Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???
12.
Sau khi công bố thân phận, tôi bị "ép buộc" phải đứng cạnh Tần Duẫn Nam suốt phần còn lại của buổi tiệc.
Tin đồn lan nhanh, nhưng đính chính còn nhanh hơn.
Chỉ một câu của anh là đủ để toàn bộ lời đồn tan thành mây khói.
Tôi thậm chí còn thấy rõ gương mặt Tạ Y Hạ thoáng chốc trắng bệch—tim tôi không hiểu sao lại thấy… sảng khoái vô cùng.
Giang Nhạc thì nhắn tin tới tấp:
【Cậu có biết mặt Tạ Y Hạ lúc đó khó coi đến mức nào không?!】
【Tớ lén chụp được nè, gửi cậu liền!】
【Cô ta chắc nghĩ mình là người có “phiếu bầu cao nhất” làm vợ tổng giám đốc nên tưởng thật luôn rồi chứ gì?!】
【Quá đã! Quá đã luôn ấy trời ơi!】
【Với lại Tần Duẫn Nam hôm nay đẹp trai quá trời quá đất luôn đó Thư Hòa! Cậu vớ được ông chồng như này, tớ ghen c.h.ế.t đi được!】
Tần Duẫn Nam ghé vào tai tôi, giọng trầm thấp:
“Lúc nãy hơi đột ngột em đừng trách anh.”
“Hử?”
“Việc công khai ấy.”
Anh nói:
“Mấy kẻ tung tin đồn, anh sẽ xử lý. Nhưng để dập tắt nhanh nhất, chỉ còn cách này.”
“Không sao.”
Tôi cười, cảm giác lúc đứng chờ anh ở hành lang sáng nay, thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt rồi.
Tôi khen anh:
“Vừa rồi anh ngầu lắm.”
Ai ngờ anh lại không hài lòng:
“Chỉ vừa rồi thôi à?”
“…”
Sau tiệc mừng, danh sách những người tung tin đồn được gửi đến điện thoại của anh.
Anh không cho tôi xem danh sách, chỉ nói sẽ xử lý từng người.
Tôi gật đầu, ôm điện thoại bận rộn trả lời hàng loạt tin nhắn đồng nghiệp gửi tới.
Anh ngạc nhiên:
“Nhiều vậy à?”
Tôi đưa cho anh xem màn hình đầy dấu chấm đỏ:
“Có mấy người thậm chí từng kết bạn mà chưa từng nhắn lần nào, giờ lục lại ảnh em đăng từ năm ngoái rồi thả tim từng cái một luôn đó.”
Tần Duẫn Nam giật lấy điện thoại:
“Đừng trả lời nữa.”
“Không ổn đâu…”
“Giờ ai dám nói em?”
“…”
Bị tịch thu điện thoại, tôi chỉ còn biết ngồi nhìn anh.
Thầm nghĩ: người ta nói anh sợ vợ, sao tôi cảm giác mình mới là người bị “quản lý”?
Anh đẩy điện thoại sang bên, nghiêm túc nhìn tôi:
“Bây giờ công khai rồi. Em nghĩ sao?”
“Hử?”
“Về mối quan hệ của tụi mình ấy.”
Anh nói tiếp:
“Sau này, em sẽ luôn gắn với danh xưng ‘vợ của Tần Duẫn Nam’.
Mọi người nhắc đến em sẽ nghĩ đến anh, còn nhắc đến anh sẽ nghĩ đến em.
Anh muốn biết, em cảm thấy sao về điều đó.”
Tôi trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng hiểu ẩn ý trong câu hỏi kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh muốn biết em có định ly hôn không, đúng chứ?”
Tần Duẫn Nam khẽ đáp:
“Chỉ là muốn nghe suy nghĩ của em thôi.”
Tôi cố tình chọc anh:
“Nếu em nói là có thì sao?”
Anh hít một hơi thật sâu:
“Vậy thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của em.”
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Có thể anh sẽ… đeo bám một chút.”
“Có thể?”
Anh thở dài:
“Là chắc chắn.”
Tôi bật cười:
“Tần Duẫn Nam, anh thật là biết diễn.”
“Anh chỉ sợ em thấy không công bằng.”
Anh nhìn tôi chăm chú.
“Dù sao người yêu là anh, chuyện công khai cũng là anh quyết. Người được lợi nhiều hơn là anh.”
Tôi lườm anh:
“Anh nói thật lòng chút được không?”
Anh mím môi, đột nhiên không nói gì nữa.
Tôi huých nhẹ anh một cái, giục:
“Nói đi.”
Tần Duẫn Nam hít vài hơi sâu, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át như cún con bị bỏ rơi, vành tai đỏ bừng, nghẹn ra mấy chữ:
“Vợ ngủ với anh đi.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Anh vội đứng dậy, bỏ đi như chạy trốn:
“Anh đi tắm cái đã!”
Đi được nửa đường, như sực nhớ điều gì, anh lại vừa cà lăm vừa quay đầu giải thích:
“Không có ý gì đâu! Không phải ám chỉ gì hết! Anh thật sự chỉ định đi tắm thôi, thật đấy… Thôi kệ…”
Tôi chớp mắt, vẫn chưa hoàn hồn, có chút không biết làm sao.
Tên này chơi lạt mềm buộc chặt à?
Tôi gọi anh lại:
“Muốn qua phòng em tắm không?”
Tần Duẫn Nam quay đầu lại ngay.
Vẻ mặt anh lúc đó thú vị vô cùng.
Vừa căng thẳng, vừa thấp thỏm chờ mong, khóe môi mím chặt, ánh mắt lại lộ rõ sự mong đợi.
Anh hỏi, giọng nghẹn lại:
“Thật… thật được hả?”
Tôi thản nhiên lách qua bên người anh:
“Tùy anh.”
Tần Duẫn Nam lập tức bước theo, chân bước cứng đờ, như thể sợ mình đang mơ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cửa vừa đóng lại.
Anh đã ép tôi vào lưng cửa, hơi thở ấm nóng phả bên tai tôi, giọng trầm khàn:
“Vợ ơi… anh chờ ngày này lâu lắm rồi.”
【Hoàn】
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com