Ai Mới Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 10: Ai Mới Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh



Tôi cùng dì Trương giúp anh cử động cánh tay, cẳng chân. Anh vẫn mơ màng, như chưa nhận ra mình vừa gặp tai nạn xe.

Phải đến tối, anh mới hoàn toàn tỉnh táo: “Em sợ lắm phải không?”

“Vâng.”

Tôi kể anh nghe mọi chuyện mấy ngày qua, Trình Khiêm Thạc đã bị bắt, cảnh sát vẫn đang điều tra.

Hắn là kẻ ngu ngốc, làm việc cẩu thả với vô số sơ hở, nhưng vẫn tự mãn nghĩ kế hoạch hoàn hảo, đắc chí chờ ngày nuốt trọn gia sản một mình.

Trình Khiêm Dục gật đầu: “Để em vướng vào chuyện bẩn thỉu này… chuyện tiếp theo em đừng dại dột nhúng tay vào nữa.”

Tôi im lặng, giúp anh sắp xếp thuốc tây gọn gàng.

“Em về studio trước nhé.”

Anh thoáng giật mình, nhận thuốc từ tay tôi: “Anh làm em buồn sao?”

Tôi lắc đầu, cầm túi chuẩn bị ra về.

Anh vẫn nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy khi nào em lại đến thăm anh?”

“Để sau đi, xong việc em sẽ quay lại.”

“À.” Khi tôi vừa đến cửa, anh vội gọi lớn: “Em đến rồi nhớ nhắn tin cho anh nhé.”

“Bệnh nhân không được dùng điện thoại.” Tôi đáp rồi đóng cửa bước đi.

Lần kế tiếp tôi đến thăm anh là hai ngày sau.

Sau khi hoàn tất công việc ở studio, nghe đồng nghiệp miền Nam thốt lên ngạc nhiên, tôi mới nhận ra tuyết đã bắt đầu rơi.

Tôi mở điện thoại, thấy Trình Khiêm Dục đã nhắn từ mấy tiếng trước: [Tiểu Ý, mau nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa đấy.]

Từ “tuyết đầu mùa” tôi học được từ một bộ phim Hàn, sau đó kể lại cho anh nghe.

Tôi tưởng anh sẽ trêu chọc sự trẻ con ấy, nào ngờ sau này cứ mỗi năm vào mùa tuyết đầu tiên, anh đều cố về bên tôi hoặc gọi video khi không về được.

Anh gửi rất nhiều tin nhắn: [Tuyết rất lớn, đi làm nhớ giữ ấm, đừng trượt chân nhé.]

[Phòng bệnh của anh nhìn ra tuyết cũng rất đẹp.]

Kèm theo bức ảnh phong cảnh tuyết với chiếc xe cứu thương.

Đẹp chỗ nào vậy?

Thấy tôi không trả lời, vài phút sau anh hỏi tiếp: [Có thật không?]

Tôi không thể tưởng tượng lúc anh gửi tin nhắn đó sẽ như thế nào.

“Chị Tiểu Ý? Chúng em định đi ăn lẩu, chị đi cùng không?”

Tôi liếc điện thoại: “Không đâu.”

Lúc tôi tới bệnh viện, trời đã khuya.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa mở cửa phòng, anh quay lại nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ sâu sắc chưa từng thấy.

“Em, sao em lại đến đây?”

Tôi lắc điện thoại: “Anh không bảo cảnh tuyết rất đẹp sao? Em muốn đến xem thử.”

Anh khẽ cười, mắt vẫn dõi theo tôi như chú chó lớn lâu ngày không gặp chủ.

“Tiểu Ý, có phải ngày đó anh làm em buồn không? Em nói anh nghe, anh sẽ sửa.”

Tôi đặt đồ xuống, ngồi trước mặt anh: “Em không thích anh tách em khỏi thế giới của anh, không thích anh xem em như con rối yếu đuối, không chịu nổi những chuyện đời.”

Anh trầm giây lâu, không biết nghĩ gì.

Một lúc sau, tiếng anh dịu dàng: “Xin lỗi, anh quen rồi, quen việc bảo vệ người và vật anh trân trọng. Anh không nghĩ đến cảm xúc của em, sẽ sửa sai thật lòng từ nay.”

Lời xin lỗi và hứa hẹn trịnh trọng của anh khiến tôi ngỡ ngàng.

Nhưng không khí đã tới nước này, tôi chỉ đáp lạnh lùng: “Sau này đừng tái phạm nữa.”

Anh ngay lập tức gật gù: “Chắc chắn không, tin anh đi.”

Tôi nhịn cười, mở hộp gà rán và bia ra.

Anh không ăn được, chỉ nhìn.

“Yên tâm, em không tàn nhẫn vậy đâu, phần của anh em cũng mua rồi.” Tôi đặt hộp cháo trắng trước mặt: “Cạn ly.”

Anh miễn cưỡng cầm bát cháo lên, chạm cốc với tôi, ăn với vẻ đầy tiếc nuối.

Những ngày sau, tôi gần như ngày nào cũng ghé thăm anh.

Lần này cảnh sát đến trước tôi, đại khái hỏi ý kiến Trình Khiêm Dục, xử lý riêng hay theo pháp luật.

Từ Yến cũng theo, van xin anh viết đơn bãi nại.

Nếu không, tội cố ý g.i.ế.c người đủ để lĩnh án trên hai mươi năm.

Trình Khiêm Dục không phải thánh mẫu, tôi cũng vậy.

Anh kiên quyết theo pháp luật, tôi hết lòng ủng hộ.

Khi mọi người ra về hết, anh đột ngột nói: “Anh không tha cho Từ Yến đâu.”

Tôi im lặng, thực ra Trình Khiêm Dục rất ít chia sẻ về ân oán giữa họ, tôi chỉ biết sơ qua.

“Năm anh năm tuổi, lần đầu anh ấn tượng mẹ ruột. Từ Yến đưa anh đến bệnh viện tâm thần thăm bà. Lúc đó mẹ anh thần trí không tỉnh táo, bị trói vào ghế, đút cơm. Bà nhận ra anh, gọi tên anh.” Anh nắm chặt chăn, cố kìm nén: “Cảm giác đó, đời này anh không quên - mẹ như thú hoang bị trói, nhưng ánh mắt và tiếng gọi tha thiết vẫn rõ ràng. Nhớ lại anh đau đớn.”

Giọng anh run run: “Từ Yến để anh đứng ngoài, tự đi vào, không biết nói gì với mẹ anh, khiến bà điên cuồng, đánh cắn người, thời gian giam giữ kéo dài. Năm anh tám tuổi mẹ được đưa về nhà, ôm anh ngủ ấm áp. Anh tưởng lần này sẽ được che chở như Trình Khiêm Thạc, nhưng hôm sau mẹ tự sát.”

Anh cúi đầu, nước mắt rơi trên ga trắng.

Lần này không giấu giếm, anh để lộ mặt yếu đuối nhất trước tôi.

“Anh và bố đều biết, chính Từ Yến đẩy mẹ đến cùng đường, nhưng khi cảnh sát đến, ông ấy che chở cho Từ Yến, lại nói mẹ anh ngoại tình bị ông bắt quả tang nên tự sát.”