Tô Lăng Nhi bị dọa đến mức nói cũng không rõ, nhưng khi nhìn về phía Kỷ Bắc Duệ, nàng ta bỗng sững người.Mẫu thân nàng ta kéo nàng ta mấy lần cũng không có phản ứng.Cho đến khi phụ thân ta nặng nề ho một tiếng, nàng ta mới như chợt bừng tỉnh, run giọng hỏi:
“Ngài… ngài là Thái tử điện hạ?”
Ồ?Có nội tình sao?Ta nhai hạt dưa càng hăng.Lại vừa vặn chạm mắt với Kỷ Bắc Duệ.Hắn thoáng khựng lại, ta nhướn mày, ánh mắt đầy hàm ý:
“Mau nói đi!”
“A nương, đây chính là vị ân nhân đã giúp con khi con bị dân chạy nạn vây ở Hương Sơn lần trước.”
Ồ?Còn là vở kịch do ta an bài đây mà.Càng thú vị.Thứ tỷ của ta xưa nay vẫn luôn tạo hình tượng thanh cao lạnh nhạt, thiện lương nhu mì, chỗ này truyền ra tin nàng ta giúp đỡ ăn mày, chỗ kia lại lan ra tin nàng ta bố thí lương thực cho dân chạy nạn.
Tiện thể chê bai ta ngày ngày ra vào thanh lâu, trêu ghẹo nam tử, cậy thế hiếp người.Dĩ nhiên, những tin đồn này không cần đoán cũng biết do ai tung ra.Bởi vì không có so sánh thì không có tổn thương.
Tô Lăng Nhi làm như vậy, liền dễ dàng khiến thứ nữ như nàng ta nổi bật hơn hẳn đích nữ như ta.Ta dù sao cũng là ác nữ, tất nhiên không thể để yên. Vì vậy, liền dàn dựng một màn kịch lớn, giúp nàng ta hành thiện tích đức.
Nói đúng ra, nếu nàng ta thật sự thiện lương, thì hôm đó chính là thời cơ để nàng ta tỏa sáng.Ai ngờ nàng ta lại bộc lộ bản tính thật sự.
Vừa bị dân chạy nạn vây quanh, nàng ta liền bịt mũi trốn tránh, đừng nói đến việc bố thí bạc tiền, ngay cả một miếng bánh cũng không chịu cho, chỉ hận không thể lập tức chạy lên xe ngựa, rời khỏi nơi đó.
Nhưng đám dân chạy nạn kia đã sớm nghe danh nàng ta là “Bồ Tát sống”, nào chịu bỏ qua, cho rằng mình cầu xin chưa đủ thành tâm.Vậy nên, bọn họ quỳ xuống trước xe ngựa của nàng ta, dập đầu đến mức m-á-u chảy đầm đìa.
Ta nhìn không nổi nữa, bèn sai tiểu tư bên cạnh đi lấy bạc phân phát.Mà trong lúc ta còn đang dặn dò, thì Tô Lăng Nhi đã bỏ chạy.Ban đầu ta còn tưởng nàng ta tự mình thoát thân, nào ngờ hóa ra là do Kỷ Bắc Duệ giúp đỡ.
Nếu ta biết trước có màn này, hẳn ta đã nán lại xem thêm một lúc.Tiếc thật.
“Ta giúp người quá nhiều, thật không nhớ rõ.”
“Phụt…”
Một ngụm trà ta vừa uống liền phun ra sạch sẽ.Kỷ Bắc Duệ thật giỏi! Đây là lần đầu tiên ta thấy có người dám làm mất mặt Tô Lăng Nhi như vậy.Phải biết rằng, nàng ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành đấy!
Người nào nhìn thấy nàng ta mà không đỏ mặt, tim đập thình thịch?Ấy vậy mà lại có Kỷ Bắc Duệ—Thật thú vị!Quả thực quá thú vị!