Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 16



Ngoại truyện – Ngụy Trường Thả

Ngụy Doanh, trưởng đích nữ Vĩnh Ninh Hầu phủ, bắt đầu học hành từ năm lên năm.

Từ nhỏ đã đọc “Ngụy thị gia huấn”, “Tăng Quảng hiền văn”, đến năm bảy tuổi lại được tổ mẫu đích thân dạy bảo “Nữ huấn”, “Nữ giới”.

Thế nhưng, nàng sớm nhận ra, phụ thân mình dường như không hề tán thành những thứ ấy.

“Nữ giới” có viết:

“Khiêm nhường là điều thứ nhất, phu thê là điều thứ hai, kính cẩn là điều thứ ba, đức hạnh là điều thứ tư...”

Mới học đến điều thứ nhất, phụ thân nàng đã ném sách vào lò, để ngọn lửa thiêu rụi.

Hắn xoa đầu nàng, giọng dịu dàng như gió xuân:

“Nhi nữ của ta, A Doanh nhà ta không cần học mấy thứ này.”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ:

“Nhưng tổ mẫu nói, nữ nhi ai cũng phải học, phải thuộc lòng và chép lại nữa.”

Ngụy Trường Thả mỉm cười, ánh mắt ấm áp tựa làn nước xuân:

“Con không cần, vì con là nữ nhi của ta.”

Ngụy Doanh khi ấy, chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Ngụy Trường Thả là ai?

Chính là tiểu hầu gia Vĩnh Ninh Hầu phủ, tuổi trẻ tài cao, nay đã là Thái phó đương triều.

Dung mạo tuấn mỹ, phong thái như trăng thanh mây nhẹ, tựa thần tiên hạ phàm.

Khắp kinh thành, số tiểu thư thế gia mong được gả cho hắn đếm không xuể.

Tương truyền đại tiểu thư phủ Khương Thái phó từng vì hắn mà lỡ thì, vẫn chưa xuất giá.

Có lời đồn, hai nhà từng đàm hôn sự, song chẳng rõ nguyên do, cuối cùng không thành.

Ngụy Doanh mang đầy bụng tò mò, lén đến hỏi phụ thân.

Khi ấy, Ngụy Trường Thả đang ngồi bên lò sưởi trong viện, nấu rượu giữa tiết trời tháng Hai lành lạnh.

Ánh dương rọi lên vạt áo trắng, ánh lên như sương mai. Trong viện có một gốc lê, hoa trắng nở đầy như tuyết phủ.

Hắn nhấp một ngụm rượu, nhẹ cười bảo:

“Khi đã từng gặp người mình quá đỗi yêu thích, thì thật khó lòng chấp nhận bất kỳ ai khác.”

“Là mẫu thân ạ?”

“Ừ.”

“Phụ thân gặp mẫu thân như thế nào?”

Ngụy Trường Thả lại cười, ánh mắt xa xăm:

Hôm ấy, tại cửa sổ một trà lâu, ánh nắng dịu dàng phủ lên người nàng.

Thần sắc nàng uể oải, mắt khép hờ, lười biếng tựa mèo trắng phơi nắng.

Hắn bước vào, khí vũ hiên ngang, nàng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, chẳng chút hứng thú.

Chẳng hiểu sao, sau đó nàng lại đột nhiên phát cuồng, đoạt kiếm tùy tùng của hắn.

Hắn từ nhỏ luyện võ, thoáng chốc đã nhận ra: nàng sát khí nặng nề.

Sau này, nàng theo huynh trưởng đến phủ nhận lỗi, còn chủ động xin bôi thuốc cho hắn.

Cô nương ấy, rõ ràng hôm ấy chẳng để tâm đến hắn, vậy mà lúc bôi thuốc, lại bất ngờ nắm lấy tay hắn.

Trên cánh tay nàng, chi chít vết thương.

Nàng mỉm cười, nói về cửu tháp thảo, cảm tạ hắn, nói rằng cả đời khắc ghi.

Ánh mắt nàng trong khoảnh khắc ấy, lay động như gợn nước mùa xuân.

Hắn biết rõ nàng không đơn giản, nhưng vẫn không cách nào ngăn được tim mình rung động.

Tay bị nắm lấy, lòng hắn sôi trào, như có lửa đốt trong tim.

Nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, chỉ mình nàng, không báo trước mà bước thẳng vào tim hắn.

Sau đó, hắn sai người đến Thôi gia dò xét. Biết nàng xuất thân từ nơi thôn dã, mẫu thân mất sớm, không được Thôi gia coi trọng.

Nghĩ đến những vết sẹo kia, lòng hắn muộn phiền khôn xiết.

Trong yến tiệc đầy tháng phủ Thẩm công, hắn lại gặp nàng.

Nàng vẫn uể oải dựa lan can, chẳng chút kiêng dè mà ngáp dài — không có nửa phần lễ nghi tiểu thư khuê các.

Ấy vậy mà hắn lại thấy nàng... vô cùng đáng yêu.

Về sau, nàng chủ động tìm gặp hắn tại đình đài.

Cô nương ấy, kẻ hắn đã động lòng, lại dám bỡn cợt hắn một cách trắng trợn.

Nụ hôn trong đình, khiến tâm trí hắn đảo điên.

Hắn hỏi nàng:

“Gả vào phủ cùng Tri Hàm, có được không?”

Hắn biết Thôi gia định gả nàng cho Trần Thế tử làm kế thất, mà nàng... hắn muốn.

Muốn đến mức hứa hẹn: nàng sẽ là bình thê.

Nhưng nàng lại nói những lời khiến hắn chấn động.

Hắn hoài nghi, có phải nàng điên rồi không?

Hai ngày sau, hắn phát hiện bản thân đã hoàn toàn bị nàng khuấy đảo.

Trong yến tiệc phủ Thẩm công, Diêu Kim An – ngự tiền thị vệ, vì nàng mà đánh Trần Thế tử trọng thương.

Hắn dung mạo xuất chúng, kinh thành không ít quý nữ mến mộ.

Ngụy Trường Thả lòng đầy loạn ý.

Sau cùng, hắn quyết định: cưới nàng.

Nàng là trưởng nữ Lễ bộ Thị lang, không khó để cưới về.

Thế nhưng, Thái hậu chưa vội gật đầu.

Hai ngày sau, Thôi gia xảy chuyện.

Diêu phi g.i.ế.c gà dọa khỉ, răn đe kẻ hai lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng nữ Thôi gia, bỗng nhiên thành nghĩa muội của Diêu phi.

Ngụy Trường Thả bấy giờ mới tỉnh ngộ.

Hắn phái người đến Ung Châu, đặt d.a.o lên cổ Lý tri phủ — lão già ấy cái gì cũng khai:

Thôi Âm, kỳ thực là Lê Bạch.

Lê Bạch, là nghĩa muội Diêu phi.

Nàng đến kinh thành, là để báo thù cho mẫu thân.

Hắn không rõ, nàng tiếp cận hắn vì lệnh Diêu phi hay là chủ ý riêng.

Dù là gì... thì cũng đều là lừa dối.

Thế nhưng, hắn không dừng lại được.

Cô nương ấy — hắn muốn có được.

Cuối cùng, hắn thắng.

Nhưng cái giá phải trả, là cả một đời.

Nàng sinh con cho kẻ khác, hắn lại xem như cốt nhục.

Thế mà nàng, mãi không chịu chấp nhận hắn.

Nàng rời đi — vì trung nghĩa, vì cốt khí của nàng.

Ngụy Doanh vẫn luôn tin, mẫu thân c.h.ế.t vì bệnh.

Chỉ mình Ngụy Trường Thả biết rõ: nàng c.h.ế.t nơi Tái Bắc biên ải.

Nàng mang theo nhân mã, đàm phán với người Khương Nhung để cứu Diêu Cảnh Niên.

Song phương thỏa thuận, nhưng chưa đi xa đã bị phục kích.

Trong trận chiến ấy, nàng bị một thanh kiếm xuyên thân.

Diêu nhị cô nương – người vốn đã được cứu – quay đầu nhìn nàng, rồi mỉm cười, ôm lấy thân thể nàng, để mũi kiếm ấy xuyên thấu cả hai.

Một kiếm, xuyên qua hai người.

Từ đó, nàng và Tiểu Bạch của nàng không còn chia lìa.

------------------

Ngụy Doanh, mười lăm tuổi gả vào Đông cung làm Thái tử phi.

Hai mươi lăm tuổi, Thái tử đăng cơ, nàng trở thành Hoàng hậu.

Ngụy Hoàng hậu lập Ngọc Chương Đài trong cung, sáng lập nữ học, dạy Tứ thư, Ngũ kinh, Bách gia chư tử.

Năm ấy, Ngụy Hầu đã ngoài năm mươi, hai bên tóc mai bạc trắng.

Gốc lê năm xưa lại trổ hoa trắng xóa.

Ông ngồi dưới gốc cây, nửa nằm nửa tựa, nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng một đời phong sương.

“Cả đời này, danh lẫy triều đình, quyền cao chức trọng.”

Dưới gối chỉ có một ái nữ là Ngụy Doanh.

Người đời truyền rằng Ngụy Hầu một đời nghĩa trọng tình sâu, từ sau khi phu nhân qua đời, chưa từng nạp thêm thê thiếp.

Trời tháng Hai se lạnh.

Ngụy Doanh đưa tiểu công chúa trở về, đích thân phủ thêm áo hồ cừu cho phụ thân.

Tiểu công chúa ríu rít đòi kể chuyện nữ hiệp.

Trong chuyện kể, nữ hiệp trung nghĩa song toàn, bỏ mình nơi biên ải vì cứu tỷ tỷ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

May mắn thay, cuối cùng vẫn có người thu liệm, đưa họ trở về quê cũ.

“Quê cũ ở đâu ạ?”

“Hòe Lý, Ung Châu – nơi đồng quê huyện Mi.”

Nơi ấy từng có một tiểu tử ngốc g.i.ế.c chó mèo, một cô nương lạnh lùng cứng cỏi, một tiểu thư thế gia ánh mắt nheo nheo như hồ ly.

Sau này, các nàng tay trong tay, vượt qua cả đời gió bụi...

“Trên đời thật có nữ hiệp như vậy sao?”

Ngụy Hầu mỉm cười:

“Có chứ.”

“Nàng tên gì?”

“Tiểu Bạch.”

“Tiểu Bạch? Tên này chẳng giống nữ hiệp chút nào!”

“Ta thấy rất dễ nghe.”

Tiểu công chúa cười khanh khách, rồi chạy đi chơi.

Ngụy Doanh ngồi lại, trò chuyện đôi câu cùng phụ thân.

Một lúc sau, phát hiện tay ông đã buông lỏng...

Gió tháng Hai mơn man.

Hoa lê rụng trắng như tuyết.

Một cánh hoa rơi, khẽ đậu lên tay ông.

Hoa rơi, điểm trắng.

Nhưng tiếc thay, bàn tay ông… không còn nắm giữ được nữa rồi.

<Hoàn>

----------------

Giới thiệu truyện tương tự: Trọng Sinh Trở Về, Ta Vẫn Là Độc Phụ

Ta là độc phụ, tay nhuốm m.á.u tanh, tội ác chồng chất, khiến phu quân hận ta đến thấu xương.

Thế nhưng khi ta mệnh tận, hắn lại ngồi trước linh cữu suốt một đêm dài, đôi mắt hoe đỏ, miệng không ngừng thì thầm:

“Kiếp sau làm người lương thiện, đừng độc ác như vậy nữa…”

Ta chỉ thấy nực cười — một độc phụ như ta, kiếp sau há có thể trở thành nữ tử hiền lương?

Sống lại một đời, thủ đoạn của ta chẳng những không thuyên giảm, trái lại càng thêm tinh vi, tàn độc.

Thế mà lần này… vì cớ gì, phu quân quang minh chính trực của ta đời trước, lại tựa hồ hối hận rồi?