Quả nhiên Vệ Tiểu Trì vẫn đang học bài trong lớp.
Cậu hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, Hứa Dương đi ngang qua bàn cậu mà Vệ Tiểu Trì chẳng hề hay biết, đến đầu cũng không buồn ngẩng lên.
Giáo viên thể dục bắt họ đổi tốc độ chạy 1000 mét nên thể lực Vệ Tiểu Trì không cáng đáng nổi. Cậu lặng lẽ học thuộc sách Ngữ văn, cảm thấy không thoải mái bèn móc một viên kẹo trong túi ra.
Vệ Tiểu Trì ngậm kẹo rồi gục xuống bàn một chặp, đến khi cơn chóng mặt dịu bớt cậu mới cầm sách Ngữ văn lên.
Vệ Tiểu Trì vẫn còn đang hoa mắt nên đành nhai nát viên kẹo, nuốt xuống xong thì bỏ thêm một viên nữa vào miệng.
Sau khi nạp đường, cuối cùng Vệ Tiểu Trì cũng cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Cậu đứng dậy đi về cuối lớp bỏ vỏ kẹo vào thùng rác.
Vừa quay người lại thì bỗng nhìn thấy Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì giật nảy mình, nửa thân trên ngửa ra đằng sau, mắt trợn tròn như thể vừa mới phát hiện ra Hứa Dương ở đây.
Nhìn sắc mặt và đôi môi tái nhợt của Vệ Tiểu Trì, Hứa Dương mới sực nhớ ra hai tháng trước Vệ Tiểu Trì từng bị ngất xỉu vì hạ đường huyết.
Ký ức của cậu ta về chuyện lần đó cũng không sâu sắc lắm, kể cả Vệ Tiểu Trì.
Lúc đó Hứa Dương tình cờ đứng ngay sau lưng Vệ Tiểu Trì, khi cậu ngất xỉu, cậu ta buộc phải đỡ lấy chứ không phải chủ động làm việc tốt.
Hứa Dương không phải là một người nhiệt tình, cho đến bây giờ cậu ta vẫn giữ một khoảng cách nhất định với các bạn học. Đối phương không chủ động nhờ vả thì cậu ta rất hiếm khi xen vào chuyện người khác.
Nhưng Vệ Tiểu Trì là ngoại lệ.
Nhận ra beta này bị hạ đường huyết, Hứa Dương đã mua hai thanh chocolate. Bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, cậu ta trầm mặc vài giây vì hành động của mình.
Đến khi cậu ta đặt chocolate lên bàn Vệ Tiểu Trì, vẻ mặt ngơ ngác của người nọ vô thức nhắc nhở Hứa Dương rằng hành động này đường đột nhường nào.
Có vẻ Vệ Tiểu Trì không hiểu được Hứa Dương, cũng không rõ tại sao hai thanh chocolate lại nằm trên bàn mình.
Người bình thường chỉ ngỡ ngàng mất một hai giây, sau đó sẽ lập tức nhận ra đây là thiện chí của đối phương.
Nhưng rõ ràng Vệ Tiểu Trì không giống người bình thường, cậu ngẩn người bảy tám giây rồi luống cuống lật tung ngăn bàn, lấy mấy quyển vở bài tập của các môn học ra đưa cho Hứa Dương.
Hứa Dương ngơ ngác nhận lấy, sau đó mới hiểu ra người nọ tưởng cậu ta muốn chép bài tập.
Hứa Dương nghẹn lời đưa mắt nhìn cậu, thấy đối phương nhìn mình nơm nớp lo sợ, cậu ta im lặng cầm quyển vở bài tập quay về chỗ ngồi.
Cơ thể cứng đờ của Vệ Tiểu Trì lúc này mới dần thả lỏng. Cậu nhìn chằm chằm vào thanh chocolate trên bàn, ngập ngừng vươn tay ra, dùng đầu ngón tay khều về phía mình.
Trong suốt quá trình đó, người phía sau không có bất kỳ phản ứng gì. Lúc này Vệ Tiểu Trì mới dám chắc là cho mình thật.
-
Vệ Tiểu Trì là một người kỳ lạ như vậy, nhưng lại khiến người ta vô thức để tâm.
Cậu có lối suy nghĩ khác thường, tính cách trầm lặng, nhút nhát và còn chậm tiêu.
Hứa Dương không biết phải hình dung cảm giác đó thế nào, bởi vì cậu ta cũng không biết bản thân nghĩ gì về Vệ Tiểu Trì. Song lại không nhịn được mà quan sát cậu, giống như một đứa trẻ tò mò khi nhìn thấy một đàn kiến, muốn khám phá thế giới và hành trình của chúng vậy.
Đúng, lòng hiếu kỳ.
Hứa Dương bình tĩnh đưa ra kết luận cho bản thân. Cậu ta nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với Vệ Tiểu Trì, một người quái gở đến vậy.
Hứa Dương như đang tiến hành một thí nghiệm khoa học, một thí nghiệm về Vệ Tiểu Trì nhằm nghiên cứu tư duy và hành động của cậu, cố gắng phân tích rồi đưa ra kết luận cho nó.
Vệ Tiểu Trì luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, để giải mã mô hình tư duy của cậu mà Hứa Dương buộc phải thực hiện một số biện pháp để thấy hiệu quả như cưỡng ép can thiệp.
Trong một tiết thể dục nọ, Vệ Tiểu Trì vẫn trở về lớp học bài như thường lệ.
Khi ấy Trương Minh Dương vẫn chưa hề để Vệ Tiểu Trì vào mắt, thậm chí còn chẳng coi trọng Lý Tùy Lâm, tự cho rằng mình sẽ thống trị Nhị Trung như hồi cấp hai.
Cho nên lòng ham học của cậu ta vẫn chưa cao như bây giờ. Cậu ta muốn làm lớp trưởng, việc cấp bách là phải hòa đồng với các bạn cùng lớp để tháng sau khi bầu lớp trưởng, mọi người có thể bỏ phiếu cho cậu ta.
Hơn nữa mấy ngày đó trời nắng đẹp, mọi người đều trân trọng những ngày cuối thu và cũng muốn nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nên đều ở lại sân thể dục chơi trò chơi.
Trong số đó không có Vệ Tiểu Trì, cậu lẻn về lớp một mình.
Cũng không có Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì vừa đi thì cậu ta cũng theo về.
Vệ Tiểu Trì ngồi chép từ vựng một cách tẻ nhạt, cậu luôn tự sắp xếp cho mình một đống nhiệm vụ học tập, bất kể là trong giờ học hay nghỉ giải lao đều cặm cụi học hành.
Sự siêng năng của Vệ Tiểu Trì còn bị Trương Minh Dương chế giễu không thương tiếc. Bảo cậu đang cần cù bù thông minh, chỉ có thể cày ngày cày đêm để duy trì cái danh con ngoan trò giỏi.
Vệ Tiểu Trì còn chưa biết phản bác như bây giờ, mặc cho Trương Minh Dương cười nhạo thế nào, cậu vẫn cúi đầu im lặng.
Hứa Dương đứng trước cửa lớp, lặng lẽ nhìn Vệ Tiểu Trì vài phút.
Quả nhiên người nọ chẳng hề có phản ứng gì, chậm chạp như một sinh vật đơn bào thời tiền sử. Bây giờ bạn dùng kim đâm Vệ Tiểu Trì thì e là cả năm sau cậu mới cảm thấy đau.
Hứa Dương bước thẳng về phía Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì vừa lẩm nhẩm từ vựng trong miệng, vừa viết ra mặt sau quyển vở bài tập đã dùng hết.
Một bóng râm phủ xuống nhưng Vệ Tiểu Trì vẫn không hay biết gì cả, cho đến khi cậu viết xong từ đó mới nhận ra trên vở có một bóng người.
Vệ Tiểu Trì sửng sốt, đỡ gọng kính lên rồi ngẩng đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của alpha, tim Vệ Tiểu Trì thót lại. Cậu rụt đầu về, cầm bút giả vờ chăm chú viết từ vựng, thực ra còn chẳng biết mình đang viết cái gì, chỉ tập trung quan sát động tĩnh của Hứa Dương.
Đối phương nhấc chân lên, mũi chân chạm vào một bên ghế của Vệ Tiểu Trì.
Chuông báo động trong lòng Vệ Tiểu Trì reo lên dữ dội. Cậu gục đầu xuống như chim cút, cằm gần như chạm vào mặt bàn.
Thấy beta không nhìn mình, Hứa Dương nhíu mày, dùng lực đạp vào ghế khiến một bên vểnh lên. Mông Vệ Tiểu Trì theo đó trượt xuống, người nghiêng ngả, một bên cánh tay đập vào bức tường lạnh lẽo.
Thực ra không đau lắm, nhưng Vệ Tiểu Trì lại bàng hoàng nhìn Hứa Dương như chim sợ cành cong, hoảng loạn đến mức không dám nhúc nhích.
Hứa Dương không thể diễn tả được biểu cảm trên khuôn mặt của Vệ Tiểu Trì trong khoảnh khắc đó.
Cậu vẫn không rên một tiếng, không phản kháng cũng không chửi rủa, thậm chí không chút bất mãn. Hàng mi run rẩy như những chiếc lá khô rụng rơi trong gió lạnh, cậu mím chặt đôi môi tái nhợt.
Ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng như tro tàn, như thể ai đó đã nghiền nát hy vọng cuối cùng của cậu.
Vệ Tiểu Trì bị Phương Trị Tín bắt nạt suốt ba năm cấp hai, cậu liều mạng học hành là vì hy vọng rằng có thể vào được trường cấp ba thực nghiệm, vào lớp chọn để tránh xa Phương Trị Tín, tránh xa bạo lực học đường.
(Trường thực nghiệm: Trường thí điểm của quốc gia, áp dụng phương pháp giáo dục tân tiến và tài nguyên giảng dạy chất lượng cao. Bên Trung cấp 1 từ lớp 1 đến lớp 6, cấp 2 từ lớp 6 đến lớp 9 còn cấp 3 như mình.)
Ác ý của Hứa Dương lúc này khiến Vệ Tiểu Trì nhìn thấy một Phương Trị Tín khác, đến mức cậu có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình trong ba năm tới.
Hứa Dương bị nỗi tuyệt vọng vô bờ của beta đâm cho một nhát, nơi nào đó trong lòng như bị kim chích một cách tàn nhẫn.
Khoảnh khắc này, cậu ta bỗng chốc hiểu ra tình cảm của mình dành cho Vệ Tiểu Trì là gì. Không đơn thuần là tò mò, mà là sự xót xa thương cảm.
Thế giới này phồn hoa như mộng, họ lại đang tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời.
Chỉ có Vệ Tiểu Trì là ngoại lệ, cậu sống cô độc trong thế giới của riêng mình, không nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, không nghe được tiếng cười đùa của bạn cùng lớp ở sân thể dục, cũng chẳng ngửi thấy hương hoa.
Cậu trầm lắng như vậy.
Đến mức khiến người ta đau lòng.
Hứa Dương hạ chân xuống, chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình, từ đó về sau không chủ động gây sự với Vệ Tiểu Trì nữa.
Chỉ khi ai đó trong lớp vô tình mạo phạm Vệ Tiểu Trì, Hứa Dương mới âm thầm đứng ra giải quyết.
Cậu ta nhìn Vệ Tiểu Trì dần trở nên hoạt ngôn hơn, khi Trương Minh Dương đâm chọc cậu, cậu không còn im lặng như trước nữa mà bắt đầu phản kháng, đáp trả lại sự ầm ĩ của Trương Minh Dương.
Hứa Dương nhìn hai người họ cãi nhau, thỉnh thoảng cậu ta sẽ giúp Vệ Tiểu Trì khi cậu yếu thế.
Nhưng sự thay đổi của beta rất nhỏ.
Cậu vẫn sống trong thế giới của riêng mình, không để mắt đến ai, chỉ trở nên cởi mở hơn so với ban đầu, dường như đã dần bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ.
Nhìn thấy sự thay đổi của Vệ Tiểu Trì, đôi khi Hứa Dương không kìm được, lúc đi ngang qua Vệ Tiểu Trì thì cố ý va vào bàn của cậu, hoặc đôi khi sẽ hỏi mượn bài tập của cậu để chép.
Đôi lúc cũng hung dữ hơn, nhưng đều kiểm soát ở mức độ vừa phải, không để Vệ Tiểu Trì sợ hãi như lần trước nữa.
Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ, thích ai thì bắt nạt người ấy.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Vệ Tiểu Trì mới ngẩng đầu lên, bước ra khỏi thế giới của mình và nhìn cậu ta.
Cậu ta không muốn làm phiền Vệ Tiểu Trì, cũng không muốn chen chân vào thế giới của Vệ Tiểu Trì. Cậu ta cũng không thể, bởi vì giữa cậu ta và Vệ Tiểu Trì có một rào cản rất lớn.
Chỉ là đôi khi, cậu ta muốn nhận được ánh mắt từ chỗ Vệ Tiểu Trì.
Hứa Dương cho rằng Vệ Tiểu Trì sẽ mãi như vậy, việc học chiếm phần lớn trong quãng đời học sinh của cậu, không ngờ lại có biến số là Khương Trạm.
___________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Đoạn này không chỉ để miêu tả Hứa Dương, mà thực ra là muốn để các bạn hiểu thêm về Tiểu Trì từ một góc độ khác.
Cậu ấy vừa trải qua ba năm bị bắt nạt, ban đầu ngay cả Trương Minh Dương cũng không dám cãi lại, phản ứng chậm chạp là cơ chế tự bảo vệ của cậu ấy, bởi vì cậu ấy luôn sống trong một môi trường áp lực, chỉ khi cảm xúc chai lì mới có thể tránh được tổn thương.
Haiz.
Mong rằng thế gian không còn bạo lực học đường nữa.