Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 1



Trước khi Thôi gia đón ta vào kinh, ta từng ghé nha môn phủ Hoè Lý ở Ung Châu, tìm Tri phủ Lý đại nhân… xem một quẻ.

Lão tiểu quan nọ đầu đội ô sa, thân mặc áo cổ tròn, đứng chắp tay trước mặt ta, thần sắc vô cùng khó xử:

“Cô nương, xin người khai ân. Tiểu nhân chỉ là một tri phủ, nào dám múa rìu qua mắt thợ, đâu biết gì về mệnh số?”

Hoè Hoa đứng bên, ôm kiếm trong lòng, ta ngồi trên ghế chủ toạ nơi công đường, tay chống cằm, cười nhạt:

“Mười năm trước, chẳng phải Lý đại nhân từng bày quán xem bói nơi đầu phố Bình Lăng? Nay dâng tiền mua chức, một bước lên mây, chẳng lẽ lại quên sạch bản lĩnh thuở hàn vi?”

Lý đại nhân mồ hôi túa ra như tắm, vội cúi đầu, lắp bắp:

“Tiểu nhân không hiểu... đã đắc tội với cô nương ở chỗ nào?”

Ta thản nhiên:

“Nói gì đến đắc tội. Chỉ là mấy hôm trước gặp ngày giỗ của mẫu thân, bệnh cũ của ta tái phát. Đã treo sẵn dây, định dứt hồn nơi xà nhà. Không ngờ vừa hay có tin: Thôi gia từ kinh thành đã phái người tới, hiện đang trọ ở dịch quán cạnh nha môn. Đại nhân cũng biết, phụ thân ta là Thôi Khiêm, Lễ Bộ Thị Lang, phẩm hàm tam phẩm. Nay ông muốn rước trưởng nữ về kinh, ta là nhi nữ, há dám trái lời phụ mệnh?”

“Vậy... ý cô nương là?”

“Ta có đến chỗ ông Vương mù trong thành, xem một quẻ. Ông ấy nói chuyến đi này đại hung, tất gặp họa m.á.u tanh.”

Nói đoạn, ta ngẩng mặt, ánh mắt đảo qua Lý đại nhân, khẽ cong môi cười:

“Ta vốn không tin. Năm mười hai tuổi, mẫu thân treo cổ trong viện vắng huyện Mi. Hai năm trước, nhà ngoại bị thổ phỉ tàn sát, Lê gia diệt môn, mình ta còn sống. Thế nên, vẫn nghĩ bản thân mệnh cứng.”

“Trên đời này, trừ phi ta tự nguyện chết, còn thì chẳng ai có bản lĩnh lấy được mạng ta. Đại nhân nói có phải không?”

Lý đại nhân lau trán, cười khan:

“Cô nương nói chí lý, người nhất định là phúc tinh chiếu mệnh.”

“Phúc khí của ta, đành nhờ đại nhân thành toàn.”

“Xin cô nương cứ phân phó.”

“Người của Thôi gia chắc chắn sẽ dò hỏi về ta. Đại nhân biết phải nói thế nào rồi chứ?”

“Biết, biết rồi. Cô nương yên tâm, ai dám lắm lời, tiểu nhân nhất định không dung.”

“Vậy thì đa tạ.”

Ta đứng dậy, khẽ gật đầu. Lý đại nhân hấp tấp hoàn lễ:

“Đó là bổn phận của tiểu nhân, cô nương không cần khách sáo.”

-------------------

Ta, Thôi Âm, trưởng nữ Thôi gia – nhi nữ của Lễ Bộ Thị Lang đương triều.

Từ nhỏ lớn lên nơi nhà ngoại ở Ung Châu, người nơi đó gọi ta là Lê Bạch.

Mười lăm huyện Ung Châu, ít người biết đến cái tên Thôi Âm, nhưng nếu nhắc tới Lê Bạch, e rằng người người đều từng nghe qua.

Cái tên ấy là do Nhị tiểu thư Diêu phủ đặt cho ta năm ta mười tuổi. Khi ấy, ta cùng mẫu thân sống nơi trang viên vắng vẻ ở huyện Mi – sản nghiệp tổ truyền của Lê gia.

Ngoại tổ phụ ta đã mất từ lâu, bởi chịu không nổi điều nhục nhã mà nhi nữ mình gây nên. Mẫu thân ta, trước khi xuất giá, từng động lòng với một biểu huynh họ xa đến nương nhờ nhà.

Ngoại tổ phụ phản đối, cùng lúc tổ phụ ta lúc ấy còn là tiểu quan kinh thành, vốn có giao tình lâu năm với ngoại gia. Nhờ ngoại tổ phụ giúp đỡ bạc tiền thuở còn nghèo khó, tổ phụ đã đem trưởng tử – Thôi Khiêm – cưới mẫu thân ta làm chính thê.

Mẫu thân gả vào Thôi gia với của hồi môn đủ ba thuyền lớn, sinh một trai một gái, ba năm đầu êm đềm.

Nào ngờ vị biểu huynh kia vào kinh buôn bán cùng Nhị cữu cữu, lưu lại Thôi phủ một thời gian. Khi ta còn đỏ hỏn, mẫu thân cùng hắn bị bắt gặp trong phòng phía sau viện, áo quần không chỉnh. Lời lẽ thị phi dấy lên khắp nơi. Hắn bị đánh chết, còn mẫu thân mang danh dâm phụ, ta bị gọi là nghiệt chủng.

Thôi gia thẳng tay đưa hưu thư, đuổi mẫu thân khỏi cửa. Nhị cữu cữu thương tỷ tỷ, bí mật đưa bà cùng ta trở về Ung Châu. Vừa về đến nhà, hưu thư cũng theo sau tới Lê phủ. Ngoại tổ phụ vì uất ức mà tắt thở trên giường bệnh.

Từ đó, ta lớn lên giữa sự ghẻ lạnh. Cữu mẫu miệng độc, biểu huynh ức hiếp, chửi ta là thứ không cha. Mẫu thân cam chịu đủ điều, chỉ mong yên ổn sống qua ngày.

Ta từng thấy bà cười rất tươi. Khi ấy, bà cùng ta trở về nông trang huyện Mi. Căn viện cũ kỹ dột nát, mùa đông không chăn ấm lò than, nhưng bà vẫn hái hoa kết vòng, dạy ta đọc nữ đức, nữ huấn.

Ta xé sách đốt lửa. Ta hỏi bà:

“Người thấy con giống nữ nhi nhà lành sao?”

Bà im lặng, mắt đỏ hoe, lặng lẽ quay lưng.

Ta không để tâm, vì khi ấy… ta còn phải ra sau núi, mổ mèo g.i.ế.c chó kiếm ăn, kết giao cùng một tiểu tử ngốc ở làng bên.

-----------------

Năm ấy, ta mười tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu tử ngốc kia nhỏ hơn ta một chút, chân trần lấm lem, tóc tai rối bời, gầy guộc chẳng khác gì cành củi khô.

Lần đầu ta gặp nó là ở miếu hoang trong làng. Nó đang nhóm lửa bằng mảnh bình sứ vỡ, cặm cụi nấu thịt.

Từ khi dọn vào trang viên sống, đã ba năm trời ta chưa được ăn nổi một miếng thịt. Vừa ngửi thấy mùi thịt thơm, ta liền lần theo mùi mà tới. Thấy nó ngồi chồm hổm một bên, ánh mắt không rời khỏi chiếc bình nhỏ.

Nó thấy ta, liền cười ngốc nghếch, còn hào phóng múc cho ta một bát.

Không muối, chẳng nêm nếm gì, nhưng ta ăn sạch không chừa lấy giọt nước.

Ngon đến lạ.

Từ hôm ấy, ta biết nó tên là Lam Quan.

Hắn chẳng phải dân bản xứ Hòe Lý, Ung Châu, lại càng không xuất thân từ hạng người tử tế gì. Nghe đâu khi còn nhỏ, bị bọn buôn người bắt đem tới đây. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, lộ ra dung mạo xinh đẹp như tranh, lập tức lọt vào mắt quản gia Triệu gia trong thành, bị mua về làm tiểu đồng.

Cái tên “Lam Quan” cũng là do chính lão gia Triệu gia – một kẻ mê thơ chuộng chữ – đích thân đặt.

Nhưng về sau, họ nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi phủ. Bởi đầu óc hắn không tỉnh táo, làm việc gì cũng hỏng bét, ăn lại khỏe vô cùng. Đến một ngày, đói quá, hắn dùng tay không bóp c.h.ế.t con ch.ó lớn trong phủ, lột da, ăn thịt.

Họ đánh hắn đến sống dở c.h.ế.t dở rồi vứt ra đường.

Từ đó, Lam Quan lang thang trong ngôi miếu hoang nơi làng đã được hai năm. Hắn sống được, toàn nhờ cái tài g.i.ế.c chó mổ mèo. Có khi vào rừng bắt rắn nướng ăn.

Ta với hắn thân thiết, hắn hay cười ngốc gọi ta là Âm Âm.

Có lần, hai đứa lang bạt khắp mười lăm huyện Ung Châu, chỉ trong một ngày đã g.i.ế.c trộm mười con chó.

Ở thành Hòe Lý, ta nhặt được một con mèo ngọc trắng, sạch sẽ như tuyết, cổ đeo vòng bạc, khắc chữ “Diêu”.

Diêu gia... ta biết.

Nếu như ngoại gia Lê thị của ta cũng xem là hào môn trong vùng, thì đứng trước Diêu gia, chẳng đáng là gì.

Trong cung có Diêu Quý phi – mẫu thân Thập Tam hoàng tử, được Thánh thượng sủng ái hết mực. Phủ đệ Diêu gia ở kinh thành rộng lớn lẫy lừng, danh tiếng hiển hách. Ở Ung Châu, họ cũng là thế gia vọng tộc, đến cả tri phủ cũng phải khom lưng kính cẩn.

Con mèo kia, chính là của Nhị cô nương Diêu gia – muội muội ruột của Quý phi.

Lúc đó ta chẳng nghĩ nhiều, mang mèo về, g.i.ế.c thịt.

Mổ bụng, moi ruột, trộn cùng thịt chó, đưa cho Lam Quan đẩy xe vào thành bán cho tửu lâu. Bạc kiếm được chia đôi.

Ta không phải người tốt.

 

Từ nhỏ đã chẳng phải rồi.

Trời sinh lạnh lùng, tâm tàn ý hãm, một chút chân thành duy nhất, chỉ dành cho mẫu thân.

Người từng nói, sẽ đưa ta sống những ngày yên ổn.

Ta ngỡ là thật, cũng muốn tin. Lấy tiền bán thịt chó mua một con gà quay mang về.

Thế mà người lại ném nó xuống đất, nhặt lấy cành cây đánh ta:

“Con mấy ngày không về nhà, hóa ra là đi trộm gà bắt chó! A Âm, con mới bấy nhiêu tuổi, sao lại sống ra cái bộ dạng này?!”

Người vừa khóc vừa mắng, ta lại chỉ thấy phiền.

Cuối cùng, ta giật lấy cành cây ném xuống, nhặt con gà quay lên, phủi qua loa rồi xé một cái đùi gà ăn.

Ăn xong, nhìn người đang ngồi xổm trên đất nức nở, ta lạnh nhạt nói:

“Mẫu thân, người nên học cách chấp nhận số mệnh đi. Người không còn là đại tiểu thư Lê gia, con cũng chẳng phải nữ nhi quan gia. Chúng ta sống thế nào thì phải biết chấp nhận như thế ấy.”

“Ta không g.i.ế.c người, không phóng hỏa, chẳng có tài cán gì, người đừng đặt kỳ vọng cao quá. Thời thế này, có miếng ăn, có áo mặc, đã là phúc phần.”

Người lại khóc:

“Lỗi của ta... Lúc trước ta nên c.h.ế.t trong Thôi gia, để con không bị lôi vào cái kiếp sống nhục nhã này…”

“A Âm, con hãy về Thôi gia đi, vào kinh tìm phụ thân con… Dù gì con cũng là nữ nhi Thôi gia, họ sẽ không bỏ mặc con đâu.”

Ta bật cười:

“Thôi đi, con dù có về Thôi gia, thì sống cũng chẳng dễ chịu gì.”

Người khóc lớn không ngừng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ta thở dài, xé cái đùi gà thứ hai, đưa cho người:

“Ăn đi, ăn xong cái này, con liền tha thứ cho người.”