Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???

Chương 8



8.

Trên đường về, tôi im lặng suốt. Phần lớn là vì trong đầu cứ quanh quẩn lời Chu Túc nói lúc nãy.

Có điều, Tần Duẫn Nam lại hiểu nhầm.

Tôi nghe anh giải thích, giọng hơi áy náy:

“Bọn họ tính cách có hơi ồn ào, nhưng đều là người tốt. Nếu em không thích kiểu tụ họp như thế, lần sau—”



Tôi ngắt lời anh:

“Em không ghét đâu.”



Ánh mắt Tần Duẫn Nam nhìn tôi trong veo như nước.

Tôi khẽ cười:

“Họ rất dễ thương, em thấy vui nữa là. Nếu được, lần sau nhớ gọi em theo nhé.”



Anh thở phào nhẹ nhõm:

“Được.”



Rồi lại như nhớ ra gì đó, anh bổ sung:

“Thật ra cũng không cần phải cố thích. Làm bạn thôi, bạn bình thường là được.”



Tôi không nhịn được bật cười.

Chậm rãi nghiêng đầu ngắm anh, ánh mắt đầy ý tứ.



Tần Duẫn Nam hơi do dự, nghiêng đầu lại nhìn tôi:

“Em nhìn gì vậy?”



Tôi lắc đầu.

Chỉ là… bỗng nhiên cảm thấy như có gì đó vừa được gợi mở.

Tôi nghĩ, hai tháng nay mình đúng là đã bỏ lỡ nhiều điều.

Rất nhiều hành động của anh vốn đã nói rõ tất cả.

Chỉ là tôi cứ nghĩ anh đang “hoàn thành trách nhiệm làm chồng”.

Khó trách anh lần trước hỏi tôi: “Thật sự ngốc hay giả vờ ngốc?”







Về đến nhà, Tần Duẫn Nam cúi người đặt đôi dép đi trong nhà cạnh chân tôi.

Tôi cúi đầu định thay dép thì điện thoại đổ chuông.



Người gọi: Mẹ Tần.

Tôi thoáng hoảng, nhìn anh:

“Là dì gọi.”



Tần Duẫn Nam đi đến bên tôi, giọng bình tĩnh:

“Nghe đi.”



Tôi bấm loa ngoài.

Giọng nói dịu dàng, có chút tinh nghịch của mẹ Tần vang lên:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Thư Hòa à, cuối tuần này rảnh không? Qua nhà ăn cơm nhé?”



Tôi lại liếc nhìn Tần Duẫn Nam. Anh gật đầu.

Tôi liền đáp:

“Dạ, được ạ.”



“Vậy mẹ sẽ nói bếp chuẩn bị mấy món con thích, đảm bảo con ăn ngon miệng.”



“Cảm… cảm ơn mẹ.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tần Duẫn Nam cúi đầu nhìn tôi.

Hai má tôi bỗng nóng bừng, vội cúi mặt chăm chú nhìn vào điện thoại.

Đầu dây bên kia dường như còn điều gì muốn nói. Sau một khoảng im lặng ngắn, mẹ anh dịu dàng cất lời:

“Mẹ có nghe nói dạo này trong công ty có lời đồn, liên quan đến con gái nhà họ Tống. Mẹ muốn giải thích trước với con một chút.”



“Hả?”

Tôi lập tức nghĩ tới Tống Tuyết ở phòng dự án.



“Hồi đó đúng là ba nó và ba thằng Duẫn Nam có ngồi ăn cùng nhau một bữa. Nhưng không phải để bàn chuyện hôn nhân gì cả.”

Giọng mẹ anh vẫn nhẹ nhàng:

“Nhà mình chưa từng nghĩ đến chuyện ép Duẫn Nam đi kết hôn vì lợi ích.

Nó với cô gái bên nhà Tống cũng chẳng quen biết gì. Không hiểu sao lại đồn thành ra vậy.

Con đừng hiểu lầm nó nhé.”



Tôi vội vàng:

“Không đâu ạ… con không hiểu lầm đâu.”



Tôi đâu dám hiểu lầm chứ…



Nói thêm vài câu, bà cúp máy.

Tôi thở phào, nhưng lại phát hiện sắc mặt Tần Duẫn Nam... không ổn lắm.

Ngay sau đó tôi mới kịp nhận ra.

Cái lý do “bị ép cưới để trốn liên hôn” mà anh nói với tôi lúc trước… vừa bị mẹ anh bóc mẽ không thương tiếc.



Tôi nhẹ giọng:

“Chuyện liên hôn đó thì ra là em hiểu lầm rồi nhỉ.”



Tần Duẫn Nam cũng hiểu tôi đang nhắc tới điều gì, bèn vội giải thích:

“Anh cứ tưởng hồi đó họ định gượng ép anh đi xem mắt thật.”



Tôi chỉ im lặng nhìn anh đang diễn.



Anh gãi đầu, nhỏ giọng bổ sung:

“Mà giờ nói gì cũng muộn rồi, dù sao mình cũng kết hôn rồi.”

Anh liếc trộm nhìn tôi:

“Em nói có đúng không?”



Tôi cố ý hỏi lại:

“Kết hôn với em còn hơn là bị ép liên hôn à?”



“Dĩ nhiên.”



“Tại sao?”



Tần Duẫn Nam cứng họng, không trả lời.

Tôi nhìn cái vẻ giả bộ không biết của anh mà ngứa mắt vô cùng, bèn tiến lên một bước.

Khoảng cách giữa tôi và anh lúc này… gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ ánh hoảng hốt trong mắt anh.



Tôi giơ tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào n.g.ự.c anh:

“Tần Duẫn Nam, anh thôi giả vờ đi.”



“Hả…”

Anh kéo dài giọng, hơi chột dạ.



Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh thích em.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com