Vệ Tiểu Trì nói sắp đến ga tàu điện ngầm, cái chữ "sắp" này là khi so sánh với quãng đường đi bộ hơn bốn mươi phút của cậu.
Vị trí hiện tại của cậu cách ga tàu điện ngầm khoảng hai cây số, đi bộ chắc phải mất hơn hai mươi phút.
Mặt trời lặn về phía tây, chân trời trải rộng những ráng mây đỏ rực. Vào khung giờ này, con đường đèo thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe sang trị giá hàng triệu tệ chạy qua.
Vệ Tiểu Trì sợ bị xe đụng, ôm cặp sách đứng trên con đường đất nhỏ bên ngoài rào chắn, nhắn tin cho Phương Viện nói rằng mình sẽ về muộn, bảo họ đừng đợi cậu ăn tối.
Chẳng mấy chốc bên phía Phương Viện trả lời một tin nhắn, nói với Vệ Tiểu Trì rằng chiều nay Vệ Đông Kiến đã lái xe về nhà rồi.
Vệ Tiểu Trì mím môi gửi lại một chữ "Dạ".
Phương Viện không trả lời lại nữa.
Vệ Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Chiều nay bố con về rồi" trên điện thoại một lúc, không hiểu sao tay chân lạnh toát, tim đập dồn dập khó thở.
Vệ Tiểu Trì tắt màn hình điện thoại, lục trong cặp sách lấy ra một thanh chocolate, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chuyện cậu phân hóa sớm muộn gì cũng phải nói, nếu họ nghi ngờ điều gì cùng lắm là lại kéo cậu đi làm xét nghiệm ADN một lần nữa thôi.
Vì mẹ cậu ngoại tình trong thời gian hôn nhân nên bà nội Vệ Tiểu Trì luôn nghi ngờ cậu không phải là con cháu nhà họ Vệ.
Cho dù...
Cho dù cậu thật sự không mang họ Vệ đi chăng nữa thì trời cũng không sập xuống được, cùng lắm là cậu dọn ra khỏi nhà và chuyển đến ký túc xá mà thôi.
Cậu có hơn hai mươi ngàn tiền tiết kiệm, tuy không nhiều, còn không bằng một cái vòng tay mà Khương Trạm đã mua cho cậu, nhưng cũng đủ để cậu ứng phó với rắc rối hiện tại.
-
Vệ Tiểu Trì đi bộ hơn bốn mươi phút mới từ nhà Khương Trạm đến được đây, nhưng Khương Trạm chỉ mất vài phút đi xe là đã tìm thấy cậu.
Omega cụp mắt ngoan ngoãn đứng dưới một cột đèn đường, góc nghiêng phản chiếu ánh đèn màu cam, đường nét từ cổ đến vai gầy gò, mỏng manh.
Khương Trạm vội vàng bảo tài xế nhà mình dừng xe lại, hạ cửa xe xuống gọi tên Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay ngắn trước mặt mình, trong khoang xe có một alpha với đường nét khuôn mặt sắc sảo, tuấn tú.
Khương Trạm nói, "Lên xe."
Vệ Tiểu Trì biết dừng xe ở đây rất nguy hiểm, luống cuống trèo qua hàng rào bảo hộ rồi chui vào cửa xe đang mở.
Khương Trạm hơi nhích người vào trong, nhường chỗ ngồi cho Vệ Tiểu Trì, không buồn ngẩng đầu lên mà nói với tài xế, "Về nhà."
Tài xế thuần thục quay đầu xe trở về.
Vệ Tiểu Trì nhìn cảnh vật đang lùi lại ngoài cửa xe, vội vàng nói với tài xế, "Bác tài, hôm nay cháu phải về nhà."
Tài xế giảm tốc độ, liếc nhìn alpha mặt mày đỏ au qua gương chiếu hậu.
Khương Trạm vừa ra ngoài đã bị trúng gió, mắt càng đỏ hơn, cơ thể cảm thấy rét run, nghe vậy thì quay ngoắt sang lườm Vệ Tiểu Trì.
"Tôi ốm thành thế này rồi mà cậu còn muốn tôi đưa cậu về nhà... khụ khụ, khụ khụ."
Khương Trạm ho khan, vết ửng đỏ trên mặt lan dần xuống cổ, loang lổ thành từng mảng bất thường.
Thấy anh bị mình chọc tức, Vệ Tiểu Trì không dám lên tiếng nữa, do dự một lúc rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng trùm trường đang đau ốm để giúp anh dễ thở.
Đối phương chẳng những không cảm kích mà còn quay ngoắt đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bực dọc, "Không cần cậu quan tâm!"
Vệ Tiểu Trì không dám vỗ nữa, tiu nghỉu rụt tay về.
-
Quay lại nhà Khương Trạm, alpha cao lớn đi đằng trước, Vệ Tiểu Trì xách cặp lẽo đẽo theo sau như chim cút.
Khương Trạm ho khan không ngừng, giọng càng khàn đặc.
Thím giúp việc thấy vậy không khỏi cằn nhằn, "Đã bảo con đừng ra ngoài rồi, giáo sư Trương nói con bị sốt do mẫn cảm, khứu giác nhạy cảm với mùi hương bên ngoài và tuyến thể rất dễ bị k.ích th.ích, giờ thì khó chịu rồi chứ gì?"
Khương Trạm không để ý đến thím ấy, lầm lũi đi lên lầu.
Thím giúp việc đau đầu không thôi, quay sang thì thấy bạn học của cậu chủ đang đứng ngơ ngác ở cửa.
"Đừng đứng đó, mau vào đây ngồi đi." Thím ấy vội vàng mời Vệ Tiểu Trì vào, "Để cặp sách xuống đi, đừng đeo mãi mệt lắm, muốn uống nước cam không?"
Vệ Tiểu Trì đeo một cái cặp trên vai, còn ôm một cái trong tay. Cậu đeo kính, mặc đồng phục học sinh, nhìn là biết một đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà.
Vệ Tiểu Trì ngoan ngoãn đặt cặp sách trên tay xuống ghế sofa, lắc đầu, "Không cần đâu ạ, cảm ơn."
Cửa phòng trên lầu hai "rầm" một tiếng rồi bật mở. Không lâu sau, một thiếu niên cao ráo xuất hiện ở đầu cầu thang, đôi mắt đen láy lạnh lẽo.
"Lên đây, còn đứng dưới đó làm gì?" Giọng nói khàn đặc.
Vệ Tiểu Trì cầm cặp sách lên, vội vàng bước lên cầu thang.
Phía sau cậu, thím giúp việc lẩm bẩm phàn nàn, "Người ta có lòng đến thăm con, sao lại dữ dằn thế? Có đau họng không, thím nấu cho con bát nước lê nhé?"
"Không uống." Khương Trạm bỏ lại câu này rồi quay về phòng.
Thím ấy an ủi Vệ Tiểu Trì, "Từ nhỏ nó đã như vậy, cứ hễ bị bệnh là hay cáu kỉnh, không phải nhắm vào con đâu, đừng để bụng nó nhé."
Vệ Tiểu Trì gật đầu, không dám chậm trễ vội bước lên lầu.
-
Vệ Tiểu Trì vẫn canh cánh chuyện phải về nhà, chậm rãi đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ, thầm cân nhắc xem làm thế nào để Khương Trạm đưa mình đến ga tàu điện ngầm.
Khương Trạm vừa về phòng đã chui vào chăn, từ lúc Vệ Tiểu Trì bước vào, anh cứ liên tục đưa mắt nhìn về phía cửa.
Thấy Vệ Tiểu Trì cũng đang nhìn mình, Khương Trạm chôn mặt vào chăn, bối rối liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, "Nhìn tôi làm gì? Mấy giờ rồi, cậu không làm bài tập à?"
Vệ Tiểu Trì đứng ở cửa, những lời định nói bị Khương Trạm chặn lại.
Làm khó cho tên học sinh đội sổ như anh quá, còn biết nhắc nhở người ta làm bài tập cơ đấy.
"Đóng cửa lại." Khương Trạm quấn chặt tấm chăn nhỏ quanh người, gác cằm trên đầu gối, giọng điệu ủ rũ, "Lạnh."
Vệ Tiểu Trì do dự nhấc chân lên, cuối cùng vẫn bước vào, đóng cửa phòng lại.
Phòng của Khương Trạm rất rộng, bừa bộn một cách có trật tự, giá sách bày rất nhiều băng đĩa album, cúp thể thao, trên tấm ván gỗ đóng tường còn treo hai cái ván trượt phiên bản giới hạn.
Bức tường phía Tây có một chiếc TV LCD siêu lớn, bên cạnh là hai dàn loa âm tường, đối diện là tổ hợp bàn trà và bộ ghế sofa.
Vệ Tiểu Trì qua đó, mở cặp lấy hộp bút và tập bài tập ra.
Khương Trạm liếc nhìn cậu một cái, thấy Vệ Tiểu Trì chuẩn bị làm bài tập, không đề nghị về nhà nữa bèn yên tâm nằm xuống giường.
Cơn sốt cao khiến anh mê man, ôm gối nằm chưa được bao lâu thì mí mắt dần sụp xuống.
Khi sắp ngủ thiếp đi, Khương Trạm mở choàng mắt, bỗng lên tiếng cảnh cáo, "Cậu cứ ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi, có chuyện gì thì nói với tôi."
Vệ Tiểu Trì giật nảy mình, ngạc nhiên nhìn Khương Trạm, thẫn thờ đáp, "Ò."
Bên giường không còn tiếng động nữa, Vệ Tiểu Trì chậm rãi chớp mắt vài cái, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Vệ Tiểu Trì làm một lúc thì ngừng bút, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương Viện nói tối nay không về.
Tuy rằng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này nhưng Vệ Tiểu Trì vẫn không nhịn được mà muốn trốn tránh.
Haiz.
-
Khương Trạm tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ tối, một cái đầu bù xù thò ra khỏi chăn, mái tóc đen hơi dài lòa xòa, rối bù che khuất lông mày.
Alpha vẫn còn lờ đờ ngái ngủ, đuôi mắt ửng hồng. Anh li.ếm đôi môi khô nẻ, cổ áo xộc xệch, vạt áo mở rộng theo động tác ngồi dậy để lộ một mảng da trắng ngần.
Khương Trạm có tật gắt ngủ lúc mới tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy có người trong phòng mình là lại nổi cáu, anh mơ màng nhìn thấy một người ngồi trên ghế sofa, hàng mày dần nhíu lại.
Anh vừa cựa mình, người kia đã mừng rỡ nói: "Cậu tỉnh rồi à?"
Vệ Tiểu Trì đói muốn xỉu luôn rồi, thím giúp việc nhà Khương Trạm nấu cơm xong lên gọi bọn họ xuống ăn, lúc đó cậu đã đói đến mức không chịu nổi nữa nhưng ngại bỏ mặc Khương Trạm mà đi ăn trước.
Ai ngờ Khương Trạm đánh một giấc lâu đến vậy, Vệ Tiểu Trì đói đến mức chân tay bủn rủn, phải ăn mấy miếng chocolate rồi.
Khương Trạm lập tức tỉnh táo, thấy sắc mặt Vệ Tiểu Trì không được tốt lắm, anh quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên bàn.
9 giờ 27 phút.
Khương Trạm sững sờ, day day thái dương.
Khương Trạm ngồi dậy hỏi, "Ăn cơm chưa?"
Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Chưa."
Khương Trạm trợn mắt, "Cậu có cái miệng để làm gì vậy, sao không gọi tôi dậy ăn cơm?"
Vệ Tiểu Trì tưởng anh cũng đói, yếu ớt nói, "Người bị sốt cao ngủ nhiều mới tốt... giờ có thể ăn cơm được chưa?"
Đói quá đi mất.
-
Thím giúp việc đoán được tối nay Vệ Tiểu Trì sẽ ngủ lại đây nên dọn dẹp sẵn một phòng khách cho Vệ Tiểu Trì.
Đợi bọn Vệ Tiểu Trì ăn xong, thím ấy mang đến một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
"Đây là quần áo của cậu chủ, có thể hơi rộng, nhưng ngoài đồ của nó ra thì đồ của người khác càng không hợp với con đâu."
"Đã chuẩn bị xong phòng cho con rồi, ngay đối diện phòng cậu chủ, chăn nệm đều mới thay cả."
Thím ấy còn định nói gì đó, Khương Trạm đột nhiên lên tiếng, "Bộ đồ ngủ đó không được, tối nay con muốn mặc."
Thím giúp việc tỏ vẻ trách móc, không biết Khương Trạm lại đang giở quẻ gì.
Bộ đồ đó là do Khương Đường mua, bên trên in hình hoạt hình để trêu chọc Khương Trạm trẻ con, thế nên mua về anh chưa mặc lần nào. Giờ lại định giở quẻ trước mặt bạn học đấy à?
Sợ bạn nhỏ hiểu lầm rằng Khương Trạm không muốn cho mình mượn đồ ngủ, thím giúp việc không vạch trần ngay mà chỉ nói, "Nếu con muốn mặc, vậy thím sẽ tìm cho Tiểu Vệ một bộ khác."
"Không cần, con tự tìm cho cậu ấy." Khương Trạm liếc nhìn Vệ Tiểu Trì rồi xoay người lên lầu.
Nhận được ánh mắt ra hiệu, Vệ Tiểu Trì nói một câu với thím ấy rồi theo Khương Trạm lên lầu.
Về đến phòng, Khương Trạm mở tủ quần áo của mình, lấy đại một bộ đồ ngủ ném cho Vệ Tiểu Trì.
Khương Trạm hất cằm về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ nói, "Đi tắm đi."
Vệ Tiểu Trì hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bình thường. Cậu không dùng phòng tắm của Khương Trạm thì dùng của ai, phòng khách chắc không có phòng tắm riêng đâu.
Cậu nằm viện hai ngày vì phân hóa, Khương Trạm cũng nằm viện hai ngày vì kỳ mẫn cảm. Hai người đều dùng chung một phòng tắm nên Vệ Tiểu Trì chẳng thấy có gì lạ.
Tắm qua loa bằng nước nóng xong, Vệ Tiểu Trì bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Khương Trạm đang đặt gối ôm lên giường.
Giường của Khương Trạm là giường cỡ lớn rộng 1m8 dài 2m, ở giữa đặt một hàng gối ôm như chia thành hai cái giường đơn.
Khương Trạm chỉ bừa, không thèm nhìn Vệ Tiểu Trì mà gượng gạo nói, "Tối nay cậu ngủ bên này."
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác, "Không phải có phòng khách sao?"
Khương Trạm ngẩng đầu lên, yết hầu cứng đờ trượt lên trượt xuống, tức giận nói, "Ngủ ở đây làm cậu tủi thân lắm à?"
Không phải tủi thân hay không tủi thân, Vệ Tiểu Trì lúng ta lúng túng nhìn anh, không khỏi nhắc nhở, "Tớ phân hóa rồi, cậu... cậu quên rồi sao?"
Hai người bọn họ một A một O, giới tính khác nhau.
Dù Vệ Tiểu Trì đã làm beta 18 năm cũng biết như vậy không ổn.
Khương Trạm càng dõng dạc hơn Vệ Tiểu Trì, "Chẳng phải là có gối ôm ngăn cách rồi sao? Cậu ngủ phần của cậu, tôi ngủ phần của tôi."
Vệ Tiểu Trì không nói gì, sắc mặt Khương Trạm càng thêm bực bội, "Có ngủ không đây?"
Tuy Vệ Tiểu Trì có hơi chậm tiêu nhưng cũng không đồ ngốc, hỏi nhỏ, "Cậu không khỏe nên tối nay muốn tớ dùng pheromone trấn an sao?"
Thím giúp việc vừa nói hiện tại Khương Trạm đang bị sốt cao do kỳ mẫn cảm.
Vệ Tiểu Trì không hiểu bị sốt cao do kỳ mẫn cảm là sao, nhưng lờ mờ đoán được nó có liên quan đến giai đoạn mẫn cảm. Khương Trạm muốn pheromone của cậu nhưng lại không muốn nói thẳng nên mới muốn ngủ chung.
Khương Trạm quay lưng đi, liên tục đá vào cửa tủ quần áo như đang giận dỗi.
Rốt cuộc Vệ Tiểu Trì cũng hiểu tại sao Lý Tùy Lâm nói tính tình Khương Trạm quái gở rồi, quả thật rất khó chiều.
Cửa tủ bị Khương Trạm đá kêu rầm rầm, Vệ Tiểu Trì giật mình thon thót. Cậu không phải kiểu người biết dỗ dành ai khi họ cáu kỉnh, đơ ra một lúc rồi mới lặng lẽ nằm xuống nửa bên giường mà Khương Trạm đã nhường cho cậu.
Động tác của Khương Trạm dần ngớt đi, cuối cùng ngưng hẳn, chậm rãi quay đầu lại.
Omega nằm trên giường, vẻ mặt yên tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng, trông vô cùng ngoan ngoãn hiền lành.
Khương Trạm động lòng, căng thẳng trong đáy mắt tan biến.
Thấy anh không nổi giận nữa, Vệ Tiểu Trì mới mở miệng, "Cậu đi tắm đi, muộn lắm rồi, ngủ sớm một chút."
Nói rồi Vệ Tiểu Trì tháo kính xuống, cẩn thận đặt lên tủ đầu giường. Cậu kéo chăn lên đến ngực, nằm ngay ngắn trên giường.
Khương Trạm cực kỳ nghe lời, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, alpha mặc bộ đồ ngủ màu xanh da trời in đầy sao vàng và gấu hoạt hình bước ra. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, đường nét khuôn mặt dịu lại đôi chút.
Omega nhắm nghiền mắt, nghe tiếng bước chân đến gần thì lông mi khẽ rung nhưng không mở ra.
Đèn bị Khương Trạm tắt rồi, căn phòng chìm vào bóng tối.
Bên giường hơi lún xuống, Khương Trạm nằm xuống bên cạnh. Vệ Tiểu Trì lặng lẽ giải phóng một ít pheromone để trấn an.
Bàn tay Khương Trạm không kìm được mà vượt qua hàng gối ôm giữa, tiến lại gần omega từng chút một, đầu ngón tay khẽ móc vào ống tay áo cậu rồi kéo nhẹ.
Vệ Tiểu Trì ngừng thở, đôi mắt từ từ hé ra một khe hở, nín thở bất động.
Khương Trạm không làm ra động tác gì nữa, Vệ Tiểu Trì hô hấp bình thường trở lại, nhưng vừa nhắm mắt thì tay áo lại bị kéo nhẹ lần nữa.
Đầu lưỡi Vệ Tiểu Trì vấp váp, "Sao... sao vậy?"
"Tôi không ngửi thấy." Giọng nói khàn khàn của Khương Trạm trong đêm tối nghe có phần trẻ con, "Cậu... nhích lại gần một chút."
Vành tai Vệ Tiểu Trì tê rần, nhích lại gần Khương Trạm một chút, pheromone trào ra từ tuyến thể càng nồng đậm hơn.
Lần này cuối cùng Khương Trạm cũng không nói gì nữa.
-
Đột nhiên đổi sang một chiếc giường khác, còn nằm cạnh một alpha. Ban đầu Vệ Tiểu Trì chưa quen, nhưng sau đó không chống lại được cơn buồn ngủ.
Không ngờ ngủ ngon đến vậy, làm một giấc đến sáng.
Vừa mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến da đầu Vệ Tiểu Trì tê rần.
Cằm cậu tựa vào bờ vai rộng lớn của Khương Trạm, cánh tay đối phương đặt trên eo cậu. Sườn mặt anh vùi vào hõm cổ Vệ Tiểu Trì, hai người ôm nhau ngủ một cách thân mật.
Khương Trạm vẫn chưa tỉnh, mái tóc đen hơi dài rủ xuống cổ Vệ Tiểu Trì. Hàng mi dưới vầng trán khép hờ, vẻ mặt khi ngủ bình yên và thỏa mãn.
Gối ôm nằm lăn lóc trên sàn nhà, không biết tướng ngủ của ai mà tệ như vậy, nhưng tạm thời Vệ Tiểu Trì không có tâm trạng so đo chuyện này.
Lưng cậu toát mồ hôi lạnh, cẩn thận nâng cánh tay Khương Trạm lên định rời khỏi hiện trường vụ án.
Vệ Tiểu Trì vừa động đậy thì Khương Trạm đã có dấu hiệu tỉnh giấc, khiến cậu sợ hãi không dám cựa quậy lung tung nữa.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy đồng hồ điện tử trên đầu giường. Đã sắp bảy giờ đến nơi rồi, Vệ Tiểu Trì không giữ bình tĩnh được nữa.
Nhà Khương Trạm cách xa trường học, cứ kéo dài thế này cậu sẽ muộn học mất.
Vệ Tiểu Trì đẩy tay Khương Trạm ra, lần này người kia tỉnh hẳn. Cánh tay theo bản năng ôm chặt Vệ Tiểu Trì, như một con sư tử nóng nảy, "Nhúc nhích cái gì?"
Khương Trạm ôm Vệ Tiểu Trì nhấc lên một chút để tìm một tư thế thoải mái, chóp mũi hít hà cổ Vệ Tiểu Trì.
Alpha vẫn chưa tỉnh táo, hai mắt vẫn nhập nhèm, tất cả chỉ là phản ứng bản năng.
Mặt anh dán vào cổ Vệ Tiểu Trì, cọ xát đến cổ họng rồi đến cằm, cảm thấy rất thoải mái nên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt sững sờ của omega.
Khương Trạm nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Trì đang đối mặt với mình.
Vài giây sau Khương Trạm tỉnh táo lại, giật mình đẩy Vệ Tiểu Trì rồi nhích ra đằng sau, suýt chút nữa là lăn xuống giường.
Trên cổ Vệ Tiểu Trì vẫn còn lưu lại hơi ấm khi bị Khương Trạm cọ vào, nhất thời quên cả cách nói chuyện và hành động, chỉ biết nhìn Khương Trạm trân trối.
"Nhìn cái gì?" Khương Trạm như cô vợ nhỏ cụp mắt xuống, cứng nhắc nói, "Nhìn vị trí nằm thì là cậu... tự bò qua đây."
Đầu óc Vệ Tiểu Trì ong ong.
Nếu xét theo vị trí nằm thì có lẽ cậu chủ động nhích lại gần thật, nhưng ở nhà cậu luôn ngủ rất ngay ngắn.
Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm những chuyện vặt vãnh này, Vệ Tiểu Trì vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi... nhưng sắp muộn học rồi, quần áo của tớ đâu?"
Vệ Tiểu Trì cuống đến nỗi bới tung cả cái giường lên, "Quần áo đâu, hôm qua tớ để ở đâu nhỉ?"
Khương Trạm: "Cậu đi rửa mặt đánh răng trước đi, tôi tìm cho cậu."
Vệ Tiểu Trì vội vàng lao vào nhà tắm để sửa soạn bản thân, vừa ra ngoài đã bị Khương Trạm nhét cho một bộ đồ thể thao.
Khương Trạm không nhìn Vệ Tiểu Trì, quay đầu đi nói một cách mất tự nhiên, "Không tìm thấy quần áo của cậu, cậu mặc tạm của tôi trước đi."
Vệ Tiểu Trì không có thời gian chần chừ, vơ lấy quần áo rồi chui vào phòng tắm thay đồ.
Hôm nay Khương Trạm vẫn không đến trường, anh dậy muộn nên thím giúp việc đã quen không gọi anh ăn sáng. Nhưng thím ấy vẫn gói một phần cho cậu ăn trên đường.
Vệ Tiểu Trì mặc quần áo của Khương Trạm trông cứ như học sinh cấp hai, cổ tay áo và ống quần đều phải xắn lên một đoạn.
Bộ đồ vốn rất vừa vặn và thời trang, vậy mà Vệ Tiểu Trì mặc vào lại ra phong cách hip-hop rộng thùng thình.
Vệ Tiểu Trì vừa xuống lầu, thím giúp việc không khỏi bật cười, thấy cậu sốt ruột đến mức toát mồ hôi đầm đìa, thím ấy an ủi, "Đừng lo, chắc chắn không muộn đâu, chuyện này thím có kinh nghiệm."
Kinh nghiệm của thím đúc kết từ Khương Trạm.
Vệ Tiểu Trì không giống Khương Trạm - kiểu học sinh cá biệt chuyên căn giờ chuông reo mới lao vào lớp, nghe vậy chỉ biết cười gượng.
Thím giúp việc đưa bữa sáng đã chuẩn bị cho Vệ Tiểu Trì, bảo tài xế nhanh chóng đưa cậu đến trường.
Hôm nay Khương Trạm dậy sớm nhưng lại không xuống ăn sáng, không biết đang bận bịu gì trong phòng ngủ, thím ấy lên gọi mấy lần cũng không thấy anh xuống.
Cháo kê hầm trên bếp hơn nửa tiếng đồng hồ, Khương Trạm mới thong thả đi xuống.
Nhân lúc vị thiếu gia này ăn sáng, thím giúp việc lên lầu dọn phòng cho anh.
Người nhà họ Khương ít nhiều gì cũng mắc chứng ưa sạch sẽ, chăn ga gối nệm trong phòng ngày nào cũng phải thay, phòng của Khương Trạm cũng không ngoại lệ.
Chăn nệm thường ngày hay bị vứt lung tung hôm nay lại được trải gọn gàng phẳng phiu trên giường. Thím ấy hơi khó hiểu, vén chăn lên thì thấy bên trong nhét mấy món quần áo.
Một bộ đồng phục học sinh, một bộ đồ ngủ.
-
Khương Trạm ăn sáng xong, vừa về đến phòng thì phát hiện cái giường đã được xếp gọn trước đó bị người khác động vào, ga trải giường và vỏ chăn không còn là bộ ban đầu.
Con ngươi anh co rút, nhanh chóng bước tới giật phăng tấm chăn lên, quả nhiên quần áo bên trong cũng biến mất.
Khương Trạm hất chăn ra, quay người bước ra khỏi phòng, "Thím Châu."
Thím Châu nghe thấy tiếng Khương Trạm la hét thì ra khỏi phòng giặt, "Sao thế, làm gì mà hốt hoảng vậy?"
Lồng ng.ực Khương Trạm phập phồng, "Quần áo của con đâu rồi?"
Thím Châu khó hiểu: "Quần áo nào? Quần áo để trên giường ấy à?"
"Đúng, thím để đâu rồi?"
Thím Châu: "Thím giặt rồi. Quần áo mặc ra ngoài toàn là bụi bặm, sao con lại nhét vào trong chăn, bẩn lắm đấy."
Thím ấy làm việc ở nhà họ Khương hơn hai mươi năm, thói quen sinh hoạt gần như bị người nhà này bị đồng hóa nên cũng hơi ưa sạch sẽ.
Không phải thím ấy ghét bỏ Vệ Tiểu Trì, ngay cả Khương Trạm mặc quần áo đi chơi cả ngày rồi lăn lộn trên giường thì thím ấy cũng sẽ cằn nhằn vài câu, sau đó lập tức thay ga giường và vỏ chăn sạch sẽ.
Khương Trạm tức tối đá vào tường, "Đừng lo cho con, cũng đừng lấy quần áo trên giường của con."
Thím Châu nhìn Khương Trạm lớn lên nên quá hiểu tính tình của anh, thấy anh nổi giận đùng đùng như vậy thì sửng sốt, rồi chợt nhớ ra thái độ của anh đối với cậu bạn học kia.
Alpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm, họ chất đống quần áo của omega mà mình thích để tạo thành tổ cho mình, ở bên trong sẽ có cảm giác an toàn.
Lẽ nào cậu nhóc đó là một omega?
Thím giúp việc là beta nên không ngửi thấy pheromone trên người AO, nhưng nhìn Khương Trạm nóng nảy như vậy thì chắc là đúng rồi.
"Đứa nhỏ này, thích người ta thì phải đối xử với người ta tốt một chút, cứ hung hăng thế." Thím Châu trách móc.
"Hay là tối nay lại mời cậu ấy đến đây đi? Lần này thím không dọn dẹp lung tung nữa. Tan học bảo tài xế đến trường đón cậu ấy, đừng để cậu ấy bắt taxi đến đây, đoạn đường này hẻo lánh nên không an toàn đâu."
Thấy Khương Trạm lên lầu, thím Châu gặng hỏi, "Có nghe thấy không?"
Khương Trạm khựng lại, không quay đầu nhưng cổ thì cứng đờ, "Không cần thím lo."
Thím Châu nghe vậy thì hiểu ý anh ngay, không khỏi dặn dò một câu, "Tối nay người ta tới thì dịu dàng chút đi."
Khương Trạm hậm hực trở về phòng ngủ.
-
Trộm vía sáng nay không gặp phải chuyện gì lớn, tài xế nhà họ Khương đưa Vệ Tiểu Trì đến trường lúc bảy giờ bốn mươi.
Vừa bước vào lớp, Vệ Tiểu Trì lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả AO trong lớp. Cậu kéo cổ áo lên, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Ngồi xuống chỗ của mình, những ánh mắt đó vẫn không thu lại khiến Vệ Tiểu Trì hơi bất an, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dị tượng quá rõ ràng đến mức Trương Minh Dương cũng nhận ra, cậu ta liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, "Cậu làm gì thế?"
Vệ Tiểu Trì không muốn nói chuyện với tên này, nhưng hiện tại chỉ có thể nói chuyện với cậu ta, thế nên vẫn giữ thái độ hòa nhã lắc đầu.
"Nghe nói cậu phân hóa thành omega rồi?" Trương Minh Dương đánh giá Vệ Tiểu Trì từ trên xuống dưới một cách bất hảo, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, "Phân hóa rồi cũng chỉ là một omega xấu xí."
Vệ Tiểu Trì lập tức phản kích, "Thế còn dễ nghe hơn cái loại beta xấu xí như cậu."
Trương Minh Dương nghiến răng, thua thiệt vì beta xấu xí đúng là khó nghe hơn omega xấu xí.
Nghẹn cả buổi mới phun ra được một câu, "Cậu xấu quắc nên cả lớp mới nhìn cậu đấy."
"Còn cậu xấu xí đến mức không ai thèm nhìn, nhìn thấy cậu là không nuốt nổi cơm."
"Mẹ nó... tôi học giỏi, không cần ai nhìn."
Vệ Tiểu Trì đắc ý nói, "Kỳ thi thử lần này tôi hơn điểm cậu đấy, đồ rác rưởi."
Trương Minh Dương tức tối, "Cậu đắc ý cái rắm, lần sau sẽ cho cậu thua đến mức gọi bố."
Vệ Tiểu Trì khịt mũi khinh thường, "Lần sau là lần sau, lần này cậu đã thua đến mức gọi bố rồi, có điều tôi không nhận cái thằng beta xấu xí như cậu làm con đâu."
Lần cãi nhau này Vệ Tiểu Trì hoàn toàn đè bẹp Trương Minh Dương, giành được thắng lợi tạm thời. Chỉ có lúc cãi nhau với Trương Minh Dương cậu mới ăn nói lưu loát như vậy.
Vì cậu biết dù có cãi nhau với Trương Minh Dương thế nào thì cả hai cũng sẽ không ra tay trước.
Sau trận chiến này, Trương Minh Dương lần nữa vạch ra ranh giới ba tám, không cho phép Vệ Tiểu Trì vượt qua.
Vệ Tiểu Trì nghĩ thầm cậu vạch tôi cũng vạch, thế là kẻ thêm một đường ranh giới ba tám.
Sau đó hai tên bốn mắt lòng dạ nhỏ nhen lại ngó lơ nhau.
-
Ánh mắt khác thường của mọi người kéo dài cho đến khi Lý Tùy Lâm quay lại sau tiết đọc sáng, lúc này Vệ Tiểu Trì mới biết được từ miệng cậu ta rằng lý do mình được chú ý là vì trên người cậu có mùi pheromone của Khương Trạm.
Pheromone của Khương Trạm rất bá đạo, cũng rất có cá tính, nói một cách đơn giản là nồng.
Alpha bình thường ngửi thấy đều cảm thấy khó chịu, omega thì cảm thấy rất k.ích th.ích.
Tuy nhiên, cũng có một số omega cảm thấy không chịu nổi, cho rằng nếu đánh dấu sẽ bị đối phương hoàn toàn khống chế, trở thành bên bị chi phối.
Vệ Tiểu Trì trầm ngâm, nếu nói như vậy, tại sao cậu hoàn toàn không có cảm giác gì với pheromone của Khương Trạm?
Rõ ràng cậu cũng là một omega yếu đuối, lẽ ra cũng phải sợ hãi như những người khác.
Pheromone của Khương Trạm không khiến cậu sợ hãi, cũng không khiến cậu muốn chinh phục một alpha mạnh mẽ như vậy, hoặc đơn thuần là muốn bị Khương Trạm chi phối khống chế như những omega lập dị, có khẩu vị kỳ quái kia.
Vệ Tiểu Trì ngửi thử cổ áo Khương Trạm, quả nhiên ngửi thấy một luồng hơi thở alpha đặc trưng, chỉ là trước giờ cậu không để ý.
Có lẽ là do đã quen rồi, dù sao cậu cũng ở bên Khương Trạm một thời gian dài trong kỳ mẫn cảm của anh.
Vệ Tiểu Trì không quá để tâm, ngoan ngoãn đóng vai học sinh giỏi mờ nhạt.
Buổi chiều vừa tan học, Vệ Tiểu Trì đã nhận được điện thoại của Khương Trạm. Đối phương như thể gắn thiết bị giám sát lên người cậu vậy, thời điểm gọi điện luôn vừa vặn đến lạ.
"Gì cơ, hôm nay lại phải đến nhà cậu nữa á?"
Khương Trạm lại bảo Vệ Tiểu Trì mang cho mình một cốc nước chanh, tài xế đang đợi ở cổng trường.
Trong nhất thời, Vệ Tiểu Trì không rõ Khương Trạm thật sự muốn uống nước chanh hay là muốn hưởng ké pheromone trên người cậu.
Rõ ràng tài xế đã đến rồi, chẳng phải bảo tài xế mua một ly là được sao?
Thấy Vệ Tiểu Trì mãi không trả lời, đầu dây bên kia dường như sắp nổi giận, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại nhịn xuống.
Khương Trạm tung ra đòn hiểm, "Quần áo của tôi cần giặt khô, cậu muốn giặt giúp tôi cũng được, tôi không có ý kiến đâu."
Vệ Tiểu Trì cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại nghĩ đến phí giặt khô, đành nhượng bộ, "Được rồi."
Khương Trạm tức điên lên, "Được rồi cái gì, cậu miễn cưỡng như vậy thì thôi, khỏi đến nữa."
"Không miễn cưỡng..." Vệ Tiểu Trì gượng gạo chuyển chủ đề, "Nước chanh có cần thêm đá không?"
Khương Trạm lập tức đáp, "Cần."
___________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Chương sau sẽ đến phân cảnh tsundere của Khương Trạm, là cảnh đáng yêu chứ không phải cảnh gây bực mình đâu nhé.
Ha ha ha ha ha