Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?



Vệ Tiểu Trì ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt lên từ dưới nước, tràn ngập pheromone thơm ngát.

Cậu cuộn tròn trong chăn, đôi mắt khép hờ vì ngái ngủ. Tựa hồ cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu chầm chậm mở mắt ra.

Khương Trạm ngồi canh giữ ở mép giường, dòm Vệ Tiểu Trì chẳng buồn chớp mắt. Cặp mắt đen láy như mực hết sức chuyên chú.

Thấy Vệ Tiểu Trì mở mắt ra, Khương Trạm chậm rãi ghé lại, hôn nhẹ lên đôi môi cậu rồi nằm xuống bên gối Vệ Tiểu Trì, tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt tĩnh lặng mà tha thiết.

Đó giờ Tiểu Trì chưa từng thấy anh như vậy, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm làm trời làm đất nhưng bỗng vào cái ngày mà cậu bị bệnh lại trở nên... dịu dàng đến khó tả, muốn được gần gũi nhưng lại sợ làm phiền giấc nghỉ ngơi của cậu. Gắng kiềm chế bản tính hiếu động của mình, âm thầm ở bên cạnh cậu.

Lồng ng.ực Vệ Tiểu Trì như bị thứ gì chẹn lại, nơi nào đấy nóng rực như nước sôi sùng sục.

Thấy Vệ Tiểu Trì mãi chưa ngủ, Khương Trạm xáp lại lần nữa, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của cậu.

Vệ Tiểu Trì vô thức nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ứ khẽ nhúc nhích.

Díp mắt chưa được bao lâu, Vệ Tiểu Trì không thể cưỡng lại cơn mỏi mệt nên dần thiếp đi.

-

Lần nữa thức giấc là vì quá nóng.

Vệ Tiểu Trì vừa mở mắt đã thấy Khương Trạm nằm trên giường, đôi tay đang bao bọc lấy cậu, đầu tựa sát vào vai.

Cách hai lớp vải mỏng manh, nhiệt độ trên người alpha truyền sang không ngớt khiến trái tim Vệ Tiểu Trì bất giác đập nhanh vài nhịp.

Cậu đẫm mồ hôi, mái tóc ướt sũng bết thành từng lọn rủ xuống, cần cổ đỏ bừng vì nóng.

Vệ Tiểu Trì hoảng hốt, run lẩy bẩy và cảm thấy vô cùng đói, có lẽ do hạ đường huyết.

Căn phòng không bật đèn, ánh sáng ảm đạm, chỉ có chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường phát sáng. Vệ Tiểu Trì nheo mắt, mơ hồ trông thấy mấy con số.

10:45.

Bảo sao lại đói thế, ấy vậy mà đã gần mười một giờ rồi.

Vệ Tiểu Trì mím chặt môi, do dự nhìn alpha đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, chẳng biết có nên đánh thức anh không.

Đói đến mức không chịu nổi nữa, Vệ Tiểu Trì khẽ lay Khương Trạm.

Cậu vừa đẩy nhẹ thì Khương Trạm đã mở choàng mắt, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn Vệ Tiểu Trì, mũi khẽ nhúc nhích sang chỗ cậu.

Khương Trạm chẳng nói chẳng rằng, kéo chăn lên trùm kín cả hai người.

Alpha như một con cự thú thích ẩn náu trong hang động, kéo bạn đời của mình trở về ổ. Anh ôm chặt lấy cậu không rời tay, cúi đầu chôn mặt vào cổ bạn đời, đôi mắt nheo lại thoả thích, dáng vẻ thoải mái vô ngần.

Vệ Tiểu Trì buộc phải ngửa đầu, sống lưng cứng đờ, mặc cho chú cún bự quấn người này hết dụi rồi ngửi làm vành tai cậu nóng ran.

Trạng thái này chỉ kéo dài vài giây, Khương Trạm nhanh chóng tỉnh táo lại, thò đầu ra khỏi chăn.

Ngó trần nhà tối om rồi lại nhìn Vệ Tiểu Trì đang chìm trong bóng tối, cuối cùng Khương Trạm cũng hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng buông Vệ Tiểu Trì ra.

Có lẽ vì hơi ngượng nên ánh mắt Khương Trạm lảng tránh, "Còn khó chịu không?"

Vệ Tiểu Trì khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt thanh tú hằn vệt đỏ.

Khương Trạm thoáng nhìn thấy thời gian trên đồng hồ điện tử, lập tức gạt đi vẻ ngượng nghịu nãy giờ, nhíu mày vén chăn xuống giường.

Khương Trạm bật đèn trong phòng lên, chẳng ư hử gì mà rời khỏi phòng ngủ.

Lúc quay lại, Khương Trạm ôm một đống đồ ăn. Nào là bánh ngọt, trái cây, đồ uống và còn có cả một hộp bánh quy có nhân, anh đưa hết cho Vệ Tiểu Trì.

Khương Trạm nói, "Cậu ăn tạm mấy thứ này đi, tôi xuống bếp xem thím Châu có để phần cơm tối không."

Vệ Tiểu Trì ôm mớ đồ ăn ứ nự, ngơ ngác đáp "ừm".

Thấy Vệ Tiểu Trì định xuống giường, Khương Trạm ngăn cậu lại, "Cứ ăn trên giường đi."

-

Thường thì buổi tối thím Châu không ở lại đây, tình huống bữa nay đặc biệt, thím ấy sợ công tử như Khương Trạm không biết chăm sóc người khác nên mới ở lại.

Nghe tiếng lạch cạch trong bếp, thím Châu vội ra khỏi phòng, đuổi cậu ấm quen sống trong nhung lụa ra khỏi bếp.

Nồi canh vẫn đang được hầm liu riu, thím Châu tắt bếp, dùng một miếng vải dày mở nắp vung nồi niêu ra rồi múc một bát canh đưa cho Khương Trạm.

"Con mang bát canh này cho Tiểu Trì đi, nó bị hạ đường huyết, không được để đói bụng, kẻo lại khó chịu đấy." Thím Châu dặn dò, "Cẩn thận nóng đấy."

Khương Trạm: "Con biết mà, con đã lấy bánh ngọt cho cậu ấy rồi."

Thím Châu cười trêu, "Ba ngày không gặp phải đổi cách nhìn, có người mình thích rồi khác hẳn ha."

Khương Trạm bưng bát canh, hếch cằm đầy kiêu hãnh, "Cậu ấy thích con trước đó."

Vệ Tiểu Trì vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đúng lúc nghe thấy câu này của Khương Trạm, chân lảo đảo xém ngã.

Cái người này... sao lại đi rêu rao khắp nơi vậy chứ?

Thím Châu nhìn vẻ đắc ý của anh, không nhịn được bật cười, "Vậy thì con phải đối xử tốt với người ta đấy nhé. Tiểu Trì là một đứa trẻ ngoan, đừng có giở thói thiếu gia ra dọa người ta chạy mất đó."

Khương Trạm khẽ hừ rồi bảo "không cần thím lo", bưng bát canh định trở về phòng.

Thím Châu chăm sóc Khương Trạm từ nhỏ đến lớn, đương nhiên hiểu rõ tính tình của anh. Có đôi khi anh nói "không cần thím lo", thực ra là "con biết rồi, không cần thím nhắc".

Nhìn cái vẻ ngang ngược nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, thím Châu lắc đầu cười trừ, vào bếp chuẩn bị bữa tối cho họ.

Khương Trạm vừa quay người lại thì thấy Vệ Tiểu Trì đang bước xuống từ tầng hai.

Tuy mặt Vệ Tiểu Trì đỏ bừng nhưng đôi môi lại tái nhợt vì đau ốm, tinh thần cũng chẳng khá khẩm gì cho cam.

Khương Trạm nhíu mày, "Sao lại xuống đây?"

Vệ Tiểu Trì nói khẽ, "Tớ không sao."

Vừa ăn một miếng bánh ngọt, uống vài ngụm nước, sau khi cơ thể hấp thụ đường thì đã đỡ mệt hơn nhiều. Cậu nghĩ ăn uống trên giường người khác cũng không phải phép cho lắm.

Khương Trạm đặt cái bát xuống bàn ăn, bảo Vệ Tiểu Trì, "Lại đây húp canh."

Vệ Tiểu Trì đáp "ừm", lảo đảo bước sang.

-

Thím Châu dùng nước hầm xương nấu cho bọn Vệ Tiểu Trì hai bát mì.

Nước lèo trắng đục, nấm hương và mộc nhĩ được xào qua, thêm sò điệp, tôm nõn và vài cọng rau xanh, màu sắc bắt mắt trông rất đỗi ngon miệng.

Nhân lúc hai đứa dùng bữa, thím Châu lên lầu thay một bộ ga giường mới, còn chuẩn bị bộ đồ ngủ sạch sẽ cho Vệ Tiểu Trì.

Thím Châu ôm ga giường đã đổi xuống bỏ vào phòng giặt rồi quay lại bàn ăn, ngồi bên cạnh trò chuyện với Vệ Tiểu Trì, hỏi bố mẹ cậu làm gì, nhà có mấy người.

Nghe nói Vệ Tiểu Trì có một cặp em trai em gái song sinh, thím Châu mừng rỡ nói: "Tốt quá rồi! Song sinh là do gen di truyền đấy, biết đâu sau này hai đứa kết hôn cũng có cơ hội sinh một cặp long phụng thì sao."

Khóe môi Khương Trạm vô thức cong lên, bong bóng màu hồng trôi nổi khắp cõi lòng.

Với anh thì chuyện có con hay không chẳng quan trọng lắm, chủ yếu là câu "hai đứa kết hôn" kia đã trúng tim đen của anh.

Vệ Tiểu Trì thầm ngượng ngùng, cậu há miệng mãi mới thốt ra được một câu, "Con và em trai em gái cùng cha khác mẹ."

Ba của Phương Viện và chú của cô là anh em song sinh, gen nằm bên nhà họ Phương chứ nào có liên quan gì đến Vệ Đông Kiến, càng chả liên quan đến Vệ Tiểu Trì.

Thím Châu ngạc nhiên nhìn Vệ Tiểu Trì, không ngờ cậu lại là đứa nhỏ trong gia đình đổ vỡ.

Đến cả Khương Trạm cũng nhìn sang.

Ánh mắt của họ như hai quả núi đè nặng lên bờ vai Vệ Tiểu Trì, khiến sống lưng của cậu oằn xuống.

Cũng bởi cậu chẳng biết nên giải thích chuyện ba mẹ mình ly hôn kiểu gì.

Dù là bên nào ngoại tình thì ấn tượng để lại cho người khác cũng không mấy tốt đẹp.

Mẹ của Vệ Tiểu Trì - Thẩm Nguyệt Nhiên, vốn đã không hòa thuận với bà Vệ. Sau khi sinh Vệ Tiểu Trì ra, mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên thường xuyên và gay gắt hơn.

Vệ Tiểu Trì còn chưa đầy tháng, Thẩm Nguyệt Nhiên đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, tình trạng lúc tỉnh lúc mê.

Bà Vệ và Vệ Đông Kiến chẳng hề thông cảm, thái độ của hai người họ khiến Thẩm Nguyệt Nhiên chạnh lòng.

Đã vậy Vệ Đông Kiến còn vắng nhà quanh năm, hai người họ đã lâu không sinh hoạt vợ chồng, Thẩm Nguyệt Nhiên luôn hoài nghi rằng Vệ Đông Kiến lén nuôi tình nhân bên ngoài hoặc ghé vào mấy quán massage không đứng đắn.

Nhưng khổ nỗi bà không có bằng chứng, Vệ Đông Kiến lại sống chết không thừa nhận, còn mắng bà là đồ điên khiến tính tình Thẩm Nguyệt Nhiên ngày càng bất ổn.

Vỏn vẹn trong ký ức của Vệ Tiểu Trì, hai người họ luôn cãi vã, không ngừng cãi vả.

Thẩm Nguyệt Nhiên thì điên cuồng, Vệ Đông Kiến lại dùng bạo lực lạnh để trả đũa, mỗi lần cãi nhau là bỏ đi.

Nếu bà Vệ ở lại nhà họ, hễ Vệ Đông Kiến vừa đi là bà ta lại mắng Thẩm Nguyệt Nhiên không biết điều, bị bệnh thì đến khoa thần kinh khám, đừng có mà trút lên người con trai bà ta.

Những năm đó, hôm nào nhà cậu cũng xào xáo.

Vệ Đông Kiến không về thì thôi, ông mà về thì càng được nước cãi nhau dữ dội hơn.

Mãi đến khi Vệ Tiểu Trì lên ba có thể đi mẫu giáo, Thẩm Nguyệt Nhiên mới ra ngoài tìm việc làm.

Những chuyện sau đó Vệ Tiểu Trì cũng không ấn tượng lắm, chỉ nhớ mang máng rằng hình như mẹ cậu vui vẻ hơn, gia đình cũng không còn nháo nhào như trước nữa.

Rồi khi cậu năm tuổi, họ lại cãi nhau. Cãi vã dữ dội hơn mọi lần, cậu còn bị Vệ Đông Kiến xách đi làm xét nghiệm ADN.

Thực ra Vệ Tiểu Trì có thể hiểu cho mẹ mình. Bà sống quá bức bối trong cái nhà đó nên mới ra đi dứt khoát, không chút lưỡng lự như vậy.

Có lẽ trong mắt bà, cậu chính là nguồn cơn của mọi bất hạnh. Hơn nữa trong người cậu còn mang một nửa dòng máu của Vệ Đông Kiến.

Cho nên bà mới không lưu luyến, sau khi rời đi cũng chưa từng về thăm cậu lấy một lần.

-

Cũng may thím Châu không hỏi những câu khiến Vệ Tiểu Trì khó xử, thím ấy khéo léo chuyển chủ đề.

Mà Khương Trạm, anh hoàn toàn không bận tâm đến hoàn cảnh gia đình của Vệ Tiểu Trì, trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ...

Ba mẹ Vệ Tiểu Trì ly hôn rồi, vậy nếu sau này bọn họ cưới nhau thì có phải đi thăm cả hai bên gia đình không? Bên ba của cậu, rồi cả bên mẹ nữa?

Ăn tối xong, Vệ Tiểu Trì về phòng tắm nước nóng.

Trước bữa ăn cậu đã ra khá nhiều mồ hôi, lúc ăn lại đổ mồ hôi lạnh, quần áo dính nhớp vào người rất chi là khó chịu.

Tắm xong, Vệ Tiểu Trì mặc đồ ngủ của Khương Trạm bước ra ngoài.

Giữa cái giường đôi xếp một hàng gối ôm, alpha đang ngồi xếp bằng ôm gối vào lòng ở trên giường, thi thoảng lại đưa mắt nhìn Vệ Tiểu Trì.

Đầu óc Vệ Tiểu Trì đơ ra, bỗng dưng không biết nên nói gì.

Ban nãy ở dưới thím Châu còn có lòng dặn dò, tuy không trắng ra nhưng rõ ràng đang bảo Vệ Tiểu Trì ngủ phòng khách, đừng ngủ chung giường với Khương Trạm nữa.

Thím Châu nói vậy cũng vì nghĩ cho sự an toàn của cậu. Lúc này Vệ Tiểu Trì đang trong giai đoạn đặc biệt, thím ấy sợ Khương Trạm không thể khống chế.

Nắm tay hẹn hò gì đó thì chẳng sao, nhưng không thể đi quá giới hạn, dù sao cả hai cũng còn nhỏ lắm.

Khương Trạm để gối ôm ở giữa như vậy, rõ ràng đêm nay vẫn muốn ngủ chung.

Vệ Tiểu Trì đâu dám to gan như Khương Trạm, người lớn đã lên tiếng rồi sao cậu không nghe lời cho được.

Vệ Tiểu Trì giả vờ không nhìn thấy, vừa lau tóc vừa đi về phía cửa.

Khương Trạm cuống lên, chống người bật dậy, "Cậu đi đâu đó?"

Vệ Tiểu Trì nói nhỏ, "Tớ... tớ sang phòng bên cạnh ngủ."

Khương Trạm đanh mặt, "Cậu lại đây."

Vệ Tiểu Trì ậm ừ: "Tớ buồn ngủ rồi, tớ muốn đi ngủ."

Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì chòng chọc, nhắc lại, "Cậu qua đây."

Vệ Tiểu Trì không nghe, gồng người bước chân về phía cửa, lập tức nhận lại cái trừng mắt hung hăng hơn nữa của alpha.

Da đầu Vệ Tiểu Trì tê rần, mặt mày đau khổ hỏi, "Có... có chuyện gì sao?"

Khương Trạm vô cùng mất hứng, giọng điệu cáu kỉnh, "Cậu qua đây, cậu qua đây rồi tôi nói cho cậu nghe."

Vệ Tiểu Trì hết sức khó xử, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Khương Trạm quát lên: "Ngày kia là cuối tuần rồi, chẳng phải cậu muốn đi làm thêm sao? Tôi tìm được mấy công việc định bàn bạc lại với cậu, chứ cậu tưởng tôi gọi cậu làm gì?"

Nghe đến chuyện đi làm thêm, Vệ Tiểu Trì sờ mũi, vì đồng tiền mà chịu khuất phục, quay đầu lại.

Vệ Tiểu Trì hỏi, "Gồm những công việc gì?"

Khương Trạm lườm Vệ Tiểu Trì, với lấy điện thoại bên cạnh mở ghi chú, "Tìm được cả thảy sáu việc."

"Nhiều vậy ư?" Vệ Tiểu Trì bước lại gần.

Bọn họ chỉ có thời gian rảnh cuối tuần để làm thêm nên rất khó tìm việc, vậy mà Khương Trạm có thể tìm được sáu việc một lúc.

Khương Trạm hơi chột dạ, sầu muộn nói: "Ba việc đầu là chị tôi tìm, ba việc sau tôi tự tìm được."

Khương Đường giới thiệu cho Khương Trạm ba công việc, một là làm tạp vụ ở tòa soạn, mỗi ngày 150 tệ (~550k).

Mức lương không cao, nguyên nhân là do công việc lần trước 300 tệ một ngày làm Vệ Tiểu Trì thấy ngại vì nhiều quá.

"Tôi hỏi rồi, nếu chúng ta đến thì làm vài việc hỗ trợ như in ấn tài liệu, chạy việc lặt vặt hay giao đồ thôi."

Ngoài công việc ở tòa soạn thì còn việc làm caddie ở sân golf, cuối cùng là làm gia sư cho học sinh cấp hai.

So với những công việc nhẹ nhàng mà Khương Đường tìm được, ba công việc mà Khương Trạm tìm thấy trên mạng thực tế hơn nhiều. Chẳng qua là dọn dẹp, phụ bếp theo giờ các kiểu.

Có thể nhận ra ba công việc anh tìm được không cần nhờ vả ai mà tự lên mạng sàng lọc từng cái một, cũng bởi vậy nên cảm thấy không đáng để khoe ra và xếp ở sau cùng.

Ghi chú trong điện thoại của Khương Trạm cực kỳ tỉ mỉ - thời gian làm việc, địa điểm, thù lao đều đủ cả.

Vệ Tiểu Trì xem đi xem lại ba lần, chậm rãi siết chặt điện thoại, "Cậu... có từng nghĩ đến việc thi đại học chưa?"

Khương Trạm khó hiểu, "Đại học gì cơ?"

"Tớ muốn thi vào đại học J, còn cậu?" Tim Vệ Tiểu Trì đập thình thịch, giọng nghẹn ngào, "Cậu có muốn thi cùng tớ không?"

Khương Trạm tròn mắt nhìn Vệ Tiểu Trì.

Thấy alpha đang ngỡ ngàng, Vệ Tiểu Trì ngập ngừng: "Cũng không cần phải vào đại học J. Gần đại học J cũng có mấy trường tốt lắm, điểm chuẩn cũng thấp hơn."

Tai Khương Trạm đỏ bừng, bẽn lẽn, "Vậy thuê nhà mấy phòng?"

Vệ Tiểu Trì: "Hở?"

Khương Trạm: "Chẳng phải cậu nói muốn thi vào cùng một chỗ sao? Tôi không đậu đại học J thì phải thuê một căn nhà nằm gần cả hai trường chứ?"

Vệ Tiểu Trì: ...

____________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Ha ha ha, cún con đúng thật là... Tôi không biết nên nói gì cho phải, suốt ngày chỉ nghĩ toàn chuyện đâu đâu vậy trời?