Hoè Hoa khuyên ta vào kinh, tìm thú vui tiêu sầu.
Chỉ tiếc vào rồi, chẳng thấy vui đâu, chỉ thấy sầu giăng bốn bề.
Nhưng họ là phụ thân ta, là huynh trưởng ta. Ta dù chẳng phải người độ lượng, cũng đành nhẫn nại cất giấu hết thảy oán thán trong lòng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Chỉ là… bọn họ cứ luôn thử thách giới hạn ta.
---------------------
Họ an bài cho ta vào ở Đình Lan Viện, ban cho ta hai nha hoàn, một ma ma.
Có lẽ biết ta bị bạc đãi nơi quê cũ, nên bọn họ làm việc cũng chẳng mấy nghiêm túc, lười nhác biếng nhác.
Tô thị từng nói sẽ cho người đến đo may y phục mới, nhưng nửa tháng trôi qua cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Năm xưa ở Ung Châu, việc buôn vải đều nằm trong tay ta, dạng y phục nào ta chưa từng thấy qua?
Chỉ là tâm chẳng còn hướng về son phấn, y phục cũng tùy tiện qua loa.
Nào ngờ Thôi Viện lại hiểu lầm, hôm sau dẫn nha hoàn tới, mang theo mấy bộ xiêm y đã mặc rồi, nói là đến tặng:
“Tỷ tỷ lớn lên ở nông trang, chắc chẳng cập nhật kiểu dáng trong thành. Mấy bộ này muội không mặc nữa, tỷ dùng tạm nhé.”
Nàng chớp chớp mắt, cười đến sáng bừng cả khuôn mặt.
Thoạt nhìn là một tiểu cô nương đơn thuần không tâm cơ.
Cũng may nàng quá đơn thuần, không giấu được miệng mà nói tiếp:
“Tỷ tỷ dung nhan như hoa, chỉ cần ăn mặc tươm tất, nhất định sẽ khiến Thế tử phủ Quận công để tâm... Trần thế tử nhất định sẽ đem lòng ái mộ tỷ!”
À... ta hiểu rồi.
Thảo nào Thôi gia chẳng mặn mà với ta, nay lại đích thân đến rước về kinh.
Thì ra là vì... muốn gả ta đi.
Hoè Hoa chỉ nghe được chút tin tức, sắc mặt liền đen sì lại.
Thế tử Trần Ân của Quận công phủ, là kẻ từng đánh c.h.ế.t chính thê.
Thôi gia tất nhiên không nỡ đem Thôi Viện gả qua, ban đầu định gả Thôi Thù – nữ nhi của Dương di nương.
Chỉ tiếc Dương thị lanh trí, biết thời biết thế, lập tức khóc lóc thể hiện lòng trung thành, khiến Tô thị động lòng.
Thế là cả nhà đột nhiên nhớ ra, ở tận Ung Châu còn một trưởng nữ họ Thôi... Vừa khéo đem đi thế thân.
Một nhà đồng tâm hiệp lực, nghĩ cũng khiến người ta cảm động.
Ngay cả ca ca ta – Thôi Cẩm Trạch – kẻ từng nói sẽ bảo hộ ta, hoá ra đối với Thôi Viện, Thôi Thù lại thân thiết hơn ta rất nhiều.
Ta vốn không phải kẻ thích vòng vo, hôm sau liền trực tiếp hỏi hắn:
“Thôi gia đón ta hồi kinh, là vì việc hôn sự phải không?”
Thôi Cẩm Trạch thoáng sững người, thần sắc ngập ngừng, rồi đáp:
“A Âm, muội cũng đã mười bảy rồi, việc hôn nhân không thể trì hoãn mãi. Ở lại Ung Châu, muội có thể gả cho nhà nào xứng tầm? Muội là trưởng nữ Thôi gia, phụ mẫu tất nhiên sẽ lo liệu cho muội mối tốt.”
“Ồ, mối tốt ấy... là Trần thế tử của Quận công phủ sao?”
“… Phụ thân quả thực có ý như vậy.”
“Huynh có thể nói cho muội biết, hắn là người thế nào không?”
“Trần gia vốn là dòng dõi công thần, Lão công gia chính trực nghiêm minh, Trần thế tử cũng là nhân tài hiếm có, chỉ là...”
“Chỉ là gì?”
“Thế tử từng có thê tử. Một lần tranh cãi, lỡ tay đẩy nàng ngã đập đầu vào đá...”
“Chết rồi?” — ta giả vờ kinh hoảng, che miệng thốt lên.
Thôi Cẩm Trạch vội xua tay:
“Không phải cố ý! Hắn đã bị Lão công gia nghiêm phạt, từ đó sửa mình. Nếu hắn không thay đổi, Thôi gia cũng tuyệt không để muội gả đi.”
“Thế thì tốt, muội yên tâm rồi.”
Ta khẽ thở ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại nói:
“Có huynh ở đây, muội không sợ gì cả. Muội là nữ nhi Thôi gia, có huynh và phụ thân che chở, sao có thể bị ức hiếp, phải không?”
“Đương nhiên rồi.” — hắn nghiêm mặt đáp.
-----------------------
Ta đã xác nhận rồi, không còn chút nghi ngờ nào nữa—Thôi Cẩm Trạch đối với ta, không hề có lấy nửa phần tình cảm huynh muội.
Là ta quá ngây thơ. Từ chưa đầy một tuổi đã theo mẫu thân rời về Ung Châu, mười bảy năm chưa từng gặp lại, nói gì đến thân tình?
Trong lòng hắn, Tô thị mới là mẫu thân thực sự, Thôi Viện mới là muội muội chân chính.
Giống như hôm ấy, Thôi Viện ham ăn, nũng nịu đòi bánh trà Nguyệt Quế Lâu.
Hắn khẽ gõ lên trán nàng, ánh mắt đầy sủng nịch:
“Tham ăn. Ca ca sẽ sai người đi mua.”
“Không cần đâu. Bánh để nguội không ngon, muội muốn ca ca dẫn đi.”
Cuối cùng, hắn vẫn không từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
Lúc hai người chuẩn bị ra cửa, mới phát hiện ta vẫn đang đứng trong sảnh.
Thôi Cẩm Trạch có hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười nói:
“A Âm cũng đi cùng đi. Muội đã về đây mười ngày, vẫn chưa ra ngoài dạo chơi lần nào.”
Kỳ thực ta chẳng hứng thú gì với phồn hoa náo nhiệt.
Nếu bọn họ biết, suốt mười ngày qua ta mỗi đêm đều mài dao, không rõ sẽ nghĩ thế nào.
Lúc nhập kinh, ta mang theo một đao một kiếm.
Đao là con d.a.o năm xưa dùng g.i.ế.c chó, cũng từng c.h.é.m c.h.ế.t quản sự Tiền Chương và thê tử hắn ở trang viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếm là sau này ta thuê rèn, dùng để g.i.ế.c hai cữu cữu bên ngoại.
Bàn tay ta, từ lâu đã chẳng còn sạch sẽ.
Chỉ trong hai năm, ta xử lý trọn việc làm ăn của Lê gia: buôn sắt, buôn muối, gặp đủ yêu ma quỷ quái.
Năm đó ở Dự Châu, có một thương nhân buôn gốm lắm chiêu trò.
Ta không nhẫn nại, vài lần là đủ, liền lôi hắn vào rừng.
Hòe Hoa đã đào sẵn huyệt.
Chuyện êm đẹp, chẳng ai hay.
Cuộc sống này vốn vô vị.
Chỉ khi cầm đao g.i.ế.c người, ta mới thấy thú vị một chút.
-----------------
Thôi Cẩm Trạch dẫn Thôi Viện đến trà lâu ăn bánh, gia nhân nha hoàn vây quanh.
Ta vốn chẳng định đi, nhưng Hòe Hoa cứ đẩy ta từ phía sau.
Nàng lo ta nghĩ quẩn.
Mười ngày qua, sắc mặt ta ngày một u ám, nàng sợ ta sẽ treo cổ tự vẫn bất cứ lúc nào.
Vậy là ta đành theo bọn họ đến trà lâu.
Phố xá đông đúc, kinh thành thật náo nhiệt.
Nhưng, dù náo nhiệt đến đâu cũng chỉ thế mà thôi.
Người đông, âm thanh ồn ào.
Trong mắt ta, chỉ là một buổi trưa tẻ nhạt.
Cho đến khi ta gặp hắn—Ngụy Trường Thả, Tiểu hầu gia Vĩnh Ninh Hầu phủ.
----------------
Kinh thành là nơi tụ hội con cháu thế gia.
Như Thôi Cẩm Trạch—dung mạo tuấn tú, phong độ ôn hòa, cũng được coi là bậc quân tử.
Nhưng nếu nói đến kẻ “hiển hách”, ngoài Tạ công tử của Bình Viễn Tướng quân phủ, chỉ còn Thẩm Chiêu của Đại Tôn Chính phủ, và Ngụy Trường Thả của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Tất cả là do Hòe Hoa kể cho ta nghe.
Nàng thích thu thập tin tức, có chuyện gì cũng không giấu.
Thẩm lão công vốn là đạo sĩ, mấy năm nay đắm mình trong đạo pháp, chẳng màng triều chính.
Nhi tử độc nhất là Thẩm Chiêu, lấy công chúa đương triều, bị cấm đường làm quan.
Còn Bình Viễn Tướng quân và Vĩnh Ninh Hầu phủ—hai đại thế gia nắm binh quyền.
Tổ tiên Ngụy gia từng là Lục khanh nước Tấn, nay là một trong bốn vọng tộc của Nam triều.
Riêng ở Hà Tây đã có hơn mười vạn tinh binh, nắm nửa binh quyền kinh vệ.
Ngụy Trường Thả—đích tử, thân phận tôn quý, khỏi cần nói nhiều.
Khi ấy ta mới vào kinh, không rõ thế sự.
Nếu biết hắn và Diêu Cảnh Niên có thù oán, có c.h.ế.t cũng không dây vào.
Lần đầu gặp, hắn vừa bước vào phòng, ta đã nhìn thêm một lần.
Người như ta, vốn đã không còn thiết sống, vậy mà vẫn phải ngoái đầu.
Tích thạch hữu ngọc, lang diễm độc tuyệt.
Ấn tượng đầu tiên về hắn, chính là như vậy.
Lam Quan cũng tuấn tú, nhưng so về khí chất cao quý trời sinh, chẳng ai sánh được hắn.
Công tử đoan chính, mày dài mắt sáng, thần sắc trầm tĩnh, dáng vẻ lạnh lùng mà nhã nhặn.
Cao cao tại thượng, nhưng vẫn hành xử lễ độ.
Ngay khoảnh khắc ấy, ác ý trong ta bỗng dưng nổi lên.
Vì bên cạnh hắn, là một tiểu thư dung mạo xuất chúng.
Nàng tên Khương Tri Hàm, tôn nữ Thái phó đương triều, thân thế phi phàm.
Thôi Viện nhận ra nàng, liền hành lễ, ngọt ngào gọi một tiếng: “Hàm tỷ tỷ.”
Hai người thân thiết trò chuyện, Khương Tri Hàm cũng gật đầu chào Thôi Cẩm Trạch.
Hắn hướng về phía Ngụy Trường Thả hành lễ:
“Tiểu hầu gia.”
Ngụy Trường Thả khẽ gật đầu đáp, dáng vẻ ung dung.
Ta vốn chẳng để tâm, đang ngắm phố xá thì nghe Khương tiểu thư hỏi:
“Viện Viện, vị cô nương này là ai?”
Ta quay đầu, bắt gặp ánh mắt mọi người đổ dồn về mình.
Thôi Cẩm Trạch nói:
“Đây là tiểu muội Thôi Âm, mới trở về từ Ung Châu.”
Khương Tri Hàm nhíu mày, quay sang hỏi Thôi Viện:
“Thôi gia còn có nữ nhi thứ ba sao? Không phải chỉ có muội và Thôi Thù thôi ư?”
Sắc mặt Thôi Viện biến đổi, ghé tai nàng thì thầm vài câu.
Khương Tri Hàm liền đưa khăn tay lên miệng, cười khẽ, ánh mắt nhìn ta thoáng qua tia khinh bỉ.