Trước lúc bắt đầu phục kích nhắm vào Griffin Fisher thì ở vịnh Diên Vĩ, một đợt trình diễn pháo hoa thịnh soạn đã mở màn.
Khi Gabriel nhận được điện thoại, y còn cho là Roland, mới mất kiên nhẫn nhận cuộc gọi, kề bên tai: Có việc thì thôi, chứ nếu mà tên thích làm văn kia ráo riết đòi chúc phúc may mắn là Gabriel chuẩn bị nguyền rủa anh ta luôn.
Thế nhưng giọng nói trong điện thoại làm y dừng bước chân lại ngay.
"Khu dỡ hàng bến cảng số 13 nha ngài tài xế." Quạ Đen vỗ vai Liszt như kẻ thuê taxi, "Chúng ta phải về Ẩn Mình hội hợp."
"Nhưng mà Ẩn Mình ở đâu hả? Anh phải hội hợp với ai? Liên hệ với bọn họ kiểu gì?" Hoa Nhài trừng mắt nhìn trưởng dịch trạm của tụi nó bằng đôi mắt sưng đỏ, "Còn nữa, em không tin. Lời anh nói, sau này em sẽ không tin chữ nào hết!"
Sau khi nôn ra máu, Quạ Đen hôn mê 10 phút, thuốc hạ nhiệt độ làm hắn lạnh băng như một cỗ thi thể.
Ba mồi lửa đấy không ai là Bác Sĩ cả, đường xá thì xa lạ, lại còn phải tránh Bí tộc truy sát, tình hình ngoài kia không biết thế nào rồi. Tóm lại là đại lục mênh mông, gần xa không có tiếp viện, đấy mới đúng là gọi trời trời không thấu.
Hoa Nhài cuộn bên người Quạ Đen, liều mạng nghe tiếng hít thở yếu ớt của hắn, lúc nào cũng có cảm giác tiếng thở cứ ngắt quãng, còn xa xôi hơn cả hi vọng, không kìm được phải bật khóc
Đó là 10 phút khó vượt qua nhất trong cuộc đời của nó.
Kết quả chờ khi khôi phục ý thức, Quạ Đen y chang thiếu nữ không nhận mình đã khóc, chối bỏ sạch sẽ, quyết không nhận bản thân mình có vấn đề.
Theo như cách hắn thoái thác thì triệu chứng này là "dị ứng với thuốc hạ nhiệt".
Tương ứng, hắn còn cho ra lò một lời giải thích vừa khoa học lại tào lao, gì mà phản ứng chết lâm sàng ấy là "hệ thần kinh tự chủ hỗn loạn", nhiệt độ cơ thể biến hóa dẫn tới enzyme bất hoạt gì gì đó, rồi gì mà hormone mất cân bằng, làm mạch máu chỗ đấy nứt ra, chảy máu bla bla... Hắn xách mớ thuật ngữ y học chả ai nghe hiểu ra xàm xí lòe người, cuối cùng suy ra một quả kết luận rất dễ hiểu: Đều là thuốc hạ nhiệt báo hại, giờ hiệu quả thuốc sắp tan rồi, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, vậy nên hắn đã khỏe re.
Quạ Đen nhai mẩu lá bạc hà ngắt chỗ vành đai xanh hóa làm người ta ngứa tay. Hắn không khác chi con sơn dương lưu manh không sợ nước sôi bỏng, lầm bà lầm bầm: "Nếu em cứ không tin thì anh cũng chịu..."
Lúc Quạ Đen ho ra máu, vừa khéo trên người mặc áo da người của ma cà rồng, làm hắn đỡ bao việc: Lau sạch miệng, lột phăng ra, áo da thấm máu vứt xuống nước, mỹ danh là "thả trôi đi để đánh lạc hướng truy binh".
Giờ đây trên người hắn chẳng có chút vết tích nào, cứ như mấy chuyện hồi nãy là ảo giác của kẻ khác vậy. Nếu như không phải kế bên hãy còn 2 "nhân chứng", chắc Hoa Nhài phải ngờ là mình có vấn đề, lên cơn vọng tưởng, lôi cái chuyện trong tưởng tượng ra gây sự không lý lẽ.
Hoa Nhài tức muốn xỉu: "Anh không chột dạ thì anh lọt áo da ra chỉ hả, tiêu hủy "tội chứng" làm cái gì? Tiêu hủy cũng vô dụng, em sẽ không giữ bí mật cho anh đâu! Dâu Tây với Liszt cũng sẽ không giữ!"
"Được thôi yêu quái mồm rộng. Thế thì anh vẫn phải lôi mớ lời giải thích hồi nãy ra nói thêm lần nữa." Quạ Đen nhún vai, mặt mày rặt vẻ vô tội, còn liếc con nhỏ bằng ánh mắt "không biết em muốn cái gì nữa", "Cơ mà em vui là được."
Hoa Nhài nghe thấy tiếng "bụp", chắc là nó tức nổ phổi rồi.
"Anh..."
"Chúng ta tới rồi." Quạ Đen giơ tay đè đầu con nhỏ, Hoa Nhài bị hắn đè, phải cúi đầu, mấy lời nói suýt phun ra đều bị cắn trong miệng. Cái tên trưởng dịch trạm thất đức kia mượn lực đè đầu nó, nhẹ nhàng bật dậy, "Tiếp sau đây là tới phần thông báo cho người khác."
Thuốc hạ nhiệt đã hết công hiệu, áo da người cũng đã lột ra, Quạ Đen cứ thế tùy tiện mở cửa xe, đi dưới ánh mặt trời ngả về tây mà không hề ngụy trang
Dâu Tây vội vã đuổi theo, thời khắc chuẩn bị phát "Bảo hộ" lên người hắn, con nhỏ chợt cảm giác trưởng dịch trạm có chỗ không giống lắm.
Bờ vai của hắn hình như giãn ra hơn, động tác cũng nhanh nhẹn hơn, ngay cả lực tay khi nãy lúc ăn hiếp Hoa Nhài cũng mạnh hơn bình thường, thoạt trông thật sự có tinh thần hơn không ít.
Dâu - hãy còn tin vào mồm của đàn ông - Tây nghĩ: Có khi anh ấy không nói bừa, thật sự chỉ là dị ứng thuốc hạ nhiệt thôi nhỉ?
"Anh trạm trưởng, thông báo cho mọi người kiểu gì?"
"Hỏi hay đó." Quạ Đen cười với nó, "Bạn học nào trả lời một cái xem, bến cảng số 13 dùng vào việc gì?"
Bến cảng số 13, cảng chuyên dụng dành cho sản phẩm tươi sống và động vật sống.
Cả khoang thuyền động vật sống: Chuột, dê con, gà vịt, con người đều chen chúc trong những chiếc lồng sắt na ná nhau. Mùi tanh hôi với tiếng kêu gào của đủ loài động vật bát nháo lên hết, chỉ có nhóm người nhân bản loại bỏ đại não cục bộ mới có thể duy trì vẻ lặng im, nhìn đăm đăm mặt biển dập dềnh ngoài kia bằng những đôi mắt trống rỗng hệt nhau, đong đưa trái phải theo nhịp của chiếc lồng sắt.
Môi trường dơ dáy tạp nham này, bọn buôn lậu mê nhất, thích hợp chất chứa những thứ bẩn thỉu nhất.
Bên trong thuyền hàng tươi sống hãy còn số lượng lớn "quả mọng phi pháp và chế phẩm", số ít là ăn trộm, số ít là xưởng nhỏ tự lai giống nuôi cấy, còn cả số ít bắt ở môi trường hoang dã, toàn hàng chưa kiểm dịch, trông có vẻ tinh thần không ổn định. Còn loại càng không thể để ai thấy là con non Bí tộc, ma cà rồng bị "bọn buôn người" dụ bắt, tỏi hàng cấm, thậm chí cả vũ khí đạn dược.
Dân làm công trên bến cảng lòng rõ như in, nhưng người ta tới cả sở An ninh vịnh Diên Vĩ cũng đã chào hỏi cả rồi, dân làm công bọn họ còn nói được gì? Cũng có phải chưa từng lấy được thứ gì tốt đâu.
Đấy vốn là một ngày yên ắng ở bến cảng số 13, mặt trời sắp ngả về tây, công nhân ca đêm làm xong việc của mình trước khi trời tối rồi giao ca với ca sáng.
Ngẩng đầu nhìn lồng quả mọng to tổ bố bị kéo vào thùng chứa hàng, công nhân chỉ huy hiện trường kéo kính bảo hộ, gã ngáp một phát, bụng reo ọt ọt cả.
Thuyền viên áp hàng rất có mắt nhìn, lồng quả mọng vừa thả ngay ngắn là tên này thò tay tít vào sâu trong lồng sắt tạp nham, đoạn tùy ý túm lấy một quả mọng thả túi máu, cả mê điệt hương cũng đưa ra chung.
"Cực khổ rồi cực khổ rồi, hơn nửa đêm rồi."
"Hiểu mà," Công nhân bến cảng hài lòng rít một hơi, "Hàng hỏa tốc mà..."
Gã còn chưa nói xong, loa phát thanh bến cảng vang lên một giọng nam xa lạ.
"Tất cả chú ý, bến cảng số 13 bất ngờ phát sinh tình huống khẩn cấp, nghi ngờ có phần tử nguy hiểm trà trộn, sở An ninh yêu cầu toàn bộ nhân viên công tác tạm dừng công việc trong tay, tới quảng trường bến cảng tập hợp, phối hợp điều tra..."
Công nhân bến cảng với thuyền viên giương mắt nhìn nhau, ai cũng nghệch ra.
Thuyền viên ma cà rồng: "Tui cũng phải đi hả?"
"Đi chung thôi, đúng không yên mà, mới đào ra quá trời thi thể Bí tộc, cũng không biết băng nào chia của không đều nữa." Công nhân bến cảng lẩm bẩm, "Ủa mà giọng cái thằng phát thanh sao vậy, bộ sợ thiên hạ không loạn hả?"
Cứ như câu kế tiếp là "chúc mừng phát tài, Halloween vui vẻ" vậy.
Trên bến cảng, đám ma cà rồng ca đêm uể oải tụ tập ở quảng trường, châu đầu nói nhỏ "ong ong". Bỗng nhiên, hình như trong loa phát thanh có tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó có người ho khẽ.
Quảng trường lặng ngắt, đám ma cà rồng dỏng tai chờ đấy, ngay giây sau, nhạc heavy metal bạo lực nổ tung, ngang ngược càn quét từ giữa đám người.
Ma cà rồng với thính giác nhạy cảm ôm đầu tập thể.
"Cái mặt trời gì đó?" Có người cất tiếng chửi um, "Sọ não sắp bị dạt bay rồi nè!"
Sau đó sọ não gã bị dạt bay thật.
Một viên đạn khó nhằn bắn chính xác trúng ngay giữa hai chân mày gã đó, tới từ súng Nghiệp Hỏa, máu đen của ma cà rồng cháy như dầu hỏa.
Đốm lửa theo máu đen văng tung tóe khắp nơi, chớp mắt thôi mà lại châm thêm mấy ma cà rồng nữa. Người dính đốm lửa khua tay múa chân như kẻ điên, rồi lại điên cuồng bổ nhào về phía đám đông.
Tiếng kêu thảm thiết với tiếng thét gào đè tiếng nhạc rock n roll đinh tai nhức óc xuống. Trong súng Nghiệp Hỏa, mỗi một viên đạn nhét vào đều là Phẫn nộ, trong ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, cả bến cảng đều trở thành vật dễ cháy nổ.
Một chiếc xe chạy hết tốc vọt vào quảng trường, nhắm chuẩn vào một gã ma cà rồng đang cháy, tông gã ta bay ra. Liszt lập tức nhảy khỏi xe, đáp đất an toàn nhờ "Bảo hộ" của Dâu Tây giảm xóc.
Xe đang bay, ma cà rồng cháy thành quả cầu lửa bay còn xa hơn, rơi xuống một con thuyền nhỏ không mấy bắt mắt ngay cảng khẩu, dẫn cháy khoang thuyền.
Con thuyền nhỏ đấy vừa hay là thuyền buôn lậu thuốc súng, "ầm" một phát...
Bến cảng số 13 dâng lên ngọn lửa như con sóng dọa người, mặt biển đón lấy ánh hoàng hôn trước.
Toàn bộ vịnh Diên Vĩ đều bị vụ nổ ấy làm chấn động, còi cảnh sát theo đó vang lên.
Hoa Nhài kéo lấy Dâu Tây bị vụ nổ làm choáng váng, đoạn chui vào khe hở của thùng chứa hàng, tránh khỏi mấy tên ma cà rồng chạy trốn tứ tán.
"Không phải chứ, anh ta bị khùng à?" Hoa Nhài hét bể giọng cũng không đè nổi tạp âm quanh mình, "Giấy hướng dẫn sử dụng thuốc hạ nhiệt có nói thứ này làm úng não đâu!"
Về chuyện làm sao để liên lạc với những đồng bạn đã mất liên lạc, thật ra chính Hoa Nhài có rất nhiều phương án: Ví dụ như có thể để lại vài kí hiệu chỉ có người của Ẩn Mình hiểu; Ví dụ như có thể tìm Gabriel trước, rồi sau đó dùng "Thấy rõ" tìm người... hoặc giả dứt khoát bảo Quạ Đen đoán xem người ta ở đâu. Chuyện này với người khác có thể là chuyện không tưởng, song với Quạ Đen thì lại không khó chút nào cả. Đừng nói là đoán hành tung của người quen, ngay cả mớ áo da người trộm về, hắn liếc mắt cũng có thể hiểu hòm hòm cuộc đời của chủ nhân chúng.
Có cái nào mà không chắc kèo hơn đánh nổ bến cảng đâu?
Động tĩnh này đúng là đủ lớn, thế nhưng hắn dẫn tới có phải mỗi minh hữu đâu trời! Ma cà rồng sở An ninh, lũ Bí tộc bọn họ không dễ gì mới cắt đuôi được, tai mắt của Griffin Fisher... Vậy rồi tập hợp xong thì thoát thân kiểu gì? Rồi mục đích của cái chuyện tập hợp đây là gì?
Sợ người ta không thể hốt trọn ổ cả lũ à!
Eric là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh.
Lúc mọi người mất liên lạc, mồi lửa già dặn với kinh nghiệm phong phú lập tức ý thức được, đấy là tạo vật Thợ Thủ Công cấp thấp bị quấy nhiễu. Mặc dù không rõ tình hình cụ thể, song chắc chắn là có mối nào đó đã bị lộ, Eric quyết đoán vứt chiếc điện thoại mà theo anh ta thấy là hết sức nguy hiểm, cũng không tìm người khắp nơi như con ruồi không đầu.
Nếu như xảy ra vấn đề, bất kể là phía Ẩn Mình hay trưởng dịch trạm thì chắc chắn đều sẽ rút lui. Vịnh Diên Vĩ to là vậy, có khác gì mò kim nơi đáy bể đâu?
Vậy là Eric bám theo một đội tuần cảnh ma cà rồng.
Đội tuần cảnh nổi bật, mục tiêu lớn, với mồi lửa cấp 2 mà nói, theo dõi số ma cà rồng không phải kẻ có thiên phú kia cũng không khó. Tuần cảnh của sở An ninh ở vịnh Diên Vĩ đều có tay với Griffin Fisher, lỡ như Ẩn Mình hay bên trưởng dịch trạm bị phát hiện, rất có thể đám ma cà rồng tuần cảnh này sẽ theo tới vây công, anh ta có thể lần theo đầu dây mối nhợ, cũng có thể cứu viện lúc nguy cấp.
Nhưng rồi đuổi theo suốt một đường, đám tuần cảnh phế vật này còn chẳng mò ra lấy "cọng lông quả mọng" nữa, trái lại chúng nhận được tin tình huống khẩn cấp, "bến cảng số 13 bị tập kích".
Trước kia "Nghiệp Hỏa" là súng của Honey, Eric nhìn hình dáng ngọn lửa là biết ngay người mình, lập tức theo qua.
Cùng lúc ấy, Ẩn Mình cũng đã nghe thấy.
Sau cơn mất liên lạc luống cuống, Ẩn Mình bị ép, bắt đầu hình thức đào vong quy mô lớn. Thành viên tham dự có tên ngốc cao to không biết phải làm sao, Thợ Thủ Công Học Nghề im lặng làm theo người ta, bé trai ai nói gì nghe nấy... và một con gấu thú cưng.
4 vị đây tay chân đều nguyên vẹn nhưng lại không có đầu óc, đâm đầu chạm trán cũng không rút ra nổi một ý kiến, cho vào nồi khuấy đều là thành thau cháo.
Ngặt nỗi bọn họ không thể để bị bắt, Ẩn Mình vẫn còn đang trong tay họ.
Khi tựa núi núi đổ, dựa cây cây lắc lư, nhắm mắt nằm xuống là sẽ bị mười nghìn con voi giày xéo, cuối cùng khát khao sống làm cho loài nhuyễn thể tiến hóa ra xương sống.
Tấn Mãnh Long, một tay sát thủ đường phố, nổ máy xe là kiểu gì cũng đâm vô lề đường, không thầy cũng tự học được cách lái xe tải đi.
Tháng Năm kêu "chút chít" không nhận biết phương hướng cũng học được cách nhìn điều hướng và bản đồ, bé trai từ lúc chào đời tới nay chưa từng làm chủ đã trở thành điều hướng của Ẩn Mình.
Học Nghề Hai Nghìn còn cho rằng mình vẫn trong giai đoạn học thuộc lòng, công việc nghiêm túc nhất là làm trợ thủ, tháo dỡ hàng lậu, lúc này lại không thể không khống chế Gương Vô Biên một mình.
Người Gấu con Mark có bệnh vái muôn nơi, sau khi ngoàm rất nhiều đá sinh mệnh, cưỡng ép mình không ói ra, thế mà cậu cũng bị đá sinh mệnh kích hoạt chút sức mạnh mỏng manh: Nhận biết nguy hiểm.
Nhưng dù phát huy vượt trình độ như vậy, 4 người vẫn bị ép vào cảnh nguy hiểm trùng trùng. Cuối cùng, vào thời khắc mấu chốt, Tấn Mãnh Long bất ngờ đột phá, phần "Thánh quang" của lộ tuyến "thần thánh" trên người hấp thu, thành công đánh ra một đòn "Xua đuổi". Ma cà rồng truy binh đằng sau không kịp đề phòng, đâm sầm vào đồng bọn, bấy giờ bọn họ mới có thể thoát thân giữa cảnh tai nạn xe liên hoàn.
Một hơi vọt ra xa tít, lúc này Tấn Mãnh Long mới phát hiện đám ma cà rồng truy đuổi ráo riết không đuổi theo mà lại quay đầu, chạy về hướng khác.
"Hướng bến cảng số 13..." Tháng Năm trừng mắt, "Là mấy người trưởng dịch trạm hả?"
Mark hức một tiếng: "Tui cảm giác được nguy hiểm, rất nguy hiểm luôn."
Tấn Mãnh Long ngoảnh đầu nhìn về phía đám ma cà rồng lao đi chốc lát, đoạn cắn răng, đổi hướng, một chân đạp ga.
Bến cảng số 13.
Liszt quét "Bóp méo tri giác", không phân địch ta, ma cà rồng vây công phòng phát thanh mắt lập tức bị mê hoặc, đâm đầu vào tường. Liszt nhờ vào ảo ảnh hoa hòe đấy mà thoát khỏi đám ma cà rồng chen vào.
Đời này chú em Cực lạc cũng không biết mình còn có lúc dũng cảm tới vậy.
Một gã ma cà rồng quơ quào loạn xạ trong không khí, đánh bậy đánh bạ tóm được áo ngoài của cậu chàng. Liszt lảo đảo, suýt thì ngã sấp, được Quạ Đen kéo tay lại - không biết sao mà hình như trưởng dịch trạm không bị Bóp méo tri giác ảnh hưởng.
Ngay giây sau, ma cà rồng tóm lấy Liszt bị Nghiệp Hỏa một súng nổ đầu, một ngọn lửa cao hơn một người liếm áo da người của Liszt. Chân gần như không chạm đất, Liszt bị trưởng dịch trạm lôi đi, chạy lên nóc nhà.
Khoan đã...
Trong cơn hoảng loạn, Liszt nhảy ra nghi hoặc giống với Dâu Tây: Phổi của trưởng dịch trạm có thể ủng hộ anh ấy chạy cỡ này từ bao giờ đấy nhỉ?
Hoa Nhài và Dâu Tây bảo vệ lưng cho nhau, chạy từ thông đạo khẩn cấp khác tới mái nhà... Quạ Đen dặn đấy, không giải thích gì thêm.
Hoa Nhài trở tay khóa cánh cửa đằng sau, một tên lính đánh thuê Bí tộc mặt mày dữ tợn nặng nề đập lên, cơ hồ ép cánh cửa ra khỏi khung cửa. Hoa Nhài chẳng buồn ngoảnh lại mà khởi động "Xét Xử Ngày Tận Thế": "Mắc gì phải chạy lên nóc nhà, lúc tự sát không đủ lóa mắt... á!"
Một người Thằn Lằn to bự không biết chui ra từ chỗ nào nữa, móng vuốt phá tan "Bảo hộ" của Dâu Tây, há cái miệng to như hố máu về phía nó. Hoa Nhài nghiêng người chắn cho Dâu Tây, dùng toàn lực đánh "Xét xử", thế mà chỉ làm người Thằn Lằn loạng choạng. Tên người Thằn Lằn ấy vung đầu, đoạn nhào tới, móng vuốt gần như chạm tới tóc Hoa Nhài nhưng ngay giây sau, gã ngã "rầm" xuống, suýt đập vào chân Hoa Nhài.