Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 43: Kế hoạch yêu sớm



Dưới ánh mắt đầy mong chờ của alpha, Vệ Tiểu Trì không nhịn được mà li.ếm đôi môi khô khốc, từng mảng đỏ ửng lan dần trên cần cổ.

Khương Trạm nhìn chằm chằm vào chút ẩm ướt trên môi cậu, tim đập nhanh hơn, chậm rãi nghiêng người ghé lại gần.

Đôi mắt alpha mơ màng, cúi đầu đuổi theo hơi thở của omega, hôn lên đôi môi nhạt màu kia.

Vệ Tiểu Trì kinh ngạc mở to mắt.

Không chỉ chạm môi thoáng qua như lần trước, môi cậu bị ngậm lấy, hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào mặt, nóng rực như lửa.

Sợi dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn của Vệ Tiểu Trì lập tức đứt phựt, hàng mi run rẩy như không chịu nổi sức nặng.

Khương Trạm nâng mặt Vệ Tiểu Trì, anh mổ nhẹ từng cái lên môi cậu đôi ba lần.

Vệ Tiểu Trì hoàn toàn hóa đá, ngoài việc trái tim vận hành quá tải, mọi thứ khác đều ngừng hoạt động, trợn tròn mắt nhìn Khương Trạm.

Nhận thấy ánh mắt của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm bỗng chốc tỉnh táo và dừng lại.

Mũi gần như chạm vào nhau, bốn mắt giao nhau, không khí nóng đến mức gần như bốc cháy.

Đôi tai alpha đỏ bừng, mắt phủ một tầng hơi nước, bất giác lại cúi đầu xuống.

Đầu óc Vệ Tiểu Trì vang lên tiếng ong ong, chưa kịp suy nghĩ gì đã giơ tay lên chặn đứng đối phương.

Khương Trạm bị từ chối, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, ánh mắt chạm vào Vệ Tiểu Trì rồi lại lảng tránh.

"Làm... làm gì vậy?" Khương Trạm cúi đầu, giọng nói dinh dính thoáng chút nũng nịu.

Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ rồi, nếu cậu thích tôi. Vậy... hay là cứ thử xem sao."

"..."

Vệ Tiểu Trì còn đang tiêu hóa những lời này của Khương Trạm thì cánh cửa sắt trên sân thượng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.

Mí mắt Ngụy Dân Chinh giật giật, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, quát lên: "Hai đứa đang làm gì đó?"

Nhìn hai bóng dáng dính chặt lấy nhau, Ngụy Dân Chinh không thể tin được lại có người dám yêu đương ngay dưới mắt mình.

Trong mắt còn có thầy giám thị như ông không?

Vừa nãy Ngụy Dân Chinh đứng ở cửa sổ văn phòng, tình cờ nhìn thấy Khương Trạm đi vào tòa nhà thí nghiệm. Sợ xảy ra chuyện như lần trước nên ông đến xem xét tình hình.

Ai ngờ bắt quả tang một vụ yêu sớm.

"Còn ôm nhau nữa?" Ngụy Dân Chinh giận đến mức suýt chút nữa cởi giày ném qua, "Hai đứa bị keo 502 dính vào nhau à? Buông tay ra ngay!"

Mặt Vệ Tiểu Trì trắng bệch, run như cầy sấy. Đi học bao nhiêu năm nay cậu chưa từng bị giáo viên bắt lỗi.

Khương Trạm phản ứng nhanh nhẹn, đẩy Vệ Tiểu Trì vào chỗ khuất tầm nhìn của Ngụy Dân Chinh rồi bước lên trước kéo vạt áo trùm đầu ông lại.

Khống chế Ngụy Dân Chinh xong, Khương Trạm liếc nhìn Omega đang ngẩn người vì sợ hãi, "Còn không mau chạy đi?"

Vệ Tiểu Trì như vận động viên chạy nước rút nghe thấy tiếng súng. Khương Trạm vừa dứt lời, cậu đã vắt chân bỏ chạy.

Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì chạy trốn, chân mày nhíu chặt.

Đợi Vệ Tiểu Trì chạy mất hút, Khương Trạm mới buông Ngụy Dân Chinh ra, thần sắc hững hờ.

Ngụy Dân Chinh kéo vạt áo che đầu xuống, mặt mũi tái mét, gân xanh trên trán nổi lên.

Mười mấy năm ông tung hoành ở trường Nhị Trung, học sinh ngỗ ngược bất trị đến đâu vào tay ông cũng phải ngoan ngoãn, nào đã từng chịu nỗi nhục này?

"Cậu nghĩ tôi không trị được cậu à?" Ngụy Dân Chinh nổi trận lôi đình, "Cái đứa vừa nãy là ai?"

Khương Trạm đút tay vào túi quần, thờ ơ đáp: "Không biết."

Ngụy Dân Chinh tức đến mức gân xanh lại nổi lên, "Ôm nhau rồi mà cậu còn không biết là ai?"

Khương Trạm cao hơn người kia nên vừa vặn che khuất đối phương. Ngụy Dân Chinh còn chưa kịp nhìn rõ là nam hay nữ thì đã bị Khương Trạm đánh lén.

Ngụy Dân Chinh nhớ mang máng rằng đối phương tóc ngắn, nhưng trong trường không ít nữ sinh để tóc ngắn, hơn nữa đối phương còn mặc đồng phục rộng thùng thình nên không thể nhận dạng thông qua đặc điểm cơ thể.

Trực giác mách bảo đây là nữ sinh, hẳn là omega.

Theo Ngụy Dân Chinh được biết, số lượng omega theo đuổi Khương Trạm trong trường không ít, nhưng Khương Trạm vẫn luôn thờ ơ nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Nhìn xem cậu có ra dáng học sinh không? Đánh nhau cúp học, thành tích bét bảng, ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như con công. Đến omega còn không ăn mặc sặc sỡ như cậu, tóc omega cũng không để dài như cậu."

"Lúc trước tôi còn nghĩ dù cậu có hư hỏng thế nào thì ít nhất cũng không yêu đương AO nhăng nhít, bây giờ đến ưu điểm duy nhất này cậu cũng chẳng giữ nổi."

Ngụy Dân Chinh điên tiết, "Bố mẹ cậu gửi cậu đến trường là để cậu yêu đương à?"

"Còn dám ôm ôm ấp ấp trong trường, không biết xấu hổ à?"

"Nhìn xem cậu có chút tiền đồ nào không? Được một omega tỏ tình là không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, chẳng biết đến đây để làm gì nữa."

Ngụy Dân Chinh nói khô cả họng, nước bọt văng tứ tung.

Ông rất tự tin về khả năng khẩu chiến của mình, chưa có ai đứng trước mặt Ngụy Dân Chinh mà không xấu hổ cúi đầu vì hành vi của mình trước miệng lưỡi của ông.

Nào ngờ ngẩng đầu lên thì thấy alpha cúi đầu, đá nhẹ mũi chân xuống đất với vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt. Anh nhoẻn miệng cười, đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Yêu đương, ôm ấp, được omega tỏ tình.

Mỗi chữ đều đánh trúng tim đen Khương Trạm, mỗi chữ đều khiến lòng anh ngập tràn hạnh phúc.

Ngụy Dân Chinh suýt chút nữa lăn ra ngất vì cái vẻ mặt say đắm trong bể tình này của anh.

Còn biết xấu hổ nữa không, còn biết xấu hổ nữa không hả!

"Không nói đối phương là ai hả? Được, được lắm." Ngụy Dân Chinh tức giận đến mức bật cười, "Bản kiểm điểm mười ngàn chữ, còn phải quét dọn khu vực công cộng của trường nửa năm."

Để xem cậu lấy đâu ra thời gian mà yêu đương nữa.

Nghe vậy, Khương Trạm ngẩng đầu nhìn Ngụy Dân Chinh, biểu cảm trở nên kỳ quặc.

Thấy anh có vẻ sợ hãi, Ngụy Dân Chinh thản nhiên nói: "Chiều mai tan học nộp bản kiểm điểm mười ngàn chữ cho tôi, quá hạn không nhận nữa."

Khương Trạm không nói gì, đưa tay chỉnh lại bộ tóc giả bị lệch cho Ngụy Dân Chinh rồi đút tay vào túi, nghênh ngang rời đi.

Ngụy Dân Chinh: ...

-

Giáo viên chủ nhiệm nói được làm được, đã bảo thứ hai kiểm tra trên lớp thì chắc chắn sẽ kiểm tra. Không chỉ môn của ông mà cả hai môn toán và ngoại ngữ cũng nối gót theo.

Đề không dài, thời gian một tiết học là quá dư dả. Trong phòng chỉ còn lại tiếng viết chữ sột soạt.

Vệ Tiểu Trì làm bài xong, đầu óc không khỏi suy nghĩ miên man. Cậu ép mình tập trung, kiểm tra lại một lần nữa thật cẩn thận.

Cậu và Trương Minh Dương cạnh tranh nhau trên mọi phương diện, ngay cả một bài kiểm tra nhỏ như thế này cũng phải phân cao thấp.

Lần thi thử trước Trương Minh Dương đã thất bại ê chề, giờ đang âm thầm gắng sức gỡ gạc lại thể diện. Vệ Tiểu Trì tuyệt đối không thể để cậu ta toại nguyện, nếu không cái đuôi của cậu ta sẽ vểnh lên đến tận trời.

Chuông hết tiết vừa reo lên, giáo viên môn toán yêu cầu nộp bài. Các học sinh cuối lớp lần lượt thu bài nộp lên bàn giáo viên.

Trương Minh Dương rướn cổ qua, muốn xem đáp án câu cuối của Vệ Tiểu Trì có giống mình không.

Vệ Tiểu Trì lập tức che bài kiểm tra lại, trừng mắt nhìn, "Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chép bài à?"

Trương Minh Dương cười khẩy, "Với chút tài mọn của cậu, tôi thèm chép à? Tôi chỉ muốn giúp cậu xem có làm đúng không thôi, đúng là làm ơn mắc oán mà."

Vệ Tiểu Trì: "Không cần!"

Trương Minh Dương: "Giờ cậu có muốn tôi cũng không thèm quan tâm nữa đâu."

Hứa Dương từ cuối lớp đi lên thu bài, Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương đồng loạt rụt cổ lại, ngoan ngoãn nộp bài cho Hứa Dương.

Hứa Dương vừa đi, Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương bùng lên mùi thuốc súng, hai người hung hăng trừng nhau...

Vệ Tiểu Trì: Đợi khi có điểm sẽ cho cậu biết tay.

Trương Minh Dương: Đợi khi có điểm sẽ cho cậu biết tay.

Sau một hồi giao tranh tóe lửa, cả hai ngoảnh đầu đi không thèm để ý đối phương.

Ting một tiếng, điện thoại trong cặp sách vang lên. Vệ Tiểu Trì đang nằm bò ra bàn suy nghĩ lặng lẽ móc điện thoại ra.

Khương Trạm gửi cho cậu một tin nhắn trên WeChat.

Mặt Vệ Tiểu Trì đỏ bừng đến tận cổ, cậu vùi đầu vào giữa hai cánh tay, tựa trán xuống mép bàn rồi mới mở WeChat lên.

Khương Trạm: Sao lúc nãy cậu lại chạy?

Hỏi gì mà ngang ngược, rõ ràng là anh bảo cậu chạy nhanh còn gì.

Vệ Tiểu Trì cọ vành tai vào cánh tay, thật thà trả lời: Lúc đó sợ lắm.

Sợ bị Ngụy Dân Chinh tóm được, càng sợ bị gọi phụ huynh. Từ trước đến nay, ở trường cậu luôn sống như một đóa hoa, nào ngờ lần đầu làm loạn lại gây ra chuyện lớn như yêu sớm...

Giờ phút này Vệ Tiểu Trì đang rối bời nên chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến tâm tư nhỏ nhặt của Khương Trạm.

Khương Trạm không muốn Vệ Tiểu Trì bị Ngụy Dân Chinh mắng, cũng không muốn cậu bị phạt. Nhưng thấy Vệ Tiểu Trì bỏ chạy không chút do dự, thậm chí không thèm ngoái đầu lại.

Hành động như vứt bỏ giày rách đó của cậu khiến Khương Trạm thoáng thấy không vui, Song nghe cậu nói sợ, lòng anh lập tức mềm nhũn đến khó tả.

Khương Trạm: Yên tâm đi, ông ấy không biết là cậu đâu.

Sợ Ngụy Dân Chinh âm thầm theo dõi nên Khương Trạm mới không trực tiếp đi tìm Vệ Tiểu Trì.

Thật ra Ngụy Dân Chinh không bắt được tận tay, dù có lời ra tiếng vào, chỉ cần hai người họ cứ chối bay chối biến thì chẳng ai làm gì được.

Chẳng mấy chốc Khương Trạm lại gửi đến một tin nhắn, bảo tối nay Vệ Tiểu Trì tan học chờ anh.

Vệ Tiểu Trì không trả lời.

Rõ ràng Khương Trạm có tình cảm với cậu, còn muốn yêu sớm.

Vệ Tiểu Trì không biết tại sao đối phương lại chọn mình. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài việc học hành ra thì ưu điểm lớn nhất của cậu chính là giới tính.

Giờ cậu đã phân hóa thành omega, mấy ngày trước Khương Trạm còn quấn lấy cậu đòi pheromone. Tình cảm anh dành cho cậu phần lớn cũng xuất phát từ pheromone của omega.

Ở cái tuổi hormone đang rục rịch như họ, Khương Trạm tò mò về omega, tò mò về yêu đương cũng là chuyện bình thường.

Cậu không đẹp, tính cách cũng nhạt nhẽo, chắc hẳn Khương Trạm sẽ nhanh chán thôi.

Nhưng nếu bây giờ cậu từ chối, nhỡ đâu lại kích động tâm lý phản nghịch của Khương Trạm, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học hành và kiếm tiền, yêu đương với Khương Trạm cũng chẳng có gì to tát, người chịu thiệt chưa chắc đã là cậu.

Vệ Tiểu Trì chỉ lo bị Ngụy Dân Chinh bắt gặp, chuyện trên sân thượng suýt chút nữa dọa cậu trụy tim. Nếu ở trường, Khương Trạm có thể giữ khoảng cách thì tan học cậu cũng có thể dành ra một tiếng để yêu sớm.

Cảm giác mới lạ mà Khương Trạm dành cho cậu chắc sẽ không kéo dài quá lâu, dù sao trường họ có đầy omega xinh đẹp, cậu lại vô cùng mờ nhạt.

Vệ Tiểu Trì chỉ mong sau này có thể chia tay với Khương Trạm trong hòa bình.

-

Khương Trạm là người nóng nảy, Vệ Tiểu Trì trả lời chậm hai phút anh đã gửi cả tràng tin nhắn.

Vệ Tiểu Trì không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng đáp lại - Được.

Trấn an cảm xúc của alpha xong, Vệ Tiểu Trì lấy ra một tờ giấy, viết kế hoạch yêu sớm một cách ngắt quãng.

Vệ Tiểu Trì nhìn hai chữ yêu sớm, do dự một lát rồi gạch đi và sửa thành hẹn hò.

Nhưng đúng là yêu sớm, quả thật không tốt.

Lại gạch đi, đổi lại thành yêu sớm.

Vệ Tiểu Trì liệt kê từng vấn đề có thể gặp phải khi yêu sớm với Khương Trạm...

Đối phương có thể sẽ đòi hỏi pheromone từ cậu - cái này đối với cậu hoàn toàn không thành vấn đề.

Đối phương có thể sẽ hôn cậu - cái này Vệ Tiểu Trì thấy hơi có vấn đề.

Cậu gạch dấu ✗ rồi lại sửa thành ✓, sau đó lại gạch, rồi lại đánh dấu ✓.

Về vấn đề Khương Trạm có thể hôn cậu hay không, Vệ Tiểu Trì hết gạch rồi tích nửa ngày, đến tận lúc vào học cũng chưa nghĩ ra.

Trên lý thuyết, hai người họ đang yêu sớm, không nên quá phô trương, nắm tay đã là giới hạn.

Nhưng thực tế là giờ ra chơi tiết trước nữa cậu đã bị Khương Trạm hôn rồi, ngoài việc bối rối ra thì cậu không có phản ứng tiêu cực như phản cảm hay ghê tởm.

Vệ Tiểu Trì quy hết thảy điều này là do mình không đặt nặng tiết tháo, vì trong xương tủy cậu vẫn cho rằng mình là một beta.

Giờ mà cậu chọc Trương Minh Dương và hỏi cậu ta, nếu bị người khác hôn thì sẽ có phản ứng gì, tám chín phần mười Trương Minh Dương sẽ hỏi ngược lại cậu rằng người hôn cậu ta trông có đẹp không.

Hiện thực là vậy đó.

Vệ Tiểu Trì không yêu cầu quá khắt khe về ngoại hình. Nếu cậu bỗng dưng bị ai đó cưỡng hôn thì dù họ đẹp hay xấu, chỉ cần không lây bệnh răng miệng cho cậu thì Vệ Tiểu Trì cũng chẳng cảm thấy quá to tát.

Dù sao, bị cưỡng hôn cũng đồng nghĩa với việc đánh không lại người ta.

Đánh không lại thì thuận theo, cậu vẫn luôn sống như vậy.

-

Chuông tan học vừa vang lên, Vệ Tiểu Trì đã nhận được tin nhắn của Khương Trạm. Đối phương bảo cậu đừng đến căng tin mà ra thẳng cổng trường.

Biết alpha không mấy kiên nhẫn, Vệ Tiểu Trì vội vàng chạy ra cổng trường.

Hôm nay Khương Trạm mặc một bộ đồ streetwear phiên bản collab, màu sắc lòe loẹt nhưng không hiểu sao lại rất hợp với khí chất đại thiếu gia của anh.

(Streetwear là phong cách thời trang đường phố, lấy cảm hứng từ hip-hop, trượt ván, graffiti và văn hóa đường phố.)

Vệ Tiểu Trì thở hổn hển nhìn xung quanh, tìm kiếm màu sắc nổi bật nhất giữa một rừng đồng phục xanh trắng.

Không thấy người đâu, Vệ Tiểu Trì lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Trạm. Một bàn tay bỗng nhiên thò ra, nắm chặt cổ tay cậu.

Vệ Tiểu Trì giật mình quay đầu lại, thấy Khương Trạm đang mặc đồng phục thì sững sờ.

Vóc dáng alpha cao ráo, vai rộng lưng dày, chân dài miên man. Bộ đồng phục tầm thường được anh mặc trên người lại toát ra vẻ ngang tàng kiêu ngạo.

Khương Trạm kéo cậu đi ra ngoài, Vệ Tiểu Trì đành phải lon ton chạy theo.

Trong lúc vội vàng, cái cặp trong lòng cậu bị lệch, Vệ Tiểu Trì vội vàng ôm lại cho ngay ngắn.

Khương Trạm nhíu mày, "Sao lại mang theo cái cặp này nữa?"

Vệ Tiểu Trì nói, "Để trong lớp sợ mất."

Khương Trạm nhận ra đó là chocolate anh mua cho cậu, bàn tay đang nắm cổ tay omega siết chặt lại, ngoảnh mặt đi và nói, "Mất thì mua lại cho cậu."

Không cần phải nâng niu như vậy.

Vệ Tiểu Trì nghe vậy vội vàng lắc đầu, mặt mày ủ rũ, "Tuyệt đối đừng mua nữa, ăn mãi không hết."

Sau khi Khương Trạm nổi giận, Vệ Tiểu Trì cũng không dám bán nữa, đang lo không biết xử lý đống chocolate này thế nào đây.

Sợ anh thật sự mua nữa, Vệ Tiểu Trì vội vàng đổi chủ đề, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Khương Trạm kéo tay Vệ Tiểu Trì băng qua đường, "Đi ăn."

Vệ Tiểu Trì ngoảnh đầu nhìn về phía trường học, "Đi ăn ở đâu? Không ăn ở căng tin sao?"

Khương Trạm thản nhiên đáp, "Không phải cậu sợ bị Ngụy Dân Chinh phát hiện à? Mấy ngày nay vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Anh không sợ Ngụy Dân Chinh, cũng chẳng sợ bất cứ ai.

Vệ Tiểu Trì nghe vậy thì gật đầu, đúng là không thể để Ngụy Dân Chinh phát hiện.

Đến lúc này Vệ Tiểu Trì mới tự giác bám theo Khương Trạm, đi một lúc lâu mới nhận ra hai người đang nắm tay nhau nãy giờ.