Ác Mộng Ngày Tôi Đi Học

Chương 16: Chẳng phải tôi thích cậu là thật sao?



Giờ đây, cái nắng chiều rạng rỡ đã lẳng lặng nhường chỗ cho hai bạn học ấy. Khi Dĩ An Thư hướng về người khác, luôn có những người hướng về cô. Hứa Hi Long vẫn giữ tư thế đó mà nhìn sâu vào mắt cô, hôm nay có chút thâm tình là lạ. Dĩ An Thư đứng đừ người ra, không thể tin rằng trước mắt mình chính là tên bạn cùng bàn ấu trĩ lúc mới gặp nhau.

"Cậu... Hôm nay cậu ăn trúng gì à?" - Cô liên tục ngờ vực lắc nhẹ đầu, có đôi phần xấu hổ mà giấu cảm xúc đi.

"Mau luyện tập đi!" - Cậu ta cảm thấy có chút thổ lộ thái quá, gạt bỏ đi mà đứng dậy chạy sang sân hai, vẫn không quên căn dặn cô.

Đến lúc này, thời điểm thiếu niên căng tràn nhựa sống. Bắt đầu với bài tập khởi động giãn các phần cơ bắp nở nang hơn, cô bắt đầu tập chạy bền vài vòng quanh sân, cũng được khoảng mười phút trôi qua. Dĩ An Thư bỗng dưng thấy cổ họng khát khô, nuốt nước bọt vào có chút nghẹn, cô chậm rãi mang theo chiếc ví có hình dạng mèo con đi đến máy bán tự động ở sân sau trường.

"Uống gì đây nhỉ? Coca, Pepsi, SevenUp, ..." - Do dự một lúc, An Thư quyết định chọn bừa một lon Coca.

"Nên mua cho Tiêu Khiết với lớp trưởng không nhỉ? Chắc hai cậu ấy chưa về." - Dĩ An Thư chọn thêm một lon Pepsi và một chai nước khoáng dành cho hai cậu ấy.

Hai loại nước được chọn đang dần dần rớt xuống nơi nhận từ chiếc kệ sắt, cô cho tay vào trong hộc vẫn chưa thấy chúng đâu. An Thư liền đứng dậy kiểm tra lại máy bán, bỗng có một cô bạn thản nhiên cho tay vào hộc lấy lon Pepsi của An Thư rồi trực tiếp bật nấp ra uống một ngụm. Là Nhạc Chân Y, phía sau còn có Kỳ Liên hai cậu ta mỗi người một loại mà thản nhiên uống như của mình:

"Này... Hai bạn học, có nhầm không đây là của tôi!" - Dĩ An Thư dường như bị đóng băng trong giây lát, không biết những người này là ai và từ đâu đến.

Hai cậu ta dần tiến lại gần Dĩ An Thư, đưa tay lên vỗ mạnh vào má cô, tay kia thì cầm lon Pepsi bóp nát bét, trong đầu An Thư bây giờ trống rỗng, rốt cuộc hai người này là ai chứ?

"Nước ngon đó con nhóc! Mày biết tao là ai không?"

"Cần biết à?" - Dĩ An Thư dùng cả hai tay đẩy mạnh Chân Y ra làm cho cậu ta đứng không vững mà ngã xuống.

"Dù có là thần tiên đi chăng nữa mà lấy đồ của người khác không xin phép, thì bà đây cũng gai rồi đấy!" - Dĩ An Thư đến gần cậu ta, tay nắm lại thành đấm giơ lên cao chỉ để hù doạ cậu ta một chút thôi.

"Kỳ Liên! Mau gọi Niên Ca đến đây! Con nhỏ này dám đẩy tớ!"

"À ờ tớ đi ngay!" - Kỳ Liên chạy thục mạng đến lớp đàn anh, gọi cậu ta xuống định giải quyết cho An Thư một trận.

Nhạc Chân Y phủi phui bụi bẩn trên quần áo, nhanh chóng đứng dậy rửa cái sự nhục nhã này đi, cô ta nhìn thẳng vào mắt An Thư chất vấn với vẻ mặt xấu hổ một chút:

"Mày đứng đó đợi tao, mày với Trác Trác là gì của nhau nói mau?"

"À! Hoá ra là fan cuồng nhiệt của cậu ta à? Chẳng là gì." - Dĩ An Thư khoanh tay đứng nhìn chán nản, cô vốn không lạ gì những đứa mê trai như thế này cả.

"Mày..."

Từ trên tầng xuống bậc thang, một đàn anh khoá 12 lớp 6 Đinh Châu Niên, là tên hôm trước đánh nhau với Hi Long sao? Cũng là tên đã gửi bức thư tình cho Dĩ An Thư? Vừa nhìn thấy cô đã toát hết mồ hôi, từ nãy đến giờ mãi nói chuyện với Nhạc Chân Y mà quên cả việc chạy trốn, coi như toi đời. Khoá 12 lớp 6 chẳng phải là lớp thành tích tệ nhất trường Phù Hoa sao?

Đinh Châu Niên chính là tệ của tệ, cậu ta học hành dốt nát, đánh nhau trốn học, gian lận thi cử có đủ. Dù mặt mũi có chút điển trai nhưng lại bị chê bai là não ngắn. Đúng thật là mĩ nam, chân mày cậu ta rất sắc sảo, đuôi sắc nhưng thân rậm, đều màu. Môi trên mỏng, môi dưới cậu ta dày hồng tỉ lệ chuẩn. Sống mũi cao, chóp nhọn nhỏ ấn tượng. Lúc trước vốn An Thư không quan tâm lắm, giờ lại thấy có chút lạ.

"Đâu? Nhãi con nào dám chọc vào học muội của Niên đây?" - Đinh Châu Niên vừa bước xuống bậc thang, còn rất hùng hổ như muốn băm nghiền An Thư ra trăm mảnh.

"Chính là nó! Con nhỏ này đã đẩy em ngã đấy!" - Nhạc Chân Y vênh vao khi nghe thấy giọng Châu Niên, thẳng tay chỉ vào An Thư đang bối rối tìm đường thoát.

"Mày dám..." - Cậu ta nhìn thấy người trước mặt là Dĩ An Thư, lập tức tắt đi giọng hùng hổ, rùng rợn, trực tiếp cứng người, ngất ngây trước vẻ đẹp sợ hãi của cô.

Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, trái tim sắt đá của cậu ta cũng không thể chống chọi lại sắc hương. Xấu hổ ngay lập tức mà xoay lưng lại:

"Cái này... Anh không... Không thể... Em sai rồi đấy! Không nên bắt nạt bạn mới phải chứ!"

Nhạc Chân Y và Lưu Kỳ Liên đóng băng tại chỗ, ngây người ra chẳng biết thế quái nào mà Niên Ca lại trở mặt thế chứ?

"Niên Ca? Anh bị sao vậy, nó đã đẩy em ngã đó! Mau đánh nó!"

Dĩ An Thư nhân cơ hội đó mà chạy một mạch ra phía sân hai, vì chỉ còn một con đường đó không bị bao vây mà thôi. Cô vừa chạy vừa thở hồng hộc mặc dù còn cả trăm chuyện chưa kịp hiểu.

"Này! Cậu biến đâu mất vậy? Tôi tìm nãy giờ! Làm gì thở dữ vậy?" - Hứa Hi Long từ lúc nãy xoay qua đã không thấy bóng dáng An Thư đâu, thì đã nhanh chân chạy đi tìm khắp trường. Đưa cho cô một chai nước khoáng cứu khát.

"Hà! Cảm... ơn... Vừa rồi tôi gặp... Gặp phải các cô vợ của Trác nhà cậu đấy! Định làm thịt tôi luôn rồi! Mệt thật!"

"Vợ? Ý cậu là bọn cuồng Trác sao?" - Hi Long nghĩ cũng thấy lạ, liền hỏi.

"Ừ! Cậu ta đâu?"

"Hồ bơi. Định làm gì?"

Dĩ An Thư chẳng nói chẳng rằng, chạy nhanh đến hồ bơi để báo cáo sự việc với Lâm Trác về chuyện vừa rồi. Cô cần cậu ta giải thích tường tận cho bọn fan cuồng điên rồ của cậu ta.

//Ở hồ bơi//

"Này! Lâm Trác, cậu mau lên đây nói chuyện với tôi!"

Vâng theo lời nói, Lâm Trác đang mải luyện tập dưới hồ hăng say, bỗng nghe thấy tiếng cô gọi, liền nhanh chóng phóng lên bờ. Đúng lúc cậu ta chẳng mặc gì ngoài quần bơi và kính bơi vì đang luyện tập. Hiện lên trước mắt cô là một chàng trai cơ bắp săn chắc, vì tóc rũ xuống bám nước rất khó chịu, Lâm Trác vuốt chúng lên rồi vẩy qua vẩy lại một chút. Cậu ta cao hơn Dĩ An Thư cả một cái đầu, thế nên cô thực chỉ nhìn thấy cơ bụng rõ mồn một của Lâm Trác.

"Cậu...! Là biến thái à? Sao lại trần thế!!" - Cô nhìn một lúc rồi xấu hổ dùng tay che mắt lại, miệng không ngừng trách cứ.

Nhìn thấy sự xấu hổ đó, Lâm Trác không nhịn được mà che miệng cười:

"Hahah... Tôi đang bơi, tại sao phải mặc áo? Sao lại gọi thế? Có gì muốn nói à?

Dĩ An Thư cũng đến chịu với cái tính khó ưa đó của Lâm Trác. Tại sao lại chọc đúng chỗ ngứa của cô chứ? Đành vậy, cô che mắt trong suốt quá trình giải thích:

"Lúc nãy! Có đám người cuồng si cậu, tìm đến gây rắc rối cho tôi! Cậu mau giải thích với họ đi, tôi không muốn bị cuốn vào chuyện của cậu đâu!"

Lâm Trác tỏ ra khá lo lắng cho An Thư, vì cậu ta biết Nhạc Chân Y luôn bắt nạt mọi cô gái quanh cậu.

"Giải thích gì?"

Dĩ An Thư bất ngờ vì câu hỏi ngờ nghệch của Lâm Trác:

"Ơ hay? Chuyện bọn đấy hiểu lầm tôi với cậu đấy!"

"Có gì mà phải giải thích? Chẳng phải tôi thích cậu là thật sao?"

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***