên dưới cằm đều chuyển động, phát ra tiếng lanh lảnh của lá kim loại nhúc nhích.

Nó cao cỡ một bàn tay người trưởng thành, tay nghề thô ráp, giống đồ lưu niệm giá rẻ mấy khu du lịch làm đại làm đùa gạt du khách, thế nhưng dường như mắt nó có vòng xoáy đen kịt, có thể tiêm nhiễm linh hồn của kẻ cả gan dám nhìn vào nó.

Con rối gỗ "bập bập" miệng: "Còn mi là thứ gì? Dã quái?"

Quạ Đen nở nụ cười phải phép: "Tôi còn không phải là dã quỷ phá rối mà cô đang tìm sao?"

"Ta thấy là mi đang giả thần giả quỷ." 

Quạ Đen giơ tay vo tờ giấy lau áo thành cục, đoạn ném chính xác vào chiếc thùng rác cách đó 2 mét, thản nhiên bắt chéo chân: "Thế cô tới gặp tôi làm gì?"

Con rối gỗ quá nhỏ, có đứng trên bàn cũng bị kẻ đang ngồi trông xuống.

"Bậc thầy rối gỗ" nhìn sinh vật quỷ dị ghé mắt nhìn xuống mình từ xa: Trông giống B9 đã trưởng thành, xinh đẹp lại hiếm gặp, song ả biết là không phải. Thú cưng ma cà rồng là túi da đẹp, nhưng ánh mắt còn trống rỗng hơn cả con rối gỗ của ả, nếu không câm thì cũng chỉ biết nói những câu đã được quy định sẵn.

Cũng không giống lũ dã quái thông thường. "Bậc thầy rối gỗ" từng trông thấy dã quái bị giam trong lồng dưới chợ đen, lũ đó không có lý trí, chỉ giỏi cắn người ta. Một khi chúng nhận ra mình không còn hi vọng trốn thoát thì sẽ tìm tới cái chết ngay, sờ sờ ra đó cắn đứt động mạch của chính mình.

Nhưng tên oắt này... 

Theo "Bậc thầy rối gỗ" thấy, "quả mọng" tóc đen đây giống một người khoác da quả mọng.

Hiệu ứng "Thung lũng kỳ lạ" bỗng dưng bị kéo đầy, có một giây, "Bậc thầy rối gỗ" hơi hiểu cho "chứng sợ quả mọng" của con thỏ với Griffin. 

"Mi hiểu ta, hiểu Griffin Fisher, cố ý chờ ta ở đây." Con rối gỗ nhỏ cao cỡ bàn tay như được lên dây cót, dạo loanh quanh trên bàn sách, rồi buông chậm giọng điệu một cách giảo hoạt: "Lẽ nào mi cho là chỉ mấy câu ly gián chia rẽ không chứng không cứ là đã có thể tránh khỏi lần này?"

"Thứ cho tôi phải nhắc," Quạ Đen ghé mắt trông xuống con rối gỗ, ánh mắt nhìn con rối gỗ xen lẫn vẻ mỉa mai, "Tôi đã hiểu cô tới vậy, nếu chỉ muốn tự bảo vệ mình thì ban nãy đã không để "bé dễ thương" dụ Fisher nhỏ ra ngoài. Trông cô giống người văn minh hơn gã nhiều. Vả lại nếu chỉ là ly gián chia rẽ cấp thấp, lẽ nào tôi sẽ thả ngài Fisher nhỏ đáng kính ra, không lo tới mà ngồi đây chờ cô sao? Quý cô ơi, thế này thì rốt cuộc là cô tự coi nhẹ mình hay là nghĩ tôi rảnh quá, chuyên môn khiêu chiến khó khăn? Đừng vậy mà nha, tôi chỉ là một quả mọng yếu đuối."

"Bậc thầy rối gỗ": "..."

Ả vừa có cảm giác mình được khen lại thấy như đang bị chửi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. 

Hơn nữa hắn càng nói thế, "Bậc thầy rối gỗ" lại càng cảm thấy hắn không phải là quả mọng. 

Khéo lại là ma cà rồng có thiên phú dị hợm biến thái gì đó - Không phải nghe nói có kẻ biến thành con dơi được à? Thế thì biến thành "quả mọng" có gì mà không thể chứ. Tuy ả cũng không biết sức mạnh "biến thành quả mọng" được giống ôn gì, nhưng dù sao người trưởng thành vẫn nên tôn trọng đam mê của kẻ khác chứ. 

"Tôi cố ý điều Fisher nhỏ ra ngoài cũng là không muốn các vị chạm mặt nhau. Dù là cô giết gã hay gã giết cô đi nữa thì cũng chỉ có lợi cho cố chủ của cô - ngài Fisher lớn. Tôi thật sự ghét phải làm đồ tể thay gã nữa lắm rồi." 

Tròng mắt của con rối gỗ lăn một chút: "Đừng nói như thể tên kia có khả năng tìm tới ta thông qua con rối gỗ như vậy."

"Bên cạnh ngài Fisher lớn có vật thiên phú "Thấy rõ" chứ nhỉ? Sao cô lại dám chắc Fisher nhỏ không có thế?" Quạ Đen không hề nao núng, "Với lại vị trí của cô khó tìm lắm à? Không phải cô nấp ở sở An ninh phụ trách an ninh vùng này à? Bên cạnh có một con rối gỗ ngụy trang thành cảnh sát của sở An ninh, đang giúp cô canh chừng camera giám sát." 

"Bậc thầy rối gỗ" rợn tóc gáy, bất chợt giật mình đứng lên. Rõ ràng ả đang nhìn kẻ khác qua camera, ấy vậy mà lúc này lại cảm thấy có một máy quay không nhìn thấy đang ngắm chuẩn vào mình!

Tuôn mồ hôi lạnh, ả buộc mình phải bình tĩnh lại, biết nhập gia tùy tục mà nói năng chậm rãi: "Ban nãy mi nói "làm đồ tể thay gã" là có ý gì? Toán Bí tộc trước đó là gã cố ý đưa đi tìm đường chết à?"

"Là như vậy đó."

"Lý do?"

"Ngoài mặt thì ngài Fisher lớn chỉ là giám đốc kho vận của một công ty nông sản, nhưng gã đã cắm rễ ở vịnh Diên Vĩ 10 năm trời, tay không thể nào sạch sẽ được. Thân là vệ sĩ của gã, hẳn cô biết mấy chuyện này chứ nhỉ? Ngài Fisher lớn chắc chắn từng thành thật khai với cô là do mình từng tiếp xúc mấy chuyện đó mới lo lắng cho an nguy của bản thân, vời quý cô tới để góp thêm can đảm."

Con rối gỗ nhún vai: "Ờ, thuốc, súng ống đạn dược, đá sinh mệnh... chuyện làm ăn buôn bán giữa hai tộc ma - Bí đều có mặt gã thò vào."

Yếu ớt vô dụng lại còn tham lam thành tính, ngũ độc có hết, là thứ vô cùng rác rưởi có tiền. 

"Một cậu ấm tới từ khu ngoài, không gốc rễ chẳng có quan hệ, cũng không phải kẻ có thiên phú. Suốt 10 năm, gã nắm chặt quyền khống chế đầu mối buôn lậu quan trọng ở vịnh Diên Vĩ, mỗi một con tàu buôn lậu đi qua chốn này đều gần như phải chia cho gã một chén canh, cô thấy sao?"

"Có tiền mời tay đấm, ngoài ra có thêm vận may phân chó." 

"Đúng thế, siêu may mắn." Quạ Đen nói khẽ rồi tiện tay mở màn hình, "10 năm trước, khi gã còn chưa tới đây, ở vịnh Diên Vĩ đã xảy ra một vụ tội phạm buôn lậu có vũ khí đánh nhau rất ác liệt. Khi đó cảnh sát trưởng sở An ninh chôm đồ "nhà" đang thu phí bảo kê bị đạn lạc bắn chết, cả vịnh Diên Vĩ chấn động, ngài Fisher lớn nhân cơ hội đó đứng vững gót chân. Không bao lâu sau, bang phái buôn lậu đá sinh mệnh lớn nhất đắc tội kẻ khác, bị ám sát, để lại vịnh Diên Vĩ một lô hàng lớn. Ngài Fisher lớn thuận lý thành chương tiếp tay... mấy chuyện kiểu ấy xảy ra vô số lần cứ như thể người này có thiên phú "nhặt của rơi" vậy." 

Con rối gỗ cười mỉa một tiếng. 

"Mà trùng hợp là," Quạ Đen nói tiếp, "Mỗi sau khi "siêu may mắn", có được cơ duyên gì đấy là tài khoản của ngài Fisher lớn đây sẽ ghé chợ đen thuê vệ sĩ lại... Phản ứng đầu tiên của chúng ta có thể là gã biết mình có được của hời, sợ người ta báo thù... cũng có khi đấy chính là lý do vệ sĩ tiền nhiệm bị "hao" mất."

"Hoặc là thấy tình thế không ổn nên đã chuồn mất." Con rối gỗ nói, "Cơ hội kiếm tiền ở chợ đen đầy ra đó, ai lại liều mạng vì chủ thuê mình."

"Nhưng mà kỳ lắm nha," Giọng nói của Quạ Đen thật thấp, thật nhẹ, cứ như lời ác ma thì thầm đưa lối dẫn con người ta vào giấc mơ, "Ngài Fisher chỉ nhặt của rơi, chỉ là "siêu may mắn", có từng đấu sống đấu chết với ai đâu, làm gì mà "thấy tình thế không ổn" chứ?"

Con rối gỗ ngẩn ra. 

"Tôi từng gặp một món hàng lậu quỷ dị, có thể đảo ngược quy tắc, chỉ cần cho nó ăn "tế phẩm" no thôi. Thế thì liệu có vật thiên phú hay kẻ có thiên phú nào... có sức mạnh hiến tế như vậy không? Hôm nay trước lúc cô xuất phát, chắc không vừa khéo ký khế ước gì đó với gã đâu ha?"

Con rối gỗ cười hết nổi. 

5 phút sau, cửa trước, ngoài cửa sổ đều truyền tới tiếng sột soạt, con rối gỗ trước mặt Quạ Đen và Fisher như mất đi linh hồn, nghiêng ngả đổ xuống.

Liszt liếc nhìn Quạ Đen, sau khi hắn gật đầu thì nhanh chóng nhào tới, cách lớp áo da người trên người, cậu chàng chụp lấy con rối gỗ, vứt vào lò sưởi áp tường đốt cháy. 

Mãi tới khi con búp bê quỷ kia bị ngọn lửa nhấn chìm, Liszt vẫn cảm thấy não mình còn chưa được suôn sẻ. 

Chỉ có thế? Dăm ba câu đã xui vệ sĩ có thiên phú của người ta phản kèo rồi?

Trưởng dịch trạm nắm rõ cả 18 đời tổ tông nhà người ta luôn rồi? Thế sao ban nãy lại đồng ý với kế hoạch của Hoa Nhài? Cho bọn họ cơ hội luyện binh à? 

Còn nữa...

"Trưởng dịch trạm," Liszt dè dặt hỏi, "Anh nói thật hay..."

Cậu chàng nói tới đây lại e tai vách mạch dừng, vội vàng cẩn thận cắt đứt lời mào đầu. 

 

"Không sao, nói đi, vật thiên phú phòng nhìn trộm phòng nghe lén bật cả rồi." Quạ Đen vừa nói vừa đứng dậy, cầm áo da người đi vào phòng thay đồ, "Tất nhiên là thật, "Bậc thầy rối gỗ" là tội phạm lừa đảo chứ có phải kẻ bị ngu đâu."

Liszt nuốt ngụm nước bọt: "Fisher lớn đó... đáng sợ vậy sao? Thật sự có thứ gì đấy "hiến tế" được..."

Quạ Đen: "Tôi có biết đâu." 

Liszt: "Ơ?"

"Có quá nhiều khả năng, tôi chỉ chỉ ra chỗ không đúng, đưa ta một suy đoán trong đó. Bí tộc trước đó tới hết toán này tới toán khác đúng là rất quái." Quạ Đen nói, "Còn về chân tướng ra sao thì tôi cũng muốn biết lắm, nên không phải đã phái quý cô "Bậc thầy rối gỗ" đi điều tra thay mọi người rồi à?" 

Liszt: "... Ơ?"

Có lẽ tên của trưởng dịch trạm mang theo lời nguyền, nói chuyện với hắn lâu rồi sẽ chỉ còn biết tiếng Quạ Đen "ơ ơ ơ". 

"Đợi đã trưởng dịch trạm, anh mặc áo da người làm cái gì?"

Lại còn không phải mặc áo da người của "thư ký" nữa, là đồng phục làm việc của nhân viên công tác trong khách sạn.

"Đổi quần áo ngoài với thẻ công tác của áo da người đi, cầm đồ đạc theo, rút " Quạ Đen nói, "Quên mất tôi giới thiệu với cậu thế nào rồi à, "Bậc thầy rối gỗ" là tội phạm lừa đảo." 

Liszt lại muốn "ơ", phải liều mạng nín lại. 

"Một tên tội phạm lừa đảo biểu hiện như kẻ ngốc, ắt là muốn hố cậu. Lúc này hẳn là ả đã gửi ảnh chụp của chúng ta cho thủ hạ của Fisher lớn rồi. Không chạy đi còn chờ gì nữa, chờ bị chặn đường à?"

Liszt: "Thế nhóm Gabriel..."

"Hẳn kế hoạch ban đầu của "Bậc thầy rối gỗ" là ngụy trang con rối gỗ thành thi thể, giá họa án vứt thi thể mấy ngày qua cho "Alexander Fisher".... nể ả luôn, quăng nồi đại mà quăng trúng hung thủ thật, lăn lộn chợ đen làm quái gì nữa, đi mua vé số đi chứ." Quạ Đen - vừa nhìn là biết nhân viên trốn chạy chuyên nghiệp, đừng thấy bình thường hắn vứt đồ đạc lung tung, lúc dọn dẹp dấu vết đã nhanh còn hiệu quả, chẳng hề chậm hơn Gabriel khi y xử lý hiện trường giết người, "Ả biết tôi đang lợi dụng ả dò đường, vậy nên ả cũng sẽ tìm công cụ dò đường cho mình, giờ này chắc chắn đã phái con rối gỗ của mình dẫn đường, đưa Gabriel tới tìm sếp của ả." 

Liszt: "..." 

Giờ cậu chàng bắt đầu nghi là hồi nãy mình không có mặt tại hiện trường. 

Lơ mơ thay quần áo mặc bên ngoài áo da người ra - cảm ơn thói quen của ma cà rồng, mặt mày của áo da người "đồng phục làm việc" thống nhất một kiểu. Liszt ù cạc đi theo Quạ Đen, rút khỏi gian phòng trong khách sạn, lúc này cậu chàng mới nhớ tới một vấn đề: "Đây là anh với Gabriel đã thương lượng trước rồi phải không?"

Quạ Đen: "..."

Siêu năng lực quan sát sắc mặt của Liszt online: "Không phải nhỉ, tôi thấy vẻ mặt anh ta đâu có giống thế."

"Khụ, tôi sợ anh ấy không đồng ý, mọi người ai cũng..." 

Lòng Liszt hiện lên nỗi nghi hoặc: Nếu là cậu chàng hay bọn Hoa Nhài thì đúng là sẽ không đồng ý. Kêu bệnh nhân mở nắp chai nước còn không xong đi đàm phán với ma cà rồng có thiên phú, lại còn đơn thương độc mã nữa chứ, quá nguy hiểm rồi đấy.

Nhưng Gabriel...

Cậu chàng cảm thấy dù trưởng dịch trạm có nói gì, dù Gabriel có không đồng ý cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ đồng ý. 

"Nhưng..."

"Suỵt!" Quạ Đen mở miệng, giọng nói đã khác đi, "Anh lại đi ca đêm nữa hả? Haiz, tui cũng rứa, bọn kia chỉ tài ăn hiếp người mới..."

Liszt ngậm miệng ngay, hai thang máy trước mặt hai người cùng lúc vang lên âm báo nhắc nhở đã tới nơi. 

Cửa thang máy mở ra, Quạ Đen đẩy cậu chàng vô thang máy đi xuống, cũng ngay lúc ấy, một đội ma cà rồng ăn mặc đồng phục quái dị, trên mặt đeo mắt kính hồng ngoại bước ra khỏi thang máy đi lên bên cạnh, đi thẳng tới phòng của "Alexander Fisher", lướt qua hai người họ. 

—Thung lũng kì lạ là một hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó.Đây vẫn chỉ là một giả thuyết, và nó được cho là nếu một vật thể không phải người nhưng ngày càng trở nên giống người hơn, thì sẽ nhận được phản ứng tích cực và mạnh mẽ đến từ những người quan sát. Tuy nhiên, khi vật thể này đạt đến một ngưỡng giống nhất định (có da, tóc và mắt giả, cảm xúc gương mặt...), khiến nó càng trở nên y hệt người, thì phản ứng nhanh chóng đổi ngược lại: mọi người trở nên kinh sợ nó. Vì vậy, thung lũng kì lạ có thể được định nghĩa là phản ứng tiêu cực của mọi người đối với một số robot giống như thật.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com