Nay làm thật đẹp và lộng lẫy, thật là muốn cất đi, sợ người ta mang nàng đi mất. " Không có gì, chỉ là nghĩ lại mấy chuyện vui." "Ồ" Nàng cảm thán. " Băng nhi, nếu có kiếp sau nàng có nguyện ở bên ta nữa không?" " Chàng đoán xem, còn xem biểu hiện của chàng nữa.
Nếu chàng tìm được thấy ta" " Nàng muốn đi tìm người khác sao? Ta chắc chắn sẽ bám theo nàng như kiếp này vậy" Thấy chứ "bám" của hắn, nàng liền muốn thoát ra, nhưng không tài nào thoát được.
Biết được ý định của nàng, hắn giảo hoạt: " Sao, định hối hận à.
Nhưng Nàng không còn cơ hội rồi.
Muốn trốn cũng không trốn được nữa đâu" Nàng định quay lại tranh luận liền bị hắn hôn đột ngột.
Cái hôn ngọt ngào, hạnh phúc.
Họ nhìn nhau lưu luyến, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.
Dường như tất thảy trên đời không ảnh hưởng tới họ.
Dù cho có khó khăn, gian nan, bao nhiêu kiếp nạn, họ đã vượt qua hết thảy, có một mái ấm, sau cơn mưa trời lại sáng.
Long phụng đều đã sum vầy, họ sẽ cùng nhau nuôi dạy hài tử, họ sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau đầu bạc răng long. Trên thành Hoàng đế và Hoàng Hậu đang nắm tay nhau, cùng nhìn về phía xa xăm, cùng hướng về tương lai, cùng nhìn sự hưng thịnh của giang sơn..