“Mấy ngày này anh đều ở công ty, cùng đồng nghiệp chạy dự án, sẽ không ở cùng cô ấy.”
“Những chuyện này em có thể tự kiểm chứng.”
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, thấy tôi không có chút phản ứng nào, sắc mặt anh tối sầm: “Giữa anh và cô ấy thực sự đã là quá khứ.”
“Thật sao?”
Tôi bình tĩnh mở điện thoại, lướt đến bức ảnh chụp màn hình tin nhắn anh gửi cho Từ Mạn rồi đưa cho anh xem.
“Ngày kỷ niệm, tôi gọi cho anh vô số cuộc, anh nói đang bận tiếp khách. Thực ra là vì Từ Mạn sắp kết hôn, anh đến quán bar uống say, cuối cùng xuất huyết dạ dày nhập viện, đúng không?”
“Anh cầu hôn tôi là để trả thù việc cô ấy lấy chồng, đúng không?”
“Đêm hôm đó, hai người đã hẹn gặp nhau trong căn phòng cưới của chúng ta, đúng không?”
Sắc mặt Tống Nam Tân tái nhợt.
“Nếu còn chưa thể buông bỏ nhau, tại sao lại kéo tôi vào chuyện này?”
“Chơi đùa với tình cảm chân thành của người khác, mang lại cảm giác thành tựu cho anh sao?”
Tôi không muốn nhìn anh ta thêm một giây nào nữa, tay đặt lên nắm cửa, sau lưng vang lên giọng nói của Tống Nam Tân:
“Dù em có tin hay không, tin nhắn đó là lúc anh uống say mới gửi cho cô ấy. Khi tỉnh lại, anh đã hối hận rồi.”
“Đêm đó ở phòng cưới, anh và cô ấy không làm gì có lỗi với em cả.”
“Anh cầu hôn em, không phải để trả thù.”
Hai ngày sau, bạn thân nhắn tin cho tôi, nói rằng cô ấy có chuyện cần kể.
Nếu nói rằng lời của Tống Nam Tân hôm ấy khiến tôi d.a.o động một chút, thì bây giờ, chút d.a.o động ấy cũng đã tan biến hoàn toàn.
Chỉ còn lại sự ghê tởm.
Trước mắt tôi là một chiếc xe cưới. Chính chiếc xe này, ngày hôm đó Tống Nam Tân đã lái đến phòng tân hôn.
Bạn thân nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt dừng lại ở thứ được gói trong khăn giấy trên ghế xe.
"Cậu à, vì anh ta bị cách ly nên chiếc xe này vẫn để ở khách sạn. Sau đó mình tìm người đến rửa xe và phát hiện ra thứ này trong khe ghế..."
"Đây là xe mới, chỉ có Tống Nam Tân lái nó hôm ấy."
Giọng của bạn thân rất nhẹ, nhưng từng chữ một như những quả tạ nặng nề đập vào tim tôi.
"Tớ đến khách sạn xem camera an ninh. Hôm đó Tống Nam Tân và Từ Mạn đã cùng nhau bước xuống từ chiếc xe này."
Thì ra, hôm đó bọn họ thực sự không ở trong phòng tân hôn.
Họ thậm chí không nhịn được mà ở trong xe...
Cơn đau âm ỉ lan tỏa từ lồng ngực, tầm mắt tôi trở nên mờ mịt, và rồi tôi bất ngờ ngất đi.
Khi tỉnh lại, trước mắt tôi là ánh đèn trắng chói lóa và mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.