Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 46: Ghé sát lại hôn.



Đêm qua Vệ Tiểu Trì mất ngủ đến tận rạng sáng, sáng nay dậy muộn hơn mọi hôm hai mươi phút.

Vệ Tiểu Trì luống cuống tay chân sửa soạn cho tươm tất, vội vã xách cặp, đạp xe nhanh như bay phóng đến trường.

Khi cậu dắt xe đạp vào cổng trường thì thấy Khương Trạm mặc bộ đồng phục màu xanh trắng mới tinh, cầm chổi quét sân một cách uể oải.

Hôm qua Vệ Tiểu Trì đã thấy Khương Trạm mặc đồng phục rồi, điều khiến cậu ngạc nhiên là Khương Trạm đang dọn vệ sinh, cậu chưa bao giờ thấy Khương Trạm làm trực nhật cả.

Lẽ nào trước đây anh đã từng làm, là do cậu không để ý?

Không chỉ mình Vệ Tiểu Trì kinh ngạc mà mỗi học sinh vào trường nhìn thấy Khương Trạm mặc đồng phục đều có biểu cảm như thể gặp ma, không ngừng ngoái đầu nhìn anh.

Khương Trạm đảo mắt một vòng, đám người kia chạy còn nhanh hơn thỏ.

Cho đến khi phát hiện ra bóng dáng của Vệ Tiểu Trì giữa dòng người, vẻ ngông cuồng trên gương mặt của Khương Trạm dịu đi. Dưới ánh nắng ban mai, anh nhìn Vệ Tiểu Trì với vẻ muốn nói lại thôi.

Môi Vệ Tiểu Trì khẽ mấp máy.

Khương Trạm cứ nhìn cậu mãi, rõ ràng là muốn Vệ Tiểu Trì sang chỗ anh.

Vệ Tiểu Trì vừa mới nhấc chân về phía anh, đằng sau liền vang lên tiếng quát tháo đầy khí thế của Ngụy Dân Chinh...

"Đừng tưởng qua thứ hai rồi thì không cần mặc đồng phục nữa."

"Mấy đứa mở to mắt ra mà nhìn kỹ người đang quét sân đằng kia kìa, thấy chưa?"

"Ngay cả Khương Trạm còn mặc đồng phục, vậy mà mấy đứa còn dám nghênh ngang trước mặt tôi hả?"

Ngụy Dân Chinh lấy Khương Trạm - tấm gương quay đầu là bờ ra làm hình mẫu, lần lượt mắng mỏ những học sinh không mặc đồng phục.

Còn tấm gương kia đang dùng ánh mắt tán tỉnh omega của mình. Sở dĩ anh mặc đồng phục nghiêm chỉnh, chẳng qua là vì bộ quần áo trước đây quá nổi bật, dễ bị Ngụy Dân Chinh bắt gặp khi hẹn hò với Vệ Tiểu Trì.

Dưới mí mắt của Ngụy Dân Chinh, Vệ Tiểu Trì nào có to gan như Khương Trạm, cậu không dám làm ra những hành động táy máy đó.

Vệ Tiểu Trì khẽ lắc đầu với Khương Trạm rồi thu chân về, không màng đến khuôn mặt tối sầm của alpha, dắt xe đạp đi mất.

Cảm nhận được một ánh mắt nóng rực luôn theo dõi mình, Vệ Tiểu Trì chột dạ bước nhanh hơn.

Về đến lớp, Vệ Tiểu Trì ngồi vào chỗ của mình. Tim cậu vẫn đập thình thịch, sợ Khương Trạm thật sự tức giận.

Vệ Tiểu Trì vừa lo lắng, vừa mở cặp lấy sách vở ra.

Đang phân vân không biết có nên chủ động nhắn tin giải thích với Khương Trạm không thì một bóng đen đổ xuống, vừa vặn che khuất Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì ngạc nhiên ngẩng đầu.

Hứa Dương đứng trước bàn học của Vệ Tiểu Trì, hờ hững đặt một ly trà sữa lên bàn cậu.

Vệ Tiểu Trì ngơ ngác chớp mắt đôi lần, không hiểu đối phương có ý gì.

Không chỉ Vệ Tiểu Trì sửng sốt, mà ngay cả Trương Minh Dương cũng nhìn sang.

Hứa Dương lườm Trương Minh Dương, đối phương lập tức rụt đầu lại, ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập toán.

Vệ Tiểu Trì nhìn Hứa Dương, rồi lại nhìn ly trà sữa trên bàn. Đáy lòng thấp thỏm bất an, do dự mãi mới lấy bài kiểm tra hôm qua giáo viên giao ra đưa cho đại ca lớp.

Đối phương nhận bài kiểm tra, sải bước rời đi.

Vệ Tiểu Trì nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ ngỡ của mình, hóa ra là của Trương Minh Dương.

Trương Minh Dương len lén nhìn về phía cuối lớp, sau đó đảo mắt quan sát Vệ Tiểu Trì với vẻ kỳ lạ.

Vệ Tiểu Trì bị cậu ta nhìn đến phát bực, "Cậu nhìn gì đấy?"

Trương Minh Dương đẩy gọng kính đen, buông một câu chấn động, "Hứa Dương đang theo đuổi cậu à?"

Vệ Tiểu Trì suýt chút nữa bị sặc nước bọt, cũng lén quay đầu nhìn hàng ghế phía sau, khom người ghé sát bàn học nhỏ giọng cãi nhau với Trương Minh Dương, "Đầu óc cậu có vấn đề à?"

Trương Minh Dương cũng cúi người xuống, cánh tay kê lên mặt bàn, dùng tay che miệng lại để người khác không thấy khẩu hình của mình.

"Đầu óc cậu mới có vấn đề ấy." Trương Minh Dương cũng thì thầm, "Không theo đuổi cậu thì sao lại mời cậu uống trà sữa?"

Vệ Tiểu Trì che miệng lại cãi tiếp, "Cậu đừng có hại tôi, cậu ấy chỉ muốn chép bài tập của tôi thôi."

Hứa Dương ngồi ở cuối dãy bọn họ, cách nhau bốn cái bàn. Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương đều không dám để Hứa Dương nghe thấy nội dung tranh cãi của bọn họ.

Trương Minh Dương: "Vậy sao cậu ta không chép bài của tôi?"

Vệ Tiểu Trì: "Vì cậu là cái đồ mách lẻo, mười tám tuổi đầu rồi mà còn suốt ngày đi mách giáo viên."

Trương Minh Dương: "Quần què, cậu mới là cái đồ mách lẻo. Cậu dám nói hồi nhỏ cậu không phải là đứa hay đi mách lẻo nhất lớp à?"

Vệ Tiểu Trì á khẩu, đúng là như vậy thật.

Còn thở là còn gỡ, Vệ Tiểu Trì ưỡn ngực, "Tôi không quan tâm chuyện hồi xưa, chỉ nói chuyện bây giờ thôi."

Trương Minh Dương đổi một góc độ kỳ lạ để phản bác, "Cậu có thấy đại ca lớp nào chép bài tập của người khác mà còn trả công không? Dù sao thì tôi chưa thấy bao giờ."

Vệ Tiểu Trì nghẹn họng. Đừng nói Trương Minh Dương, cậu cũng chưa thấy bao giờ.

Mấy tên đại ca trong lớp đứa nào chẳng dùng nắm đấm và vũ lực để uy hiếp người khác, còn loại văn minh như Hứa Dương, không thể nói là hiếm có mà phải gọi là tuyệt chủng.

Vệ Tiểu Trì chợt nghĩ ra một lý do, "Có lớp trưởng ở đây, cậu ta không dám động tay động chân."

Lý do này Trương Minh Dương tạm chấp nhận được, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, "Vậy sao lại tặng trà sữa?"

Vệ Tiểu Trì hạ thấp giọng, "Trước đây còn tặng cả chocolate nữa, dạo gần đây mới đổi sang."

Trương Minh Dương nghiêm túc đánh giá Vệ Tiểu Trì, mắt lóe lên rồi buông lời xỏ xiên, "Dù sao ai mà thích cậu thì chắc chắn là bị mù."

Vệ Tiểu Trì đáp lại một câu ai cần cậu lo rồi phớt lờ Trương Minh Dương.

Đắn đo mãi mới bỏ ly trà sữa vào ngăn bàn, Vệ Tiểu Trì chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

Trước suy đoán của Trương Minh Dương rằng Hứa Dương thích mình, Vệ Tiểu Trì không thèm tin dù chỉ một dấu chấm câu.

Ly trà sữa kia Vệ Tiểu Trì không dám uống, cậu để trong ngăn bàn mà không dám động vào cứ như thể nó là củ khoai lang nóng bỏng tay.

-

Sau tiết đọc buổi sáng, Vệ Tiểu Trì nhận được tin nhắn của Khương Trạm, bảo cậu hết tiết thứ hai thì đến khu rừng nhỏ phía sau nhà thi đấu của trường đợi anh.

Nhà thi đấu cách xa khu giảng đường, gần như phải đi hơn nửa cái trường.

Nhưng sáng nay cậu đã từ chối Khương Trạm, lần này nếu tiếp tục từ chối nữa thì chắc chắn đối phương sẽ nổi giận mất.

Vừa hết tiết thứ hai, Vệ Tiểu Trì không dám chậm trễ dù chỉ một giây, chạy đến khu rừng nhỏ phía sau nhà thi đấu.

Cây cối ở đây mới được trồng vài năm trước, trơ trụi chỉ điểm chút xanh. Giờ đang là mùa hè, ánh nắng chói chang treo trên đỉnh đầu, ngay cả những cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt lắm cũng chẳng ai chọn lúc này để vào rừng.

Dù sao thì bọn họ không phải là Khương Trạm, không bị thầy giám thị đích thân theo dõi.

Khương Trạm đến sớm hơn Vệ Tiểu Trì, đang đứng dưới gốc cây, bực bội vò nát những chiếc lá. Những tán cây vốn đã không mấy um tùm, nay lại càng thêm thảm hại dưới bàn tay táy máy của alpha, đã trơ trụi lại càng trơ trụi hơn.

Nhìn thấy Vệ Tiểu Trì, sắc mặt Khương Trạm dịu đi đôi chút, "Lại đây, đứng xa như vậy làm gì?"

Khu rừng nhỏ này không xứng với cái tên của nó, nhìn quanh quất mà chẳng có lấy một bóng mát nào.

Địa điểm hẹn hò yêu sớm này thật sự quá tệ, đến người chịu thương chịu khó như Vệ Tiểu Trì cũng cảm thấy nơi này quá khắc nghiệt.

Nhưng dưới ánh mắt nhìn sang của alpha, cậu vẫn phải cắn răng bước tới.

Khương Trạm nhét cho Vệ Tiểu Trì một hộp thức ăn bằng sứ tinh xảo, "Thím Châu chuẩn bị đấy."

Cái hộp trong tay mát lạnh, đáy hộp có vết nước, chắc là trước đó đã được ướp lạnh trong đá.

Vệ Tiểu Trì mở nắp hộp ra, bên trong là trái cây được xếp ngay ngắn. Nào là táo, chuối, thanh long và dưa hấu, bên trên rưới một lớp mật ong và sữa lắc.

Khương Trạm: "Thím ấy bảo người bị hạ đường huyết nên ăn mấy thứ này, còn phải ăn ít và chia thành nhiều bữa."

Vệ Tiểu Trì ngạc nhiên nhìn Khương Trạm, đối phương bối rối quay đầu đi, "Nhìn tôi làm gì? Thím ấy nói đấy, đâu phải tôi nói."

Vệ Tiểu Trì không biết Khương Trạm nghe đâu ra chuyện cậu bị hạ đường huyết, hình như lần trước tặng chocolate anh đã biết rồi.

Vệ Tiểu Trì lúng ta lúng túng, "Cảm ơn."

Khương Trạm dùng mũi chân đá vào gốc cây, "Có gì đâu mà phải cảm ơn? Ăn nhanh đi, sắp vào lớp rồi."

Trong hộp chỉ có một cái nĩa nhỏ màu bạc, Vệ Tiểu Trì nhớ Khương Trạm không ăn chuối nên xiên cho anh một miếng thanh long.

Vệ Tiểu Trì hỏi, "Ăn không?"

Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì, từ từ há miệng, vẻ mặt như thể đang đợi được đút cho ăn.

Vệ Tiểu Trì do dự đưa nĩa đến bên miệng Khương Trạm, anh cắn miếng thanh long kia rồi quay người đi.

Đợi một lúc mà không thấy anh quay đầu lại, Vệ Tiểu Trì cũng xiên một miếng thanh long bỏ vào miệng.

Một lúc lâu sau Khương Trạm mới ngoảnh đầu lại, vành tai hơi ửng đỏ, cứ nhìn nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì hơi bối rối, "Sao thế?"

Khương Trạm chỉ vào môi Vệ Tiểu Trì, "Trên môi có dính vết đỏ."

Chắc là nước từ thanh long, Vệ Tiểu Trì vô thức li.ếm môi.

Hô hấp Khương Trạm ngưng trệ, vô cảm nói, "Vẫn còn."

Vệ Tiểu Trì dùng mu bàn tay lau, "Hết chưa?"

Khương Trạm gật đầu, Vệ Tiểu Trì đang định lau tiếp thì bỗng nhiên đối phương cúi xuống hôn cậu.