Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 75: Cảm giác rung động





Kỳ ph.át tì.nh của Vệ Tiểu Trì đã đến muộn vài hôm, vậy nên cậu đã lên mạng tra cứu, thấy nhiều người nói lần đầu thường không đúng thời gian cho lắm.

Thế nên Vệ Tiểu Trì không mấy bận tâm, vẫn tiếp tục cuộc sống hai điểm một đường như thường lệ, chỉ là lúc nào cũng mang thuốc ức chế và vật ngăn cách theo.

Bây giờ bỗng nhiên nghe Khương Trạm nói mình sắp đến kỳ ph.át tì.nh, cậu bất giác đưa tay sờ gáy, "Có... mùi pheromone sao?"

Khương Trạm gật đầu đáp "ừm".

Hiện tại Vệ Tiểu Trì không có cảm giác gì cả, nhưng cậu vẫn rất tin vào khứu giác của Khương Trạm.

Khương Trạm nhắc nhở, "Nhớ mang theo thuốc ức chế. Vật ngăn cách còn không?"

Sợ Khương Trạm tiêu xài phung phí, Vệ Tiểu Trì vội nói, "Còn."

Khương Trạm: "Còn những loại nào?"

Vệ Tiểu Trì lấy cái ghim cài áo từ trong túi ra, nhìn chỗ bị khuyết mà lúng túng, "Rớt mất mấy viên rồi."

Khương Trạm cầm vào xem, ngón tay thon dài và cái ghim cài lấp lánh kim cương càng làm nổi bật lẫn nhau, đầu ngón tay hiện lên vẻ óng ánh.

"Không sao, cái này chắc có thể đính lại được."

Vệ Tiểu Trì hỏi, "Đính đá có tốn nhiều tiền không?"

Cậu cảm thấy vẫn nên sửa lại thì hơn, dù sao món đồ quý giá như vậy mà thiếu mất mấy viên đá thì không được đẹp cho lắm.

Khương Trạm móc điện thoại ra, "Để tôi hỏi thử."

Vệ Tiểu Trì ngăn Khương Trạm lại, "Giờ chưa cần đâu, để sau này rồi nói."

Ngày nào cậu cũng bỏ trong túi, giờ mà đính lại kiểu gì cũng rớt tiếp cho coi.

Vì chữ "sau này" của Vệ Tiểu Trì mà tim Khương Trạm đập rộn ràng, giống như ăn một miếng bánh kem tan chảy trong miệng, dư vị ngọt ngào đọng mãi nơi đầu lưỡi.

Anh thích chữ "sau này", thích nghe Vệ Tiểu Trì nói những từ kiểu vậy.

Chẳng biết có phải Vệ Tiểu Trì gặp ảo giác hay không mà cậu cảm thấy Khương Trạm muốn nắm tay mình, nhưng cổ tay chỉ hơi nhấc lên một chút rồi lại đút vào túi quần thể thao.

Giống như cái lần suýt chạm môi nhưng rồi không thành ban nãy.

Khương Trạm chỉ nói, "Đi, về thôi."

Vệ Tiểu Trì nhìn bàn tay của Khương Trạm, chậm rãi gật đầu, "Ừm."

-

Tối hôm đó, Vệ Tử Mặc bốn tuổi tè dầm ra giường. Nhóc ngủ say nên không tỉnh lại, chỉ đá cái chăn hè ướt sũng xuống giường.

Vệ Tiểu Trì bị tiếng động này đánh thức.

Thấy cái chăn dưới sàn, cậu nhặt lên định đắp cho Vệ Tử Mặc thì phát hiện trên đó đọng một vũng nước tiểu.

Vệ Tử Mặc không hay đái dầm, nhưng mỗi năm cũng xảy ra một hai lần. Tần suất tè dầm của nhóc không cao, nằm mức trung bình của trẻ con.

Nệm cũng bị ướt một mảng nhỏ, Vệ Tiểu Trì thay cho cậu nhóc một bộ chăn ga mới rồi ôm cái chăn ướt ra phơi ngoài ban công, rửa tay xong rồi ngủ tiếp.

Vệ Tiểu Trì ngủ thẳng cẳng đến sáng.

Trên bàn ăn, Phương Viện quở trách Vệ Tử Mặc lớn như vậy rồi mà còn đái dầm.

Vệ Tử Hinh dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh của mình, chồm đến trước mặt Vệ Tử Mặc nói, "Lêu lêu, chúa tè dầm."

Tuy Vệ Tử Mặc còn nhỏ nhưng cũng đã biết sĩ diện, tức giận đẩy bát cơm không ăn nữa.

Bà Vệ bưng chén của Vệ Tử Mặc lên dỗ dành, "Có gì mà xấu hổ chứ, hồi bé ba con tám tuổi rồi mà còn đái dầm kia kìa."

Vệ Tử Hinh bụm miệng cười phá lên, "Ba cũng là chúa tè dầm, tám tuổi vẫn còn tè dầm."

"Trẻ con đứa nào mà chả tè dầm? Tè dầm mới cao lớn được, con xem bố cao chừng nào?" Bà Vệ múc một thìa cơm đưa đến miệng Vệ Tử Mặc, "Mau ăn đi, ăn xong mới lớn nhanh được."

Phương Viện không nhịn được hỏi, "Mẹ, hồi tám tuổi Đông Kiến còn đái dầm thật ạ?"

Mẹ Vệ trả lời qua quýt, "Đúng vậy, hồi nhỏ hàng xóm còn trêu chọc, đặt cho nó cái biệt danh Vệ Bát Tè. Con đừng có nhắc đến chuyện này với nó, giờ nhắc lại nó vẫn còn cáu đấy."

Phương Viện không nhịn được bật cười, hai đứa nhỏ cũng cười nghiêng ngả.

Cả nhà hiếm khi có một bữa sáng hòa thuận như vậy, chỉ có Vệ Tiểu Trì vẫn trầm lặng suốt bữa ăn.

-

Sáng sớm vừa bước vào trường, Vệ Tiểu Trì nhận ra hôm nay mọi người đều rất đỗi hưng phấn, chen chúc nhau đổ về một hướng như trẩy hội.

Một người đi đằng sau Vệ Tiểu Trì hỏi, "Ủa, chuyện gì thế nhờ? Sao ai nấy cũng như uống thuốc k.ích th.ích vậy?"

Không biết ai đó chêm vào một câu, "Khương Trạm lại cãi nhau với thầy giám thị rồi, mau tới hóng hớt thôi."

Da đầu Vệ Tiểu Trì tê rần. Cậu chẳng màng đến tiết đọc buổi sáng, dắt xe đạp hòa vào đám đông.

Chiến trường cãi vã vẫn là trước cửa hàng tạp hóa.

Khương Trạm, Ngụy Dân Chinh và chủ cửa hàng tạp hóa Phạm Văn Hoa tạo thành thế chân vạc giằng co.

"Đến trường không lo học hành cho đàng hoàng, suốt ngày chỉ bày ra mấy trò vớ vẩn." Ngụy Dân Chinh dùng tờ báo cuộn tròn chọc vào con robot bên cạnh Khương Trạm, "Cậu nói xem cậu mang thứ này đến trường làm gì?"

Toàn thân con robot đen nhánh, phần dưới tròn xoe như máy hút bụi, thân hình bầu dục, đầu là một cái màn hình vuông vức.

Khương Trạm thờ ơ liếc nhìn Phạm Văn Hoa, "Hôm qua chai của em bị người ta trộm mất nên mang nó đến để bắt trộm."

Phạm Văn Hoa chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng, lông mày xếch lên, "Cậu nói bắt trộm thì nhìn tôi làm gì?"

Khương Trạm: "Bởi vì tôi đang nói bà đó, bà trộm chai của tôi."

Phạm Văn Hoa nghiến răng, "Cậu có bằng chứng gì không, có ngon thì đưa ra đi."

Ngụy Dân Chinh nghe mà đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu mô tê gì cả, "Chai gì cơ?"

Khương Trạm: "Chai trong thùng rác của em bị bà ta trộm rồi."

Phạm Văn Hoa chối bay chối biến, "Cậu đừng có ăn nói hàm hồ, tôi có đụng đến cái chai nào của cậu đâu."

Khương Trạm xùy, không thèm để ý đến lời ngụy biện của Phạm Văn Hoa.

"Cậu xùy cái gì mà xùy?" Phạm Văn Hoa không chịu buông tha, cái miệng như lắp súng liên thanh, "Xùy cái gì mà xùy? Tôi còn nói cậu trộm tiền của tôi đấy, nói suông ai chẳng nói được?"

Khương Trạm chẳng hề nao núng, "Tôi xùy bà trộm chai của người khác."

Phạm Văn Hoa: "Tôi..."

Khương Trạm: "Bà trộm chai của người khác."

Phạm Văn Hoa: "Cậu còn nói cậu trộm..."

Bà ta vừa nói chữ trộm, Khương Trạm tiếp lời ngay tắp lự, "Trộm chai của người khác."

Phạm Văn Hoa: "Cậu mới trộm..."

Khương Trạm lại cắt ngang: "Trộm chai của người khác."

Alpha như một con gà trống chiến đấu hăng hái, kiên quyết không để Phạm Văn Hoa nói được một câu hoàn chỉnh.

Lồng ng.ực Phạm Văn Hoa nghẹn ứ, thở hổn hển, "Cậu..."

Khương Trạm: "Bà trộm chai của người khác."

Thấy hai người cãi nhau chem chẻm, gân xanh trên trán Ngụy Dân Chinh giật giật, không thể nhịn được nữa mà quát lớn, "Đủ rồi!"

Dù không rõ Khương Trạm lên cơn điên gì, vì mấy cái chai mà làm ầm lên như vậy nhưng Ngụy Dân Chinh cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Ngụy Dân Chinh ra dáng Bao Thanh Thiên tra án hỏi Khương Trạm, "Cậu có bằng chứng gì mà nói người ta trộm chai của cậu?"

Khương Trạm dửng dưng đáp, "Em không có bằng chứng, cho nên em mang robot đến, nó có thể quay lại bằng chứng."

Ngụy Dân Chinh: ...

Phạm Văn Hoa: ...

Logic chặt chẽ, không một kẽ hở.

Ngụy Dân Chinh day mạnh huyệt thái dương, "Hay nói cách khác là cậu không có bằng chứng?"

Khương Trạm: "Chẳng phải em đã mang nó đến rồi sao? Sẽ có bằng chứng ngay thôi."

Một nửa đám đông hóng hớt cho rằng cũng đúng, nửa còn lại thì thấy đủ wow rồi. Bằng chứng cũng trả góp được sao?

Ngụy Dân Chinh xém tí nữa đã bị Khương Trạm quay mòng mòng, khóe miệng co giật, nhấn mạnh, "Vậy có nghĩa là bây giờ KHÔNG CÓ bằng chứng, đúng không?"

Khương Trạm hơi mất kiên nhẫn, "Em đã nói rồi, sau này sẽ có."

Ngụy Dân Chinh sắp bị Khương Trạm làm cho phát điên, "Tôi hỏi là bây giờ, bây giờ không có, bây giờ cậu không có bằng chứng!"

Trong vũ trụ logic của Khương Trạm chẳng ai có thể đánh bại anh, "Đúng vậy, bây giờ không có bằng chứng, cho nên em không làm gì bà ta cả. Em chỉ mang robot đến để tìm bằng chứng thôi."

Ngụy Dân Chinh: ...

Ngụy Dân Chinh hít sâu một hơi, đỡ trán hỏi, "Cậu định tìm bằng chứng kiểu gì?"

Khương Trạm không đáp, nhập mật khẩu mở khóa robot.

Màn hình robot lập tức hiện lên một bé gái anime, hai má hồng hào, cặp mắt to tròn, hàng mi cong vút.

Cô bé nói với giọng loli ngọt ngào, "Hoan nghênh chủ nhân trở về, chủ nhân có thể thoải mái sai bảo bé Q, bé Q mãi mãi là người bạn trung thành của anh."

Khương Trạm thực hiện vài thao tác, chẳng mấy chốc mười sáu khung hình giám sát xuất hiện trên bảng điều khiển robot.

"Em đã gắn tổng cộng mười sáu camera lên hai cái thùng rác, quay không một góc chết, để xem ai còn dám trộm chai của em nữa."

Mắt Ngụy Dân Chinh sắp rớt ra ngoài đến nơi, "Cậu điên rồi, một thùng rác gắn tám cái camera?"

Lúc này Phạm Văn Hoa mới nhận ra mình đã đụng phải một kẻ cứng đầu như thế nào.

Khương Trạm nói với Phạm Văn Hoa, "Tôi khuyên bà đừng có nhòm ngó con robot này. Nó có hệ thống định vị và báo động, dù tắt máy vẫn có cách xác định được vị trí của nó."

"Chuyện lần trước coi như bỏ qua, từ hôm nay trở đi nếu bà còn dám..."

Thấy Khương Trạm sắp sửa giở thói côn đồ, Ngụy Dân Chinh ngăn cậu lại đúng lúc, "Nói năng kiểu gì đó hả?"

Lời nói của Khương Trạm chững lại, sau đó lạnh lùng gườm Phạm Văn Hoa, "Dù sao bà trộm của tôi một cái, tôi sẽ bắt bà trả lại gấp mười."

Ngụy Dân Chinh muốn nói chỉ là cái chai thôi mà có cần phải vậy không? Robot với camera mini, thứ nào chẳng đáng giá hơn vỏ chai?

Ông thật sự không hiểu nổi đám cậu ấm này nghĩ gì trong đầu, nếu Khương Trạm dồn tâm sức này vào việc học hành thì trường top nào mà chẳng vào được?

Ngụy Dân Chinh bị Khương Trạm làm cho bốc hỏa, thấy cả đám tụ tập hóng hớt xung quanh thì lửa giận xộc thẳng lên đầu, tuyệt chiêu Sư tử hống tái xuất giang hồ...

"Nhìn cái gì mà nhìn, mau về lớp tự học ngay cho tôi!"

Đám người lập tức tan tác như chim muông, lúc này đâu ai cả gan vuốt râu hùm.

Hiển nhiên Vệ Tiểu Trì càng không dám, cậu rời đi trong quyến luyến.

Khóa xe đạp vào nhà xe, cậu không về lớp ngay mà tìm một góc khuất trước khu giảng đường chờ Khương Trạm.

Khương Trạm lại bị Ngụy Dân Chinh "mời đi uống trà", Vệ Tiểu Trì ngồi chờ bảy tám phút vẫn không thấy anh đâu, đành phải về lớp trước.

-

Buổi sáng xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả lớp A1 toàn những học sinh giỏi cũng xông xáo hóng drama ở tuyến đầu.

Mấy bạn học chứng kiến màn đối đầu kinh điển hào hứng chia sẻ cho những đứa tối cổ, chỉ vì một cái chai mà thêu dệt thành không biết bao nhiêu phiên bản huyết án.

Chỉ có mỗi mình Vệ Tiểu Trì là mất hết tâm trạng, bồn chồn giở quyển sách tiếng Anh mà chẳng vào được chữ nào.

Vệ Tiểu Trì lấy điện thoại ra, chủ động nhắn tin cho Khương Trạm hỏi anh có đó không.

Vừa gõ chữ xong gửi đi, Trương Minh Dương ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Rốt cuộc các cậu gom vỏ chai để làm gì?"

Vệ Tiểu Trì đang thẫn thờ, không nghe rõ lời Trương Minh Dương nói mà chỉ nghe thấy hai chữ "vỏ chai". Mấy hôm nay cậu vô cùng mẫn cảm với hai chữ này, bèn nhìn sang Trương Minh Dương.

Trương Minh Dương đẩy gọng kính, dùng ánh mắt kỳ quặc khó lường nhìn thẳng vào Vệ Tiểu Trì, "Hôm qua tan học tôi thấy hai cậu rồi, ở trước cửa hàng tạp hóa."

Cậu ta cứng nhắc bổ sung một câu, "Còn đứng rất gần nhau."

Vệ Tiểu Trì hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Trương Minh Dương ngay lập tức, cảnh tượng Khương Trạm manh nha hôn cậu hôm qua đã bị Trương Minh Dương bắt gặp.

Đôi mắt omega lập tức trợn tròn như Bulbasaur, đầu óc cũng như có hàng vạn con Bulbasaur ộp ộp nhảy qua.



Vệ Tiểu Trì hiểu thấu Trương Minh Dương, cái tên này chính là kẻ phản bội quần chúng, tay sai của giáo viên chủ nhiệm, chuyên gia mách lẻo.

"Nếu cậu bị Khương Trạm quấy rối đe dọa, tôi khuyên cậu báo với giáo viên và phụ huynh. Nếu cậu tự nguyện sa đọa, tôi cho cậu ba ngày để chia tay. Bằng không thì đừng trách tôi đại nghĩa diệt thân."

Trương Minh Dương nói lia lịa, như thể đã diễn tập trong đầu cả ngàn lần.

Nói xong, cậu ta không thèm để ý đến Vệ Tiểu Trì nữa mà tiếp tục giải đề toán.

Vệ Tiểu Trì sững sờ nhìn sườn mặt Trương Minh Dương, đúng lúc này điện thoại kêu "ting ting" khiến cậu giật mình toát mồ hôi lạnh cả lưng.

Khương Trạm: Có.

Khương Trạm: Sao vậy?

Nhìn hai dòng tin nhắn Khương Trạm gửi đến, Vệ Tiểu Trì vô thức liếc nhìn Trương Minh Dương rồi nghiêng người đưa lưng về phía cậu ta gõ chữ.

Vệ Tiểu Trì: Không có gì, cậu không sao chứ?

Khương Trạm: Tôi thì có chuyện gì?

Vệ Tiểu Trì không biết phải nói sao, cứ xóa rồi sửa, gửi đi một câu: Thầy giám thị không mắng cậu sao?

Khương Trạm nhanh chóng trả lời hai chữ: Không có.

Khương Trạm: Ai nói gì với cậu à? Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, không có chuyện gì cả.

Vệ Tiểu Trì: Tớ tự thấy.

Khương Trạm: Tôi có làm gì sai đâu, sao ông ấy lại mắng tôi.

Vệ Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào dòng chữ này của Khương Trạm hồi lâu, thậm chí có thể mường tượng ra điệu bộ của alpha khi nói câu này, chắc chắn là hừ lạnh trước, sau đó kiêu ngạo nhướng mày và đáp bằng giọng điệu khinh khỉnh.

Trương Minh Dương đã bắt đầu nhìn sang bên này, Vệ Tiểu Trì không dám nói nhiều với Khương Trạm, vội kết thúc cuộc trò chuyện rồi cất điện thoại vào ngăn bàn.

Từ giây phút đó Trương Minh Dương bắt đầu săm soi cậu, chỉ cần Vệ Tiểu Trì cầm điện thoại lên là sẽ nhận được cái nhìn của đối phương.

Thời học sinh ai mà chẳng từng gặp loại người như vậy, họ coi việc tố giác là sự nghiệp hàng đầu của mình, tận tâm tận lực hoàn thành KPI của bản thân.

Trương Minh Dương chính là kiểu người như vậy, trước đây Vệ Tiểu Trì cũng từng như thế.

Chỉ có điều hai người khác nhau ở chỗ Trương Minh Dương tự nguyện tố giác, còn Vệ Tiểu Trì là con ngoan trò giỏi được giáo viên chủ động hỏi. Thầy cô hỏi gì cậu đáp nấy, cứ biết là nói hết ráo không giấu giếm nửa lời.

Bởi vì trước đây từng đứng ở vị trí của Trương Minh Dương nên Vệ Tiểu Trì vừa có thể hiểu được, lại vừa khổ sở vô cùng.

Haiz, nghiệp báo từ những lần mách lẻo hồi tiểu học giờ mới ứng nghiệm.

-

Sau màn ỏm tỏi của Khương Trạm, hai cái thùng rác màu xanh nổi như cồn.

Những người trước đó định đạp đổ thùng rác, còn muốn viết chữ "ngu loz" dưới tên Khương Trạm đều co vòi.

Phải biết rằng một thùng rác gắn tám cái camera, bọn họ mà dám làm vậy thì bị trùm trường vặn cổ liền.

Mà con robot tự xưng là bé Q cũng trở thành linh vật của Nhị Trung, nhiều học sinh xếp hàng đến nghịch nó.

Mật khẩu mở khóa chỉ có Khương Trạm biết nên không ai điều khiển robot được. Nhưng dù ở trạng thái chưa mở khóa thì bé Q vẫn có thể trò chuyện.

Có điều chỉ trò chuyện được ba mươi giây, sau ba mươi giây nó sẽ tự động tắt ngấm màn hình chuyển sang trạng thái chờ.

Vệ Tiểu Trì từng thấy con robot này ở nhà anh, nghe nói là phát minh do công ty của anh rể Khương Trạm nghiên cứu, giá thị trường hơn chục ngàn tệ.

Phải nói rằng chi phí thu gom phế liệu của Khương Trạch cao ngất ngưởng, dùng một con robot hơn chục ngàn tệ để trông coi đống vỏ chai nước khoáng mấy đồng bạc.

Đúng là chỉ có anh mới làm ra được chuyện này.

-

Không biết tự bao giờ đã hình thành một trào lưu, hễ ai trò chuyện với bé Q ba mươi giây đều tự giác bỏ một vỏ chai rỗng vào thùng rác bên cạnh.

Dẫn đến việc thùng rác nhanh chóng đầy ắp chỉ trong một ngày ngắn ngủi, vỏ chai chất cao vút tạo thành một cái tháp nhỏ.

Nhìn "thu hoạch" hôm nay, Khương Trạm khá hài lòng, nghiêng đầu hỏi Vệ Tiểu Trì, "Bây giờ có thể bán được chưa?"

Vệ Tiểu Trì nuốt nước bọt, "Được... được rồi."

Khương Trạm mang robot về lớp A7, sau đó cùng Vệ Tiểu Trì mỗi người đẩy một cái thùng rác đến trạm thu mua phế liệu gần đó.

Cái "gần" này thực ra chẳng gần chút nào, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đi bộ gần ba cây số, mất 36 phút mới đến được trạm thu mua phế liệu.

Hai thùng rác lớn đầy ắp vỏ chai mà cân còn chưa được bốn ký, chủ trạm thu mua trả cho hai người tám tệ rưỡi.

Đối với khoản thu nhập ít ỏi này, alpha chẳng hề phàn nàn, ngược lại còn lấy điện thoại ra tính toán, "Như vậy thì một tháng có thể kiếm được 255 tệ."

Thấy Khương Trạm định tính cả năm, Vệ Tiểu Trì ngăn lại, "Không phải ngày nào cũng được nhiều như vậy đâu."

Khương Trạm không đáp, cất điện thoại vào rồi cùng Vệ Tiểu Trì đẩy thùng rác ra khỏi trạm thu mua phế liệu.

Đi ngang qua một quán nước giải khát nhỏ, Vệ Tiểu Trì bước chậm lại, dán mắt vào giá nước chanh trên màn hình LED vài giây.

"Cậu uống nước chanh không?" Vệ Tiểu Trì chỉ vào quán nước, "Nước chanh ở đây rẻ, vừa đúng tám tệ rưỡi."

Khương Trạm ngạc nhiên nhìn Vệ Tiểu Trì, "Không phải cậu muốn tiết kiệm tiền sao?"

Vệ Tiểu Trì gãi đầu, "Ừm thì tiết kiệm, nhưng kiếm được số tiền tiêu vặt này... thì có thể dùng."

Cậu lấy tiền ra mua một ly nước chanh đưa cho Khương Trạm.

Khương Trạm nhận lấy, cắm ống hút rồi đưa đến bên miệng Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn anh.

Khương Trạm: "Uống đi."

Vệ Tiểu Trì mím đôi môi khô khốc, bối rối lau mồ hôi trên trán, chần chừ vài giây rồi vẫn cúi đầu hút một ngụm.

Chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, xua tan phần nào cái nóng trong người.

Khương Trạm cầm lại, nhìn cái ống hút ẩm ướt rồi ngậm vào uống một ngụm, sau đó lại đưa đến bên miệng Vệ Tiểu Trì.

Hai người cùng nhau uống hết ly nước.

Khương Trạm xé màng nhựa trên nắp ly, lấy hai viên đá nhỏ vẫn chưa tan hết bên trong ra. Anh nói với Vệ Tiểu Trì một câu "chờ tôi chút" rồi đi vào một quán bún cay.

Vệ Tiểu Trì đứng trông hai thùng rác, đợi Khương Trạm ở cửa.

Khương Trạm thoắt cái đã đi ra, đưa hai viên đá đã rửa sạch bằng nước cho Vệ Tiểu Trì, "Cầm cái này cho mát."

Vệ Tiểu Trì ngẩn ngơ nhìn viên đá nhỏ trong tay, vụng về cầm một viên đưa cho Khương Trạm.

Khương Trạm chộp lấy cả hai viên và nắm tay Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì bị anh dẫn đi, viên đá chầm chậm tan chảy giữa lòng bàn tay đan vào nhau. Hơi lạnh qua đường vân tay thấm vào thớ thịt, lan tỏa khắp cơ thể khiến trái tim đập rộn ràng.

Mãi sau này Vệ Tiểu Trì mới hiểu ra, cảm giác đó gọi là rung động.

________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Chúc mừng cún con cuối cùng cũng nắm được cách hẹn hò đúng đắn với Trì Trì.

À đúng rồi, cún con mang đá vào quán bún cay để xin nước rửa đá, vì đá đã ngâm trong nước chanh nên tôi nghĩ sẽ hơi dính.