Ác Nữ Báo Thù

Chương 8



“Tại sao?!” — tôi hỏi.

Lương Quân ôm má, ngẩn người. Rồi lại... cười nhạt.

“Vì tôi hận cậu.”

“Từ nhỏ chúng ta đã chơi thân, cùng khổ như nhau.Nhưng tại sao cái gì cậu cũng hơn tôi?”

“Cậu xinh hơn tôi, học giỏi hơn tôi, đến cả Trình Mục Bạch, người tôi thầm thích bao lâu nay, cũng chỉ quan tâm một mình cậu.”

Hóa ra là vì... cô ta thích Trình Mục Bạch.

Không trách được, mỗi lần đến lớp tôi, cô ta đều chọn thời điểm có cậu ấy.

Nhưng… những thứ đó, liên quan gì đến Nhậm Nhan Khê?

Ánh mắt Lương Quân giờ đây tràn ngập hận thù, như muốn xé xác tôi ra thành trăm mảnh.

Tôi bước tới, bất ngờ nắm lấy tay cô ta.

Giọng điệu dịu xuống mấy phần, nhẹ nhàng như đang thương lượng:

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi… Muốn tôi chỉ cho một con đường sống không?”

Triệu Lương Quân hất tay tôi ra, cười nhạt:

“Cậu còn muốn giúp tôi nữa sao?”

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt từng được coi là “xinh đẹp vừa đủ” của cô ta.

“Đi tìm chú tôi. Trở thành nữ chủ nhân của cái nhà đó.”

Mắt Lương Quân trợn lớn, đầy căm ghét. Cô ta lập tức bật thốt:

“Không đời nào!”

Tôi bất ngờ siết chặt lấy tay cô ta, ánh mắt đanh lại:

“Cậu còn lựa chọn nào khác sao?”

“Trường sắp đuổi học cậu rồi.”

“Tương lai của cậu hiện đã bị xóa sạch.”

“Người thân cũng đuổi cậu ra đường, không tiền, không chốn nương thân… Đến ba ngày tiếp theo việc ăn uống cũng chưa chắc lo nổi.”

Gương mặt Lương Quân tràn ngập đau khổ.

Cô ta còn hiểu rõ tình cảnh bi đát của mình hơn bất kỳ ai.

Tôi buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ta như an ủi:

“Nhưng nếu cậu trở thành vợ của chú tôi, thì mọi thứ sẽ khác.”

“Nhà đó… thật ra rất có tiền.”

“Phí bồi thường tử vong của bố mẹ tôi năm xưa, gần tám chữ số, đều nằm trong tay họ.”

“Cậu từng thấy Ngô Thiến Vũ rồi mà, toàn thân cô ta đều là hàng hiệu đắt tiền.”

Triệu Lương Quân mở to mắt, ánh mắt dường như bắt đầu d.a.o động.

Tôi mỉm cười, tiếp tục thì thầm như rót mật:

“Cản trở lớn nhất của cậu chỉ là mợ tôi, bà ta vừa già, khó tính lại keo kiệt.”

“Còn cậu thì trẻ trung, xinh đẹp, chỉ cần đá bà ta ra khỏi nhà, với tính cách nhu nhược của chú… Cả cái nhà sẽ nằm trong tay cậu.”

“Huống hồ, giờ cậu đã bị chú tôi chiếm đoạt rồi.”

“Cậu nghĩ xem, còn ai khác sẽ cần một người như cậu nữa sao?”

Tôi nhìn vào mắt cô ta, giọng đầy kịch độc nhưng lại nhẹ tênh:

“Triệu Lương Quân, nhìn thẳng vào thực tế đi. Cậu không còn đường lui nữa rồi.”

Đôi mắt cô ta ánh lên một tia quyết tuyệt.

Tôi cười, rồi đẩy nốt cú chốt:

“Ngô Thiến Vũ cũng từng bắt nạt cậu, mợ tôi hôm đó cũng làm cậu mất hết mặt mũi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cậu không muốn tận mắt thấy hai người đó bị quét sạch khỏi nhà, mặt mày bầm dập mà lê la ngoài đường sao?”

Cả người Triệu Lương Quân run lên. Trong mắt cô ta là nỗi căm hận cháy rực.

Cô ta thì thầm, như nguyền rủa:

“Muốn. Tôi nằm mơ cũng muốn bóp c.h.ế.t con mụ đó.”

Tôi suýt bật cười thành tiếng:

“Vậy thì đúng rồi.”

“Nhưng… tại sao cậu lại giúp tôi?” – cô ta nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thân mật khoác vai cô ta, làm bộ u buồn:

“Dù gì… cậu cũng từng là bạn thân của tôi. Nhìn cậu thảm hại thế này, tôi có chút không đành lòng.”

“Vả lại… tôi cũng ghét cay ghét đắng Ngô Thiến Vũ và bà mợ kia.”

Triệu Lương Quân cuối cùng cũng buông bỏ phòng bị.

Ngay trong ngày, cô ta làm thủ tục rút học, thẳng bước đến nhà chú tôi.

Tiễn bước con cờ rời đi, tôi xoay người, chậm rãi bước về phía lớp học của Đỗ Cảnh Tiêu.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Với cái bụng kia…

Chắc chắn không thể giấu nổi nữa đâu.

Còn chưa bước tới lớp của Đỗ Cảnh Tiêu, tôi đã nghe thấy một tiếng quát giận dữ vang lên:

“Cút! Tất cả cút ra ngoài cho tôi! Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi chỉ là ăn no quá thôi!”

Tiếng quát vừa dứt, liền là âm thanh ghế bị hất văng đầy thô bạo.

Một nhóm học sinh hốt hoảng kéo nhau ra khỏi lớp, mặt mày ai cũng tái mét, hoảng sợ.

Vài cô gái khẽ khàng bàn tán trong hành lang:

“Tớ thấy chắc chắn là có thai rồi. Triệu chứng giống y chang lúc chị tớ mang thai luôn.”

“Đúng đó, sáng nay nôn mửa liên tục, còn ôm bụng suốt.”

“Còn gì nữa, ăn no gì mà bụng phình lên như mang thai 4-5 tháng, hai tuần thôi đã tròn vo thế kia... chẳng phải trúng tà thì là gì?”

“Dù gì thì cũng đáng đời. Tên đó chuyên giả vờ si tình để gạt con gái.”

“Trước còn có người tự tử nhảy lầu vì hắn dụ đi khách sạn, làm có bầu rồi lại chối bay chối biến.”

Tôi lặng lẽ bước tới lớp học đã gần như trống không, đứng dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn vào.

Trời giữa mùa hè nóng như thiêu đốt, nhưng Đỗ Cảnh Tiêu lại đang mặc một chiếc áo khoác phao dày cộp.

Dù là áo khoác, cũng không thể giấu nổi cái bụng phình to kỳ quái kia.

Cậu ta gầy sọp đi trông thấy, tóc bết dính, đầy gàu và dầu bóng có vẻ đã lâu không gội.

Cũng đúng thôi.

Với tình trạng hiện tại… còn tâm trí đâu mà quan tâm ngoại hình?

Bất chợt, cậu ta như muốn nôn, ôm vội thùng rác bên cạnh mà nôn thốc nôn tháo.

Một mùi hôi thối nồng nặc lập tức lan ra.

Tôi bước lại gần, cố tình cao giọng:

“Ơ kìa, chẳng phải là Đỗ Cảnh Tiêu sao? Cậu làm sao thế?”

Cậu ta giật mình, theo phản xạ ôm chặt lấy áo khoác, mặt đầy hoảng loạn:

“Không… không sao. Tớ chỉ ăn quá no thôi…”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái bụng phình to ấy, thản nhiên nói:

“Đỗ Cảnh Tiêu… dạo gần đây tớ hay mơ thấy… mình mang thai.”

Mắt cậu ta trừng lớn, giọng ré lên:

“Cậu muốn nói gì?!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com