Trong sân vận động, điều hòa chạy hết công suất.
Giáo viên thể dục chia lớp thành từng nhóm tám người, mỗi nhóm chạy sáu vòng 50 mét khứ hồi, thời gian còn lại tự do hoạt động.
Lớp A7 học chung tiết thể dục đã giải tán từ lâu, ai nấy nô đùa đuổi bắt hoặc rủ nhau đến căng tin.
Chạy xong, Vệ Tiểu Trì thở hổn hển chống tay lên đầu gối, ngước mắt nhìn thoáng qua phía đối diện.
Giữa đám đông có một bóng người vô cùng nổi bật. Áo phông trắng ôm sát vòng eo thon gọn săn chắc, quần đồng phục xanh trắng vừa vặn phủ kín mắt cá chân.
Anh cầm quả bóng bằng một tay, lạnh lùng đập bóng xuống sàn và bắt lấy, rồi lại đập xuống.
Hàn Tử Ương đứng bên cạnh anh không ngừng lải nhải, thỉnh thoảng còn chỉ tay về phía Vệ Tiểu Trì.
Thấy alpha có dấu hiệu ngẩng đầu lên, Vệ Tiểu Trì vội vã thu hồi tầm mắt.
Vệ Tiểu Trì không ngờ chuyện giữa mình và Khương Trạm lại thành ra thế này, cậu còn tưởng rằng họ sẽ chia tay một cách êm đẹp.
Haiz.
Vệ Tiểu Trì lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng quay lại lớp học bài. Cậu nhấc chân chuẩn bị về lớp thì Hứa Dương đi theo.
Ban đầu Vệ Tiểu Trì không để ý nhưng đi được nửa đường thì sực nhớ chưa lấy bình nước. Lúc cậu quay lại lấy bình nước, Hứa Dương đã đứng bên cạnh như đang đợi cậu.
Nhác thấy Hứa Dương khoanh tay đứng đó, động tác của Vệ Tiểu Trì khựng lại, cậu nhặt bình nước lên rồi chậm rãi đi về phía cửa.
Hứa Dương cũng bước chậm lại, giữ một khoảng cách nhất định với Vệ Tiểu Trì.
Đi một đoạn, Vệ Tiểu Trì càng lúc càng cảm thấy sai sai, cậu liếc nhìn Hứa Dương một cách dè chừng.
Ánh mắt của Hứa Dương cũng đáp trên người Vệ Tiểu Trì.
Đôi mắt đen kịt như vực thẳm không đáy, chẳng thể đoán nổi cảm xúc.
Vệ Tiểu Trì không biết Hứa Dương định làm gì, bản năng mách bảo cậu nên lảng tránh bèn bước nhanh hơn để bỏ xa cậu ta. Dường như đối phương nhận ra ý định của cậu, bất chợt đuổi theo.
Hứa Dương chặn trước mặt Vệ Tiểu Trì, nói khẽ: "Cậu không cần tránh tôi, tôi không có ý gì với cậu đâu."
Câu nói này bóc trần nỗi lòng khiến Vệ Tiểu Trì bối rối đẩy gọng kính, cúi đầu nhìn sàn nhà không dám hó hé.
Cậu vừa kết thúc một mối tình đầu không có kết quả, bây giờ dù cho người ấy là ai thì Vệ Tiểu Trì cũng không muốn yêu đương lần nữa.
Nếu Hứa Dương không có ý đó thì tốt quá rồi, Vệ Tiểu Trì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bối rối trong lặng thinh vài giây, Hứa Dương lại mở miệng, "Đi thôi, không phải cậu muốn về lớp à?"
Vệ Tiểu Trì chưa kịp trả lời, một tiếng gầm giận dữ và âm thanh bóng nện mạnh xuống sàn bất chợt vang lên từ đằng xa.
"Tránh xa cậu ấy ra!"
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang. Một bóng đen lao đến, sượt qua vai Vệ Tiểu Trì và giáng thẳng một cú vào mặt Hứa Dương.
Hứa Dương loạng choạng lùi lại vài bước, cúi đầu lau vệt máu nơi khóe môi do va phải răng.
Khương Trạm siết chặt nắm đấm định xông lên, không biết Vệ Tiểu Trì lấy đâu ra dũng khí mà nhào đến níu lấy cánh tay của alpha.
Khương Trạm tỏa ra áp suất cực thấp, biểu cảm sắc lạnh hung tàn, quay sang nhìn Vệ Tiểu Trì bằng ánh mắt đáng sợ.
Câu "đừng đánh nhau" của Vệ Tiểu Trì nghẹn lại trong cổ họng, không dám thốt ra.
Nhìn thấy Vệ Tiểu Trì, sự tàn bạo trong mắt alpha dần tan biến. Anh nhìn Vệ Tiểu Trì chòng chọc không rời, ánh mắt ẩn chứa nét hoang dã.
Khi Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đang nhìn nhau thì bỗng nhiên Hứa Dương tiến lên hai bước, đáp trả bằng một cú đấm thẳng vào cằm Khương Trạm. Đến nỗi Vệ Tiểu Trì còn nghe thấy tiếng răng va vào nhau.
Khương Trạm cử động khớp hàm với vẻ mặt u ám rồi vung tay túm lấy cổ áo Hứa Dương.
Hai người lao vào đánh nhau.
Giáo viên thể dục vẫn chưa rời khỏi, thấy cảnh này đau đầu nói: "Mau can hai đứa nó lại."
Toàn bộ alpha lớp A1 xông lên, vội vàng kéo Khương Trạm và Hứa Dương ra.
Vệ Tiểu Trì cũng góp một sức, ôm lấy Khương Trạm không để anh kích động nữa.
-
Khi hai alpha đánh nhau, Khương Trạm đấm trúng sống mũi của Hứa Dương khiến máu chảy không ngừng, tí tách rơi xuống sàn tạo thành một vũng nhỏ.
Giáo viên thể dục vội vàng sai người đưa Hứa Dương đến phòng y tế xử lý vết thương.
May mà xương mũi không sao, Vệ Tiểu Trì nép vào cửa sổ nhìn bác sĩ của trường lau máu trong khoang mũi cho Hứa Dương.
Người đưa Hứa Dương đến là một alpha trong lớp, nhìn bảy tám cục bông gòn dính máu trong thùng rác, càu nhàu Khương Trạm ra tay hết sức tàn ác.
"Bọn mình không giống chúng nó, đám người này suốt ngày gây gổ đánh nhau."
"Cậy nhà có chút tiền rác rưởi là coi trời bằng vung. Tao chả ưa cái dáng vẻ kiêu căng hống hách của Khương Trạm, nó là cái thá gì mà ngang ngược chứ?"
"Loại người này sau này bước ra xã hội chắc chắn sẽ trở thành thành phần bất hảo cho xem."
Alpha kia nói luôn mồm, Hứa Dương vẫn im lặng.
Bác sĩ của trường xử lý xong vết thương, dặn dò: "Sắp tới nên ăn uống thanh đạm, đừng dùng tay dụi mũi. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc kháng viêm cho cậu, ngày ba lần, mỗi lần một viên uống sau bữa ăn."
Đợi bác sĩ đi lấy thuốc, Hứa Dương nói với alpha kia, "Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây. Sắp tan học rồi, cậu về lớp đi. Một mình tôi ở lại không sao cả."
Alpha kia nhìn thời gian trên điện thoại, quả thật sắp tan học rồi, bèn ngẩng đầu hỏi Hứa Dương, "Ổn thật chứ?"
Hứa Dương nhàn nhạt đáp "ừm".
Người kia không nán lại nữa, rời khỏi phòng y tế.
Bác sĩ của trường đưa cho Hứa Dương một hộp thuốc kháng viêm và một túi chườm lạnh, bảo cậu ta chườm mười phút rồi hẵng về.
Thấy mũi Hứa Dương không sao, Vệ Tiểu Trì mới yên tâm. Cậu không định vào trong, đang định đi thì người bên trong lên tiếng.
"Vào đi."
Hứa Dương nhìn ra cửa sổ, Vệ Tiểu Trì không ngờ bị cậu ta bắt tại trận và chỉ đích danh.
Vệ Tiểu Trì chần chừ mộc lúc rồi vẫn vòng ra cửa chính, đẩy cửa bước vào phòng y tế.
Trong phòng bật điều hòa, làn gió lạnh phả vào cần cổ đẫm mồ hôi của Vệ Tiểu Trì, mát lạnh dễ chịu. Cậu thấp thỏm chà xát ngón cái vào bụng ngón trỏ.
Hứa Dương ngồi trên giường, cầm túi đá chườm lên sống mũi cao thẳng, cậu ta lẳng lặng nhìn Vệ Tiểu Trì chăm chú.
Cổ họng Vệ Tiểu Trì nhúc nhích, thốt ra một câu hỏi thăm tẻ ngắt, "Cậu... mũi cậu không sao chứ?"
Hứa Dương: "Không sao."
Vệ Tiểu Trì áy náy nói: "Xin lỗi, cậu ấy..."
Chưa kịp nói hết câu, Hứa Dương đã ngắt lời Vệ Tiểu Trì, "Cậu ta ra tay, mắc gì cậu phải xin lỗi? Cậu lấy thân phận gì mà nói xin lỗi với tôi?"
Vặn hỏi đanh thép khiến Vệ Tiểu Trì sững sờ, mãi không lên tiếng.
Hứa Dương lạnh nhạt nói, "Ra ngoài."
Cơ thể Vệ Tiểu Trì cứng đờ, không nói hai lời vội vàng xoay người bỏ đi, không hề có chút do dự.
Hứa Dương khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì chạy ra ngoài được vài giây thì quay trở lại, đóng chặt cánh cửa còn đang hở.
Bác sĩ của trường đang xem hóa đơn nhập hàng bị Vệ Tiểu Trì chọc cười. Chưa từng thấy đứa nhỏ nào thật thà như vậy, bảo đi là đi ngay còn không quên đóng cửa.
-
Vệ Tiểu Trì vẫn cầm bình nước trên tay. Cậu mang bình nước theo trong giờ thể dục là để lấy nước, đỡ phải chạy xuống thêm một chuyến.
Lấy nước ở phòng nước xong, Vệ Tiểu Trì lề mề bước lên cầu thang.
Hàn Tử Ương đứng chờ trước cửa lớp A1, trông thấy một người bước tới với tốc độ rùa bò, cứ như một ông cụ về hưu mười mấy năm.
Không, đến ông cụ còn nhanh nhẹn hơn cậu.
Hàn Tử Ương bước tới, "Ông cố ơi, cuối cùng cậu cũng về rồi. Nãy giờ cậu đi đâu đấy? Tôi tìm cậu cả buổi trời, gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời."
Vệ Tiểu Trì thật thà đáp, "Tôi đến phòng y tế."
Hàn Tử Ương CẠN LỜI. Vì tìm Vệ Tiểu Trì mà cậu ta đã lượn quanh căng tin lẫn cửa hàng tạp hóa, nhưng không ngờ cậu lại đến phòng y tế.
"Cậu đúng là..." Hàn Tử Ương không biết nói sao cho phải, "Anh Trạm vừa vì cậu mà đánh nhau với người ta, cậu không tránh xa thì thôi, còn đến thăm cậu ta làm gì?"
Vệ Tiểu Trì cũng lấy làm lạ trước câu "vì cậu mà đánh nhau" của Hàn Tử Ương, ngơ ngác hỏi, "Mũi cậu ấy chảy nhiều máu như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Hàn Tử Ương khinh khỉnh đáp: "Xảy ra chuyện thì đáng đời chứ sao?"
Vệ Tiểu Trì không ngờ Hàn Tử Ương lại nói như vậy, cậu há miệng định bảo đánh nhau là không đúng, còn đánh người ta nặng như vậy, lỡ để lại di chứng thì sao?
Không chỉ hủy hoại cuộc đời Hứa Dương mà Khương Trạm cũng phải vào tù.
Nhưng nghe giọng điệu bất cần của Hàn Tử Ương, Vệ Tiểu Trì biết có nói gì cũng vô ích nên chỉ im lặng.
Hàn Tử Ương cảm thán ôi chao, "Cậu đừng bày ra cái vẻ mặt đó, ai bảo mấy đứa lớp cậu thiên vị cơ chứ."
Nhìn khuôn mặt con ngoan trò giỏi của Vệ Tiểu Trì, Hàn Tử Ương bất đắc dĩ thở dài, đành phải nghiêm túc giải thích.
"Cậu chưa từng đánh nhau nên không hiểu mánh khóe trong đó."
"Tôi hỏi cậu, lúc hai người họ đánh nhau, người giữ anh Trạm nhiều hơn hay người giữ Hứa Dương nhiều hơn?"
Vệ Tiểu Trì ngẫm nghĩ, "Hình như là Khương Trạm."
"Hình như cái gì, rõ rành rành là thế!" Hàn Tử Ương tức giận nói: "Nên tôi mới nói mấy đứa lớp cậu chẳng ra gì. Đứa nào cũng thiên vị không thể nào chấp nhận nổi."
"Tôi nói cho cậu biết, lúc hai người đánh nhau, cậu ghét người nào thì cứ giữ đứa ấy lại. Cậu khống chế được người đó rồi, người còn lại mới dễ ra tay, hiểu chưa?"
"Tại sao mũi Hứa Dương lại ăn cùi chỏ? Bởi vì đám alpha lớp cậu đều giữ chặt anh Trạm còn Hứa Dương vẫn xông lên đánh, lúc anh Trạm giãy giụa đã vung tay trúng cậu ta."
"Nếu không phải anh Trạm dày dặn kinh nghiệm thì bây giờ người nằm trong phòng y tế chính là anh ấy."
"Cho nên đừng trách bọn tôi ra tay ác độc, các cậu cũng chẳng vừa gì."
Vệ Tiểu Trì nghe mà sững sờ. Trước giờ cậu luôn là bên bị đánh, lại còn ngoan ngoãn chịu đòn nên hoàn toàn không hiểu những chiêu trò ẩu đả này.
"Thôi, không nói chuyện này nữa." Hàn Tử Ương kéo Vệ Tiểu Trì đến lớp A7, "Cậu mau đi xem anh Trạm đi, anh ấy đang ở một mình trong lớp đấy."
Vệ Tiểu Trì bị Hàn Tử Ương kéo về phía trước, nghe vậy cổ họng nghẹn lại, khẽ nói, "Bọn tôi chia tay rồi."
Hàn Tử Ương quay đầu lại nhìn Vệ Tiểu Trì đầy ai oán, "Mau làm lành đi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Dạo này anh ấy cứ như thùng thuốc súng ấy, nóng nảy kinh khủng."
Nhắc đến chuyện này là Hàn Tử Ương lại chua xót không thôi, chẳng ai khao khát hai người họ HE hơn cậu ta.
Nếu BE, Hàn Tử Ương cảm thấy quãng đời về sau của mình cũng chẳng dễ dàng gì.
Thấy Vệ Tiểu Trì định nói gì đó, Hàn Tử Ương ngăn cậu lại.
"Đừng nói với tôi, có chuyện gì thì nói với anh Trạm, nói chuyện cho đàng hoàng."
"Cậu biết tại sao phim ngôn tình bi lụy có thể chiếu đến sáu bảy chục tập không? Là vì nhân vật chính không có cái miệng, chỉ cần một người chịu nói thì tập ba đã xong phim luôn rồi."
"Tôi năn nỉ hai người hãy mở miệng ra đi, thật sự muốn diễn một bộ phim học đường sáu bảy chục tập à?"
Hàn Tử Ương oán trách, "Hai người cứ giằng co thế này thì tôi đoán mình không sống nổi đến đoạn kết đâu."
"Hôm nay có vấn đề gì nhất định phải nói hết ra, giải quyết mọi chuyện cho dứt điểm. Có gì to tát đâu, hai người thì có mâu thuẫn gì cơ chứ?"
"Chẳng lẽ là..." Hàn Tử Ương nhìn cậu với vẻ cảnh giác, "Là cái tên Tạ Trì kia đã nói gì với cậu sao?"
Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Không phải, không liên quan đến cậu ấy."
Hàn Tử Ương lẩm bẩm, "Không phải cậu ta thì tốt."
Nếu là Tạ Trì, Hàn Tử Ương không dám chắc mình có thể đối phó được. Dù sao omega kia miệng lưỡi sắc bén, còn không thể trực tiếp động tay với cậu ta.
Phải mời lão cáo già ra tay, có lẽ chỉ Lý Tùy Phong mới có thể so tài với Tạ Trì. Hai người bọn họ một tên giả nai, một tên bụng dạ đen tối.
Mẹ nó đúng là xứng đôi vừa lứa!
Hàn Tử Ương kéo Vệ Tiểu Trì bước lên bậc thang, đến cửa thì đẩy thẳng cậu vào lớp rồi nhanh chóng chuồn mất.
Vệ Tiểu Trì chúi người về phía trước, lảo đảo bước vào lớp A7.
Ánh nắng rực rỡ rọi qua cửa sổ, alpha ngồi bên khung cửa, mặt mày bầm tím, ánh mắt ngang tàng. Anh vờ như không nhìn thấy sự xuất hiện của Vệ Tiểu Trì, chẳng mảy may bận tâm.
Vệ Tiểu Trì bối rối đứng cạnh bục giảng, nhìn Khương Trạm lạnh lùng kiêu ngạo, cổ họng nghẹn lại.
Hai phút trầm lắng giữa họ khiến không khí trở nên ngột ngạt khó thở.
Vệ Tiểu Trì là người chịu thua bầu không khí này trước, vụng về mở miệng: "Cậu... mặt cậu có cần bôi thuốc không?"
Alpha nhanh chóng mở miệng, âm đầu tiên gần như vang lên cùng lúc với chữ cuối cùng của Vệ Tiểu Trì.
Anh gắt gỏng: "Không cần cậu lo!"
Tiếng quát của anh khiến đầu óc Vệ Tiểu Trì trống rỗng trong phút chốc. Cậu chậm rãi cúi đầu, không nói gì nữa mà rời khỏi lớp.
Thấy Vệ Tiểu Trì bỏ đi, Khương Trạm tức điên người, buột miệng nói, "Bảo cậu đừng lo là cậu không lo thật sao?"
Vệ Tiểu Trì dừng bước, đứng dưới khung cửa đưa lưng về phía Khương Trạm mà không ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt Khương Trạm dán chặt vào lưng cậu, ngực hơi phập phồng, đôi môi mím chặt trông chẳng khác gì một đứa nhóc ba tuổi cáu kỉnh vì không được phụ huynh chú ý.
Vệ Tiểu Trì khẽ động đậy, chậm rãi quay người lại.
Khương Trạm lập tức né tránh ánh mắt, môi càng mím chặt hơn.
Thấy Vệ Tiểu Trì mãi không chịu mở miệng nói chuyện, vẻ bồn chồn dần hiện lên giữa hàng mày của Khương Trạm, cuối cùng anh không nhịn được mà nhìn sang.
Thoáng thấy cổ tay Vệ Tiểu Trì trống trơn, Khương Trạm không thể kiềm chế được nữa, lên tiếng trước, "Cậu nói lúc nào cũng sẽ đeo nó mà."
Vệ Tiểu Trì khẽ chớp mắt đôi lần, lúc này mới muộn màng nhận ra Khương Trạm đang nói đến sợi dây buộc tóc.
Trên cổ tay trái của Khương Trạm vẫn còn đeo sợi dây buộc tóc màu đen in chữ tiếng Anh, yết hầu Vệ Tiểu Trì lên xuống.
Alpha vẫn không ngừng chất vấn, "Cậu còn lãng phí đồ ăn, hôm nào thím Châu cũng dậy sớm cả tiếng để làm riêng cho cậu đấy."
"Ngày nào tôi cũng lãng phí ba mươi phút ở cái rừng cây trơ trụi đó, vậy mà cậu chưa từng xuất hiện lấy một lần."
"Hôm đó tôi quay lại tìm cậu, cậu cũng không còn đứng đó đợi tôi."
"Cậu chưa bao giờ chủ động gọi cho tôi, cũng chưa bao giờ chủ động nhắn tin cả."
"Mỗi lần rủ cậu đi chơi, cậu đều tỏ ra không vui, lúc nào cũng chỉ muốn về nhà."
Khương Trạm ngang như cua, "Cậu... là cậu thích tôi trước, là cậu tỏ tình với tôi trước mà."
Vệ Tiểu Trì nhìn alpha vừa tức giận vừa tủi thân, mũi họng như bị khăn ướt bịt kín, có một cảm giác bất lực mãnh liệt chẳng thể giải tỏa.
Ở một góc độ nào đó, Khương Trạm thật sự rất giống nhóc Vệ Tử Mặc bốn tuổi, mang sự ngây thơ tàn nhẫn của một đứa trẻ.
Anh luôn hy vọng nhận được toàn bộ sự chú ý của bạn, hy vọng bạn chơi cùng anh, ngây thơ nhiệt tình và còn cố chấp, hễ hứng lên là bất chấp tất cả.
Nhưng Vệ Tiểu Trì không phải Vệ Tử Mặc, càng không phải Khương Trạm.
Người trước thật sự là một đứa nhóc bốn tuổi, còn người sau gia cảnh tốt, có cha mẹ cởi mở, chị gái yêu thương và bạn bè quý mến.
Vệ Tiểu Trì không có gì cả, cậu không thể trói buộc tương lai của mình với Khương Trạm.
Cậu không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi trò này với Khương Trạm. Cậu phải học tập, phải kiếm tiền, phải nuôi sống bản thân.
Nếu Khương Trạm chỉ hẹn hò với cậu mỗi ngày một tiếng, cuối tuần không làm phiền cậu thì Vệ Tiểu Trì có thể duy trì mối quan hệ này bao lâu cũng được, cho đến khi Khương Trạm tìm được món đồ chơi mới.
Nhưng hiện tại anh đã chiếm quá nhiều thời gian của cậu, Vệ Tiểu Trì thật sự chịu không thấu.
Vệ Tiểu Trì khó nhọc mở miệng, "Tớ nghĩ... chúng ta không hợp nhau."
Khương Trạm quay phắt sang nhìn cậu, "Cậu nói vậy là sao? Chúng ta không hợp chỗ nào?"
Thấy Vệ Tiểu Trì im lặng, Khương Trạm nôn nóng nói: "Nói đi, rốt cuộc ý cậu là sao?"
Vệ Tiểu Trì nắm đường may ống quần, khẽ nói, "Chỗ nào cũng không hợp."
Nếu không phải Khương Trạm cứ gặng hỏi thì với tính cách của Vệ Tiểu Trì, cả đời cậu cũng không nói ra những lời này.
"Mỗi lần hẹn hò với cậu đều rất mệt, hơn nữa còn về nhà rất muộn, tớ không có thời gian làm bài tập, sáng hôm sau đành phải dậy sớm đến trường làm."
"Chúng ta cũng không có tiếng nói chung và sở thích chung. Cậu rất giỏi, thành thạo các môn thể thao, có lẽ sẽ có omega thích vận động có chung đề tài để nói với cậu."
Vệ Tiểu Trì khẽ lắc đầu, "Nhưng tớ không phải. Tớ là một người nhạt nhẽo, ngoài học ra tớ chẳng biết gì cả, cũng không có sở thích nào."
Khương Trạm lại học không giỏi, còn không thích học. Ngay cả chủ đề duy nhất là học tập mà họ cũng chẳng thể thảo luận với nhau.
Ngoài việc học kém, có thể nói những mặt khác của Khương Trạm rất xuất sắc.
Nhưng khoảng cách giữa hai người họ thật sự quá lớn, căn bản không phải là người cùng một thế giới, không thể đi đến cuối cùng.
Khương Trạm không ngờ Vệ Tiểu Trì có thể xổ một tràng dài như vậy, lồng ng.ực âm ỉ, khí huyết dâng trào, cả người rơi vào trạng thái bức bối và cáu kỉnh.
Anh nhìn Vệ Tiểu Trì chòng chọc, nghiến răng nói: "Vậy cậu với cái tên Hứa Dương kia thì có tiếng nói chung à?"
Vệ Tiểu Trì không hiểu tại sao Khương Trạm lại đi đến kết luận này, bất đắc dĩ nói: "Tớ và cậu ấy không có gì cả. Cho dù chia tay với cậu thì tớ cũng không đến với cậu ấy."
Khương Trạm nhịp chân dữ dội dưới bàn, lúc sau mới gượng gạo nói, "Sau này tôi không đưa cậu đến những nơi đó nữa là được, có gì to tát đâu chứ."
"Cũng không thể vì chuyện này... mà chia tay được." Anh lẩm bẩm.