Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi



Nghe rõ lời Vệ Tiểu Trì nói, con ngươi đen láy của alpha co rút dữ dội, đứng chôn chân tại chỗ như bức tượng.

Vệ Tiểu Trì không muốn để ý đến anh, cúi đầu bỏ đi.

Khương Trạm đang ngỡ ngàng nhưng phản ứng cơ thể lại vô cùng nhanh nhạy, tóm lấy cổ tay Vệ Tiểu Trì.

Anh nhìn omega rõ là đang tức giận, yết hầu chuyển động, lồng ng.ực phập phồng không yên, vừa bồn chồn vừa hoảng loạn.

Vừa rồi có một khoảnh khắc Vệ Tiểu Trì rất muốn trả hết tiền lại cho Khương Trạm... Cậu cảm thấy pheromone của tôi khó ngửi, tôi cũng chả muốn cậu ngửi ấy chứ.

Nhưng Vệ Tiểu Trì chỉ nghĩ vậy thôi chứ người nghèo thì làm gì có tư cách nói đến cốt khí và lòng tự trọng.

Cho dù cậu vét sạch tiền tiết kiệm ra trả cho Khương Trạm thì cũng chẳng đáng là bao so với số tiền đối phương đã tiêu cho cậu, căn bản là vô ích.

Hơn nữa không thể động vào số tiền ấy, đó là học phí đại học mà Vệ Tiểu Trì dành dụm cho bản thân, từng đồng từng cắc đều là mồ hôi nước mắt của cậu.

Thật ra nghĩ kỹ thì Khương Trạm nói cũng không sai, mùi valerian đúng là không dễ ngửi, anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, khác hẳn với sự trêu chọc đầy ác ý của Phương Trị Tín.

Vệ Tiểu Trì gạt tay Khương Trạm ra, cụp mắt không nhìn anh, "Mấy ngày tới cậu đừng tìm tớ... đợi hormone ổn định tớ sẽ phụ đạo cho cậu."

Vệ Tiểu Trì không phải kiểu người thích gây phiền phức cho người khác, nhận ra ai đó không thích mình thì cậu sẽ lập tức tránh xa người đó, không vô duyên vô cớ quấn lấy họ để rồi làm người ta khó chịu.

Tiền cậu nợ Khương Trạm vẫn phải trả, nhưng chỉ có thể trả bằng công sức chứ tiền thì cậu không có.

-

Giờ giải lao kéo dài ba mươi phút, Vệ Tiểu Trì trở về lớp khi còn hơn mười phút nữa mới vào học.

Học sinh mấy dãy bàn cuối túm tụm lại chơi game, hàng đầu thì từng cặp trò chuyện to nhỏ, ngoài cửa còn có mấy học sinh lớp khác đến mượn đồ.

Vệ Tiểu Trì lách qua bọn họ đi về chỗ ngồi của mình, bị người khác đụng vào vai khi ngang qua lối đi.

Ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì vội vàng nhường đường cho cậu ta, khẽ nói, "Xin lỗi."

Hứa Dương nhìn cậu, nhíu mày nhưng không nói gì, cứ thế lướt qua Vệ Tiểu Trì đi ra khỏi lớp.

Hứa Dương đi rồi, Vệ Tiểu Trì lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, lục điện thoại trong cặp ra rồi lên mạng tra cứu thông tin liên quan đến valerian.

Lần trước cậu xem không kỹ mà chỉ lướt sơ qua, lần này đọc kỹ từng chữ.

Hoa valerian khá thanh nhã xinh đẹp, từng chùm nhỏ xếp thành tán trông có phần giống hoa cẩm tú cầu.

Nhưng rễ cây rất khó ngửi, có mùi ẩm mốc nồng nặc.

Vệ Tiểu Trì giơ cổ tay lên, cúi đầu ngửi thử nhưng không ngửi thấy gì cả, AO không nhạy cảm với mùi hương của chính mình, dù khó ngửi đến đâu bọn họ cũng không thể nhận ra.

Vệ Tiểu Trì thở dài buông tay xuống.

Valerian là thực vật thảo mộc, có tác dụng thư giãn và hỗ trợ giấc ngủ, bách khoa toàn thư còn nói chó mèo rất thích ngửi mùi valerian.

Thảo nào từ nhỏ cậu đã được chó mèo yêu thích đến vậy, hóa ra là do pheromone của cậu có chứa mùi hương mà chúng thích.

Hoa valerian thơm thật, nhưng từ phản ứng của Khương Trạm thì hẳn mùi hương trên người cậu là mùi rễ valerian.

Vệ Tiểu Trì cất điện thoại và gục xuống bàn.

Hầu hết các omega khác đều thơm tho dễ chịu, tại sao cậu luôn xui xẻo như vậy, đã phân hóa thành omega mà còn dính phải pheromone có mùi thế này.

Vệ Tiểu Trì vùi mặt vào khuỷu tay... Thà không phân hóa còn hơn, vừa tốn kém lại bị alpha ghét bỏ.

-

Khương Trạm ra ngoài từ giờ ra chơi tiết thứ hai rồi không quay lại nữa, đến khi chuông vào học vang lên vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Tiết thứ ba là giờ của Diêm Hân, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp A7, vừa vào lớp đã thấy chỗ ngồi bên cạnh Hàn Tử Ương trống không.

Diêm Hân đi đến bục giảng, đôi lông mày thanh tú sắc sảo nhướng lên, "Hàn Tử Ương."

Hàn Tử Ương lập tức đứng dậy như bị điểm danh, "Có ạ."

"Anh Trạm của em đâu?"

Hàn Tử Ương nghiêm chỉnh đáp, "Anh Trạm gì chứ, chúng em là học sinh gương mẫu tuân thủ kỷ luật, không có chuyện bè phái gì hết."

Diêm Hân đập cuốn sách tiếng Anh xuống bàn, "Đừng có mà lẻo mép với cô, Khương Trạm đâu?"

Hàn Tử Ương nghĩ bụng đi tìm nhóc O của anh rồi nhưng ngoài miệng lại nói một nẻo, "Cậu ấy đến phòng y tế rồi, tuyến thể hơi khó chịu."

Diêm Hân quanh năm đấu trí đấu dũng với đám nhóc con nghịch ngợm này, đương nhiên là không tin, "Em gọi cho em ấy đi."

Hàn Tử Ương giả vờ "ơ" một tiếng, "Cô làm khó em quá rồi, em là học sinh ba tốt, đến trường là để học sao có thể mang điện thoại cơ chứ?"

"Bớt nói nhảm đi, em gọi hay để cô gọi cho bác sĩ trường? Nếu cô gọi mà em ấy không có ở phòng y tế thì chuyện em đi đánh bóng rổ ở nhà thi đấu vào thứ sáu cô sẽ phải cân nhắc kỹ càng đấy."

Đánh rắn đánh dập đầu, Hàn Tử Ương lập tức bị nắm thóp, vội vàng cúi xuống lục lọi ngăn bàn của mình.

Trong ngăn bàn của Hàn Tử Ương đủ thứ lộn xộn: sạc dự phòng, đồ ăn vặt, truyện tranh, máy tính bảng, hai đôi tất mới, nút bịt tai, tai nghe bluetooth, máy chơi game.

Từ đống đồ này, cuối cùng Hàn Tử Ương cũng tìm ra bốn cái điện thoại... Một cái để nghe gọi, một cái chuyên để chơi game, còn hai cái là để khi chơi game online với người khác, sợ điện thoại của đồng đội quá tệ kéo chân mình nên chuẩn bị sẵn cho họ.

Chỉ có một từ "Giàu".

Đúng là có tiền thì cứ phải chơi tới bến.

Hàn Tử Ương lấy cái điện thoại dùng để nghe gọi ra, bấm số gọi cho Khương Trạm.

Hai giây sau, ngăn bàn bên cạnh Hàn Tử Ương vang lên tiếng rung ù ù.

Hàn Tử Ương lấy điện thoại từ trong ngăn bàn của Khương Trạm ra, "Cô ơi, cậu ấy không mang điện thoại."

"Vậy thôi." Diêm Hân giơ ngón trỏ trắng muốt như cọng hành, chỉ vào bục giảng, "Mang điện thoại của em và em ấy lên đây."

Hàn Tử Ương nghẹn họng, hối hận đến mức muốn siêu thoát tại chỗ.

Đệt, bị thu điện thoại thì cũng chẳng sao, nhưng kéo theo cả điện thoại Khương Trạm nữa mới là vấn đề, nhỡ làm lỡ dở chuyện anh tình tứ với nhóc O của mình, Hàn Tử Ương nghi ngờ mình sẽ bị bỏ vào thùng xốp.

Cậu ta miễn cưỡng lê từng bước lên bục giảng, trong lòng thầm cầu nguyện Khương Trạm mau chóng quay lại.

"Chân em bị bó lại à?" Diêm Hân nhướng mày, khí thế bức người, "Nhanh lên!"

Biệt danh của Diêm Hân là "nàng alpha Teddy", tuy vóc dáng thấp hơn nhiều so với các alpha nữ khác nhưng tính tình thì không phải dạng vừa.

Nếu không thì cái lớp A7 toàn học sinh cá biệt này cũng không đến lượt cô ấy quản lý, mà lại còn quản đâu ra đấy.

Hàn Tử Ương ba bước làm hai, vội vàng nộp điện thoại.

Diêm Hân lại nói, "Mang hết điện thoại trong ngăn bàn ra đây."

"Hết rồi ạ, em chỉ mang một cái thôi." Hàn Tử Ương ra vẻ ngây thơ vô tội.

Diêm Hân từ tốn liếc nhìn cậu ta, như Phật Tổ nhìn Tôn Ngộ Không nhảy nhót trên Ngũ Chỉ Sơn, toát ra vẻ nắm chắc phần thắng.

Hàn Tử Ương thầm rủa một câu, đệt, lớp A7 có kẻ phản bội, chắc chắn có người mách lẻo cậu ta với cô rồi.

Dù không cam lòng, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nộp hết số điện thoại còn lại.

Suốt cả tiết học Khương Trạm không hề quay lại, vừa tan học Hàn Tử Ương xuống lầu, đến lớp A1 tìm Vệ Tiểu Trì muốn hỏi xem Khương Trạm đang ở đâu.

Hàn Tử Ương đứng ngay cửa lớp A1, thò đầu vào trong, giữa bầu không khí náo nhiệt, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra omega cô độc ngồi ở hàng thứ hai, trông chẳng khác gì một cây xương rồng nơi sa mạc.

Người khác cười nói vui vẻ, Vệ Tiểu Trì thì gục đầu xuống bàn thẫn thờ.

Bạn cùng bàn của cậu còn kỳ quặc hơn, trước mặt bày một quyển sách bài tập toán, đang cặm cụi giải đề.

Trường Nhị Trung có phong cách giáo dục cởi mở và năng động, luôn đề cao tinh thần học ra học chơi ra chơi, các hoạt động ngoại khóa muôn màu muôn vẻ.

Hàn Tử Ương khiếp sợ trước mối quan hệ xã giao của Vệ Tiểu Trì, thật sự kém đến mức chẳng có lấy một người chịu nói chuyện cùng luôn?

Lý Tùy Lâm nhìn thấy Hàn Tử Ương, đi tới hỏi cậu ta, "Mày đến đây làm gì?"

Hàn Tử Ương thu hồi ánh mắt, "Tao đến tìm anh Trạm."

"Nó không có ở đây."

"Vậy anh ấy ở đâu?"

Hai người cùng nhìn sang Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng, cúi xuống và co người lại.

Cậu cứ tưởng Khương Trạm đã nói cho Lý Tùy Lâm và Hàn Tử Ương biết chuyện pheromone của cậu là valerian, rúc đầu sâu hơn vào trong lồng ng.ực.

Vệ Tiểu Trì mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, khi ở cùng những người không quá quen thuộc sẽ không thoải mái, sợ nhất là bị nhiều người nhìn chằm chằm vì điều này sẽ khiến thần kinh của cậu căng thẳng, cảm thấy trên người mình chắc chắn có gì đó buồn cười.

Lý Tùy Lâm và Hàn Tử Ương không hẳn là người xa lạ, bình thường nếu hai người họ nhìn Vệ Tiểu Trì thì cậu sẽ không cảm thấy khó chịu.

Thấy Vệ Tiểu Trì nhìn họ một cái rồi cúi đầu xuống không để ý đến ai, Hàn Tử Ương ngơ ngác, "Sao cậu ấy không chào hỏi gì hết vậy? Gọi cậu ấy ra hỏi thử xem."

Lý Tùy Lâm không thiếu não như Hàn Tử Ương, lập tức nhìn ra vấn đề, thản nhiên nói, "Đừng gọi, chắc là cậu ấy không biết đâu."

"Vậy ai biết?" Hàn Tử Ương sốt ruột.

Anh Trạm không phải tự dưng mất tích đấy chứ, dạo gần đây đâu nghe nói có tổ chức nào chuyên bắt cóc cái bọn đang yêu đương đâu?

Lý Tùy Lâm chợt nói, "Tao biết."

Hàn Tử Ương khó hiểu nhìn cậu ta, "Mày biết?"

Lý Tùy Lâm khẽ cong môi, "Chắc là biết."

-

Hàn Tử Ương theo chân Lý Tùy Lâm leo lên nóc tòa nhà thí nghiệm, trong lòng đầy nghi hoặc.

"Anh Trạm thật sự ở đây à, sao mày biết?" Hàn Tử Ương lau mồ hôi trên trán.

Trời ngày càng nóng, alpha nóng trong người, hơi động đậy một chút là mồ hôi đã chảy ròng ròng.

"Nhìn thấy." Lý Tùy Lâm không nói chi tiết.

Đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng tòa nhà thí nghiệm ra, Hàn Tử Ương nhìn thấy mấy thùng nhựa lớn màu xanh đổ ngổn ngang trên mặt đất.

Không biết mấy cái thùng này dùng để làm gì, vốn dĩ đang xếp ngay ngắn ở góc tường giờ lại lăn lóc trên đất như bị ai đó tàn phá.

Gió bị ánh nắng gay gắt hun nóng, phả vào mặt khiến người ta đổ mồ hôi, trong bóng râm nơi góc tường có một người đang ngồi.

Hàn Tử Ương tinh mắt nhận ra đó là Khương Trạm, vừa định bước tới thì nhận ra có gì đó không đúng, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, hồi lâu mới thốt ra một câu chửi thề.

Một luồng áp lực hung bạo nhanh chóng lan tràn từ cách đó ba mét, tựa như lửa cháy lan trên đồng cỏ khiến đầu óc Hàn Tử Ương choáng váng, tuyến thể như bị kim đâm.

Pheromone của Khương Trạm mất kiểm soát rồi.

Anh ngồi cạnh góc tường trên sân thượng, đôi mày chìm trong bóng râm từ những lọn tóc lòa xòa, đôi chân dài chống lên, cổ tay đặt trên đầu gối, đường nét cơ thể lạnh lùng như bức tượng điêu khắc.

Hàn Tử Ương không giữ nổi bình tĩnh, thầm mắng miệng mình thối hoắc.

Lý Tùy Lâm không tiến lại gần mà lấy điện thoại ra, trước khi gọi cấp cứu thì hỏi Khương Trạm, "Có kiểm soát được không?"

Khương Trạm cụp mắt, khuôn mặt mơ màng không đáp lại.

Lý Tùy Lâm nhíu mày, giọng điệu nặng nề hơn, "Khương Trạm."

Lúc này alpha mới có động tĩnh, hơi ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt đen láy sâu thẳm, bên trong đó cuộn trào sự hung bạo.

Lý Tùy Lâm không do dự nữa, gọi cấp cứu giải thích ngắn gọn tình hình bên này.

"Một bạn học alpha của tôi bị bùng nổ pheromone."

"Không ảnh hưởng đến người khác, hiện đang tự cách ly trên sân thượng."

"Trường Nhị Trung thành phố A."

"Chỉ số A của cậu ấy rất cao."

-

Tiết thứ tư, Vệ Tiểu Trì đang học môn toán thì nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong khuôn viên trường.

Các bạn học ngồi gần cửa sổ tò mò thò đầu ra nhìn.

Giáo viên dạy toán hồi trẻ chắc đã từng luyện qua, một tay cầm giáo án, tay kia bẻ một mẩu phấn, ném từng viên vào mấy bạn học đang thò đầu ra.

Bách phát bách trúng, không trượt phát nào.

Mọi người không dám nhìn nữa, ngoan ngoãn nghe giảng nhưng trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Xe cứu thương vào trường phần lớn là do có alpha mất kiểm soát hoặc đột ngột đ.ộng d.ục, tiết này Lý Tùy Lâm vắng mặt nên ai nấy đều nghi ngờ cậu ấy gặp chuyện.

Vệ Tiểu Trì cũng có hơi thắc mắc, tuy Lý Tùy Lâm bận rộn vì công việc của hội học sinh nhưng hiếm khi cúp học, lẽ nào thật sự mất kiểm soát rồi?

Vừa nãy cậu ấy còn ổn, sao có thể chứ?

Hết tiết, thấy mọi người đều gọi điện thoại cho Lý Tùy Lâm hỏi thăm tình hình, Vệ Tiểu Trì cũng sờ điện thoại nhưng rồi lại bỏ vào cặp, đứng dậy đến căng tin lấy cơm.

Lý Tùy Lâm từng là ông chủ của cậu, còn trả cho cậu không ít thù lao, xét về tình cảm thì cậu cũng nên hỏi thăm.

Nhưng có quá nhiều người hỏi thăm rồi, Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình không quan trọng lắm, thuộc loại có hỏi hay không cũng chẳng khác biệt.

Hơn nữa nếu đối phương thật sự gặp chuyện, sau giờ nghỉ trưa kiểu gì mọi người cũng bàn tán, đến lúc đó cậu sẽ biết tình hình cụ thể, giờ thì tốt nhất là không nên làm phiền lớp trưởng.

Ngồi lê đôi mách là bản năng của con người, những người ăn cơm trong căng tin đều đang bàn tán về vụ xe cứu thương.

Vệ Tiểu Trì bưng khay cơm không tìm được bàn trống, đành phải tìm một bàn sáu người để ngồi chung.

Bàn này chỉ có ba người ngồi, Vệ Tiểu Trì ngồi ở góc ngoài cùng.

Ba người kia ngước nhìn cậu rồi lại tụm đầu tiếp tục bàn tán về chủ đề vừa nãy.

"Không phải omega ph.át t.ình đâu, là một alpha mất kiểm soát."

"Tớ nghe nói là Lý Tùy Lâm lớp 11A1, là cái người có khí chất nhất trong hội học sinh ấy, sáng nay cậu ấy còn đến lớp chúng ta kiểm tra tiết đọc buổi sáng nữa."

"Không phải cậu ấy đâu, tớ nghe nói là người nổi tiếng nhất trường tụi mình cơ."

"Ai, Khương Trạm à?"

Vệ Tiểu Trì suýt chút nữa bị nghẹn, ho sặc sụa khiến ba người bên cạnh lại quay sang nhìn.

Vệ Tiểu Trì vội quay người đi, dùng tay che miệng cố nén cơn ho.

Các bàn xung quanh cũng đang thảo luận xem rốt cuộc ai bị xe cấp cứu đưa đi.

Vệ Tiểu Trì lúc thì nghe thấy tên Khương Trạm, lúc lại nghe họ bảo Lý Tùy Lâm, sau đó còn có thêm mấy cái tên lạ hoắc.

Vệ Tiểu Trì nhai cơm, nghe thấy người phía sau nói xe cứu thương dừng ở trước tòa nhà thí nghiệm, động tác không khỏi khựng lại.

Chẳng lẽ thật sự là Khương Trạm ư?

Bị pheromone của cậu xông đến mức mất kiểm soát rồi sao?

-

Khương Trạm ngồi nghiêng trên giường bệnh, áp điện thoại vào tai nói chuyện với ai đó.

Đôi chân dài buông thỏng xuống mép giường, ống quần để lộ một đoạn mắt cá chân thấy rõ xương cốt, vòng eo săn chắc tạo nên những đường cong uyển chuyển.

"Em biết rồi."

"...Không có gây chuyện."

"Biết rồi, cúp máy đi."

Thấy Khương Trạm kết thúc cuộc gọi với chị gái mình, Lý Tùy Lâm bước đến lấy lại điện thoại của mình.

Trước kỳ mẫn cảm alpha rất dễ xúc động, sơ sẩy một chút là sẽ khiến pheromone bộc phát mất kiểm soát như Khương Trạm hôm nay.

May mà lần này tình hình không quá nghiêm trọng, Khương Trạm vẫn giữ được lý trí, không tấn công người khác bữa bãi, tiêm một mũi thuốc là chỉ số A ổn định trở lại.

Lý Tùy Lâm ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, đôi chân dài vắt chéo bày ra tư thế của một người biết lắng nghe, "Nói đi, rốt cuộc mày và Vệ Tiểu Trì có chuyện gì?"

Lần này Khương Trạm không còn tỏ ra cứng rắn như trước, bảo Lý Tùy Lâm đừng quản chuyện bao đồng nhưng cũng không chịu mở miệng mà ngoảnh mặt đi.

"Thôi vậy." Lý Tùy Lâm đứng dậy định rời đi.

Khương Trạm thấy vậy bèn thốt ra một câu, "Cậu ấy dỗi tao."

Lý Tùy Lâm ngồi trở lại ghế sofa, cậu ta hiểu rõ tính cách của Khương Trạm, bèn thuận theo lời Khương Trạm trách cứ Vệ Tiểu Trì, "Vậy thì cậu ấy không đúng rồi."

Quả nhiên Khương Trạm lại nói, "Nhưng do tao chọc cậu ấy giận trước."

"Mày đã làm gì?"

Alpha lại im lặng.

Lý Tùy Lâm không vội, cậu ta đã xin nghỉ chiều nay nên có thời gian đợi Khương Trạm kể rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Một lúc lâu sau, Khương Trạm đờ đẫn nói, "Tao cũng không biết tại sao cậu ấy lại giận."

Lý Tùy Lâm: "Trước khi cậu ấy giận dỗi với mày, mày đã làm gì?"

Khương Trạm nghịch nghịch ruột gối, nói một cách ngượng nghịu, "Tao ngửi thấy pheromone trên người cậu ấy, bèn ghé lại... hít một chút."

Hành động này đúng là khá đường đột, nhưng với sự hiểu biết của Lý Tùy Lâm về Vệ Tiểu Trì thì nếu Khương Trạm chỉ đơn thuần ngửi một cái, chưa chắc đến mức làm cậu nổi giận.

Học cùng lớp với Vệ Tiểu Trì hai năm, Lý Tùy Lâm chưa bao giờ thấy cậu nổi giận, chắc chắn là Khương Trạm đã chọc trúng điểm mấu chốt của người ta.

Khương Trạm như thể đã trình bày xong, còn nhìn Lý Tùy Lâm đợi cậu ta phân tích.

Lý Tùy Lâm nhướng mày, "Chỉ vậy thôi?"

"Ừa."

Lý Tùy Lâm không tin, "Mày chỉ ngửi cậu ấy một cái, không làm gì quá đáng? Không nói gì à?"

Khương Trạm suy nghĩ, lại nghịch ruột gối, "Không nói gì hết, chỉ cảm thấy pheromone của cậu ấy... không tệ lắm nên nói một câu cũng được."

Lý Tùy Lâm nhìn bộ dạng chối quanh của anh, day vầng trán nhăn nhó, "Mày nói là khó ngửi chứ gì?"

Khương Trạm cố chấp: "Cũng được."

Lý Tùy Lâm hoàn toàn không tin: "Khó ngửi."

"Cũng được."

"Được rồi." Lý Tùy Lâm không đôi co với anh nữa, "Theo lời mày nói, mày khen pheromone của cậu ấy thơm nhưng cậu ấy lại giận dỗi, vậy chứng tỏ cậu ấy không thích mày, cảm thấy mày đang quấy rối của cậu ấy."

Khương Trạm im lặng một lúc, "...Cũng có thể là nói khó ngửi."

Lý Tùy Lâm không nhịn được lườm anh một cái.

Khương Trạm vừa thuật lại đầu đuôi cuộc cãi vã với Vệ Tiểu Trì, chưa chắc là đã tô vẽ cho bản thân nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Vệ Tiểu Trì.

Anh là một người rất rất tsundere và ngang ngược, càng thích thì càng nói một đằng nghĩ một nẻo.

Trong đầu: Thơm quá.

Miệng: Khó ngửi.

Khi trong đầu nảy ra hai chữ "thơm quá", miệng tự động thốt ra "khó ngửi", não và miệng cứ như không thuộc về cùng một người vậy.

Nhất là khi Khương Trạm đang trong giai đoạn nhạy cảm, ngửi thấy pheromone của Vệ Tiểu Trì thì cảm xúc cực kỳ hưng phấn, trong đầu toàn là "cậu ấy thơm quá, cậu ấy thơm quá" nhưng miệng lại nói "khó ngửi, khó ngửi".

Điều trớ trêu là bản thân anh không nhận ra mình đã buông lời gây tổn thương người khác, còn ngồi đây ấm ức vì omega giận dỗi mình, kiên quyết cho rằng lúc đó mình nói là "cũng được".

Lý Tùy Lâm nói, "Mày nói pheromone của người ta khó ngửi, tất nhiên cậu ấy sẽ giận, chuyện này là lỗi của mày, mày phải xin lỗi người ta đi."

Thật ra chẳng cần nghe cũng biết là lỗi của Khương Trạm, ngay cả người hiền lành như vậy cũng có thể bị anh chọc giận, đủ thấy tính tình anh tệ đến mức nào.

Khương Trạm đá vào cái tủ đầu giường, "Tao nói là cũng được."

Thấy Khương Trạm vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận mình ăn nói vụng về, Lý Tùy Lâm bình thản nhìn anh.

"Có phải mày cảm thấy người ta không thể sống thiếu mày không?"

"Mày phải hiểu rõ là mày thích người ta, nên mày mới tự cho rằng người ta cũng thích mày."

"Mày ở đây ngang ngược cái gì, không có mày, cậu ấy càng hạnh phúc hơn."

Khương Trạm rất là tự tin về việc Vệ Tiểu Trì thích mình, nghe Lý Tùy Lâm nói vậy hoàn toàn không bị lay chuyển.

Lý Tùy Lâm cười hỏi, "Tao nhớ trước đây khi học phụ đạo, Vệ Tiểu Trì có cho mày một thanh chocolate đúng không?"

Khương Trạm hếch cằm, "Hai thanh."

"Mày có biết hai thanh chocolate đó của cậu ấy từ đâu ra không? Không phải cậu ấy tự mua mà là có người tặng cậu ấy."

Thấy Khương Trạm thu lại vẻ đắc ý, hàng lông mày dần nhíu lại, Lý Tùy Lâm tiếp tục nói, "Vệ Tiểu Trì mắc chứng hạ đường huyết."

"Hồi huấn luyện quân sự năm lớp 10, cậu ấy từng ngất xỉu vì đường huyết thấp, lúc đó tao và người kia cùng đưa cậu ấy đến phòng y tế."

"Vừa hay người kia có chocolate nên đã cho Vệ Tiểu Trì một thanh, từ đó trở đi cứ cách một khoảng thời gian cậu ta lại mua chocolate tặng cho Vệ Tiểu Trì."

Thật ra lúc đó người đưa chocolate cho Vệ Tiểu Trì là Lý Tùy Lâm, chocolate vốn do một omega tặng cho cậu ta.

Nhưng điều này không cản trở Lý Tùy Lâm tự do phát huy, "Từ đó về sau mối quan hệ của hai người họ rất tốt, Vệ Tiểu Trì thường xuyên giúp cậu ta ôn bài, nhất là khoảng thời gian tao không ở đây, hai người họ tiến triển rất nhanh."

"Mày xem mày đến sau người ta, tính tình còn tệ hơn." Lý Tùy Lâm chậm rãi thọc dao, "Hà cớ gì mà Vệ Tiểu Trì thích mày?"

Sắc mặt alpha trên giường bệnh lạnh tanh có thể nhìn rõ bằng mắt thường, nếu không phải vừa tiêm một mũi thuốc thì chắc giờ này lại bùng nổ pheromone rồi.

Lý Tùy Lâm thôi cười, "Trước đây tao đã nói với mày rồi, không sửa đổi tính nết thì sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận."

"Cậu ấy vừa phân hóa thành omega, trước 18 tuổi luôn là beta nên đang trong giai đoạn chấp nhận thân phận mới, mày nói thẳng với cậu ấy là pheromone của cậu ấy khó ngửi thì cậu ấy sẽ thấy thế nào?"

"Không ai đi guốc trong bụng mày, mày không nói thì có những chuyện cậu ấy mãi mãi không bao giờ biết, cũng sẽ không cho mày cơ hội để nói nữa."

Nghe thấy câu cuối cùng của Lý Tùy Lâm, bờ môi Khương Trạm lập tức mím chặt.

-

Mười giờ rưỡi tối, Vệ Tiểu Trì vừa làm xong một bộ đề, không nhịn được lấy sổ ghi chép của mình ra định tính toán lại mấy khoản trong đó.

Thật ra cũng chẳng có gì để tính, mỗi khoản trong đó Vệ Tiểu Trì đều nhớ như in, số dư trong tài khoản cậu có thể đọc vanh vách đến chữ số thập phân cuối cùng.

Không rõ vì sao hôm nay tâm trạng cậu lại tệ đến vậy, làm gì cũng không tập trung, chỉ có đếm tiền mới khiến cậu cảm thấy an toàn.

Điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, ngay sau đó là tiếng chuông cuộc gọi đến.

Vệ Tiểu Trì cầm điện thoại lên nhìn, thấy số lạ bèn dứt khoát cúp máy.

Nhưng chẳng bao lâu sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên... vẫn là số lạ đó.

Vệ Tiểu Trì do dự một lát, chậm rãi bắt máy.

Nói thật trong khoảnh khắc đối phương chưa lên tiếng kia, cậu thầm mong đó là mẹ mình.

Tuy rằng đã mười mấy năm không gặp đối phương, ký ức về quãng thời gian ở bên bà cũng phai nhạt gần hết, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống.

Có lẽ là do sự rối loạn của hormone khi phân hóa khiến cậu trở nên đa sầu đa cảm, mấy ngày nay cậu luôn mơ thấy chuyện hồi nhỏ, có tốt có xấu.

Phần lớn là những ký ức tồi tệ, trong mơ bà Vệ luôn giương nanh múa vuốt, còn cậu chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi co rúm sau cửa tủ nghe bà ta chửi mẹ mình.

Lúc đó cậu thường nghĩ, tại sao mẹ không mang cậu đi cùng.

Vệ Tiểu Trì nín thở nghe máy, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia truyền đến giọng nam quen thuộc, "Ra đây."

Không có vẻ kiêu ngạo hống hách thường ngày mà trầm thấp nặng nề.

Là Khương Trạm.

Tim Vệ Tiểu Trì thắt lại, cậu nghe mọi người trong trường đồn rằng người bị xe cứu thương đưa đi là Khương Trạm.

Nghe nói là Hàn Tử Ương đã xin nghỉ phép cho Khương Trạm ngay trong tiết thứ ba, nói rằng tuyến thể của Khương Trạm khó chịu nên đã đến phòng y tế, song hiệu quả điều trị không tốt nên bác sĩ trường gọi cho bệnh viện đến trường đón người.

Nhưng rõ ràng Khương Trạm đang ở bệnh viện, sao giờ lại xuất hiện ở cổng khu nhà cậu?

Chẳng lẽ tin đồn sai rồi, alpha được đưa đến bệnh viện không phải là anh?

Thấy Vệ Tiểu Trì không nói gì, đầu dây bên kia lại nói, "Ra đây."

Giọng Vệ Tiểu Trì khàn đi, "Tớ... tớ ngủ rồi, không ra ngoài được."

Nói xong Vệ Tiểu Trì chột dạ tắt đèn bàn, nhưng nghĩ đến việc Khương Trạm không biết nhà cậu ở tòa nào nên lại bật đèn lên.

Giọng Khương Trạm trầm thấp, "Ra đây!"

Không biết lấy đâu ra dũng khí, đầu óc Vệ Tiểu Trì nóng lên, cứng rắn từ chối, "Tớ không ra."

Bị cậu từ chối, người đầu dây lại không nổi giận như mọi khi mà chỉ im lặng trong giây lát rồi tiếp tục lặp lại, "Ra đây."

Vệ Tiểu Trì không rõ bản thân đang sợ hãi hay gì mà tim đập thình thịch loạn xạ, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay tê dại.

Cậu và alpha đầu dây bên kia im lặng giằng co suốt hai phút, không ai chủ động lên tiếng trước.

Một lúc lâu sau Vệ Tiểu Trì mới dè dặt hỏi, "Cậu... có chuyện gì sao?"

Khương Trạm vẫn chỉ nói hai chữ đó, "Ra đây."

__________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Một câu chuyện về sự trưởng thành từ cả hai phía.

Đương nhiên Khương Trạm trưởng thành nhiều hơn, ai bảo nhóc ta ấu trĩ nhất.