Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 91: Phương Trị Tín



Chiều hôm đó, Khương Trạm không đi phát tờ rơi mà ở lại dọn dẹp với Vệ Tiểu Trì.

Mấy hôm trước bên dịch vụ gia đình vừa đến lau dọn nên căn phòng không bẩn lắm, nhưng giờ phải ở nên vẫn cần phải lau dọn lại kỹ càng.

Khương Trạm trở về nhà một chuyến, mang sang cho Vệ Tiểu Trì kha khá đồ dùng hàng ngày, còn nhân lúc thím Châu không để ý mà thó một cái nồi trong bếp.

Buổi tối, bọn họ dùng cái nồi đó nấu hai bát mì lớn, mỗi bát thêm một cái trứng rán và một cây xúc xích.

Ăn tối xong, Khương Trạm chủ động rửa bát đũa, còn Vệ Tiểu Trì dọn dẹp bếp núc.

Khương Trạm chẳng mấy khi rửa bát nên lỡ bóp hơi nhiều nước rửa chén, làm bọt xà phòng đầy tay, nước văng tung tóe khắp bồn rửa.

Vệ Tiểu Trì lau bếp xong, cầm giẻ lau đến bên cạnh Khương Trạm, đôi mắt phượng hút hồn hơi cụp xuống, đôi môi nhạt màu dưới ánh đèn trở nên hồng hào căng mọng.

Khương Trạm liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, mặt thoáng bối rối, "Nhìn tôi làm gì?"

Vệ Tiểu Trì định chờ Khương Trạm rửa bát xong sẽ dọn dẹp bồn rửa, nhưng chưa kịp mở lời thì đèn bếp bỗng tắt ngúm.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ hắt vào, không đến nỗi đưa tay chẳng thấy năm ngón.

Khương Trạm ngạc nhiên ngước nhìn bóng đèn trên đầu, "Sao lại cúp điện rồi?"

Vệ Tiểu Trì đáp, "Chắc là thẻ điện hết tiền rồi, cậu biết thẻ điện ở đâu không?"

Khương Trạm không biết, trước đây anh chưa bao giờ để tâm đến những việc này.

Khương Trạm vội vàng mở vòi nước rửa sạch bọt trên tay rồi dò dẫm ra phòng khách tìm điện thoại, đi được nửa chừng thì bỗng quay lại.

Khương Trạm hỏi Vệ Tiểu Trì, "Sợ tối không?"

Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Không sợ."

Khương Trạm vẫn nắm tay Vệ Tiểu Trì, dắt cậu ra khỏi phòng bếp.

"Cẩn thận dưới chân." Khương Trạm quay đầu nhắc nhở Vệ Tiểu Trì, vừa dứt lời thì bụng va vào thành ghế sofa, anh khẽ rít lên.

Mắt Vệ Tiểu Trì vừa mới quen với bóng tối thì thấy Khương Trạm khom lưng, tim cậu thắt lại, "Không sao chứ?"

Khương Trạm lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên đáp: "Không sao."

Anh tiến lên hai bước, mò được điện thoại trên bàn trà, bật đèn flash và tìm được thẻ điện trong ngăn kéo phòng ngủ.

Khương Trạm ngồi trên giường, cầm thẻ điện nghiên cứu, "Cái này có nạp tiền trên điện thoại được không? Hay phải chờ ngày mai ban quản lý làm việc lại mới có điện?"

"Không cần đâu." Vệ Tiểu Trì giải thích với anh, "Thẻ thường có hạn mức thấu chi, chỉ cần cầm thẻ cắm vào đồng hồ điện là được."

Khương Trạm muốn hỏi đồng hồ điện ở đâu, nhưng lại sợ đó là một câu hỏi ngớ ngẩn nên mím môi không nói.

Vệ Tiểu Trì lẩm bẩm như nói một mình, "Đồng hồ điện hẳn là ở hành lang, không biết khu chung cư này có phải vậy không."

Cậu chưa từng ở khu chung cư cao cấp như thế này, đồng hồ điện của cả tòa nhà ở khu cậu nằm ở hành lang tầng một.

Khương Trạm đứng dậy, giơ điện thoại chiếu sáng, giả vờ lạnh lùng, "Vậy đi thôi, đi tìm xem."

Vệ Tiểu Trì: "Được."

-

Mỗi tầng chỉ có hai hộ, phòng đồng hồ điện nằm ngay hành lang cùng tầng, là một căn phòng nhỏ riêng biệt, trước cửa có treo biển "Phòng đồng hồ điện", chỉ có quẹt thẻ điện mới mở được cửa.

Khương Trạm rướn cổ nhìn Vệ Tiểu Trì cắm thẻ điện vào đồng hồ, sau đó nghe thấy tiếng "tít", màn hình LCD của đồng hồ điện sáng lên.

Vệ Tiểu Trì rút thẻ điện ra, Khương Trạm vội vàng thu hồi tầm mắt, cầm lấy cái thẻ trong tay cậu.

"Mai tôi sẽ nạp thêm tiền vào, phải cắm lại một lần nữa hửm?"

Vệ Tiểu Trì đáp "ừm", ngập ngừng nói: "Hay để tớ nạp nhé?"

Dù sao cậu ở đây mà, sao có thể để Khương Trạm trả tiền điện được chứ?

Khương Trạm không để bụng, "Cứ ghi sổ đi, sau này tôi kiếm được tiền sẽ báo hiếu."

Alpha không còn giữ phong thái công tử như trước, thản nhiên coi mình và Vệ Tiểu Trì là một thể. Anh định ghi những khoản tiền chi tiêu hiện tại vào sổ sách, coi như mượn tạm của ba mẹ mình.

Vệ Tiểu Trì ngước mắt, nhìn Khương Trạm ngẩn ngơ, cõi lòng như có thứ gì đó đã an bài. Cậu nắm chặt quần áo, chậm rãi gật đầu.

"Được."

Vệ Tiểu Trì nghĩ, nếu một ngày nào đó Khương Trạm cần tiền, dù hai mươi mấy ngàn tệ của cậu chỉ như hạt muối bỏ bể, cậu cũng sẵn lòng đưa cho Khương Trạm xoay sở.

Từ hôm đó trở đi, Vệ Tiểu Trì không còn nhắc đến chuyện tiền nong với Khương Trạm nữa.

-

Sau khi cắm thẻ về, quả nhiên đèn phòng khách và nhà bếp sáng trưng.

Khương Trạm rửa bát xong, thấy Vệ Tiểu Trì cầm giẻ cẩn thận lau sạch nước và bọt xà phòng quanh bồn rửa.

Khương Trạm mấp máy môi, rầu rĩ bảo, "Lần sau tôi sẽ làm nhẹ nhàng hơn."

Vệ Tiểu Trì quay đầu nhìn Khương Trạm, alpha cao lêu nghêu ngoan ngoan đứng sau lưng cậu, trông có vẻ đáng thương khiến tim Vệ Tiểu Trì lệch nhịp.

Cậu hoảng loạn thu hồi tầm mắt, "Không... không sao đâu."

Dọn dẹp xong phòng bếp, Vệ Tiểu Trì kèm Khương Trạm làm bài tập một tiếng đồng hồ.

Hơn chín giờ tối rồi mà Khương Trạm vẫn chưa nhắc đến chuyện về nhà, Vệ Tiểu Trì ngại đuổi anh đi nên cứ loanh quanh dọn dẹp phòng khách.

Thực ra cậu cũng chẳng biết phải dọn gì nữa. Đã gần mười giờ rồi, mai là thứ hai còn phải dậy sớm đi học. Vệ Tiểu Trì đành vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Tắm nước nóng gọn lẹ, Vệ Tiểu Trì vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì đèn phòng ngủ tắt ngúm.

Động tác lau tóc của Vệ Tiểu Trì khựng lại, cậu trùm khăn thấm nước ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách cũng tối om.

Vệ Tiểu Trì gọi tên Khương Trạm. Trong bóng tối, có đôi tay bất ngờ vươn ra. Vai cậu va vào lồng ng.ực rộng lớn và rắn chắc.

Nụ hôn của Khương Trạm ập đến như dự đoán.

Lưng Vệ Tiểu Trì căng cứng, bị Khương Trạm giữ cằm mà hôn.

Hơi thở của alpha che trời rợp đất. Não bộ của Vệ Tiểu Trì bắt đầu thiếu oxy, cậu vô thức nắm lấy cánh tay Khương Trạm.

Vệ Tiểu Trì bị hôn đến gần như không thở nổi, Khương Trạm mới buông cậu ra. Anh cọ vào vai và cổ cậu, nghẹn cười nơi cuống họng, như tiếng sủi bọt của rượu vang, vụn vỡ và nhẹ tênh.

Vệ Tiểu Trì như bị hơi men làm choáng váng, các đầu dây thần kinh liên tục bị kí.ch th.ích và chi phối, cảm giác hứng khởi lan tỏa khắp tứ chi.

Khi Khương Trạm xáp qua hôn lần nữa, Vệ Tiểu Trì nhắm mắt lại.

-

Chất lượng giảng dạy ở trường trung cấp nghề rất kém, giáo viên không nghiêm khắc, nội quy trường học chỉ để làm cảnh nên học sinh cũng buông thả.

Giờ nghỉ trưa thứ hai, Phương Trị Tín đang đánh bài trong lớp thì nhận được cuộc gọi của đứa bạn cũ từ thời cấp hai.

"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà mày gọi cho tao vậy? Ê ê, đôi hai, tao bảo qua lượt hả? Rút bài lại đi, ông mày ra đôi hai."

Phương Trị Tín rút lá hai rô và hai chuồn đập xuống bàn, tiếp tục nói chuyện điện thoại với người kia.

"Cái gì? Mày đang ở cổng trường tao á." Phương Trị Tín kẹp điện thoại vào cổ, thỉnh thoảng ra một lá bài, "Giữa trưa tự nhiên tìm tao làm gì?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Phương Trị Tín đồng ý, "Được, được, tao biết rồi, đến ngay đây."

Cúp điện thoại, Phương Trị Tín đánh lá ba bích, "Bắt không? Còn ai ra bài nữa không?"

Thấy Phương Trị Tín sắp thắng, thằng bạn chơi ăn gian vứt bài xuống bàn, "Không phải bạn mày đến à? Mày đi trước đi, về rồi chơi tiếp."

"Cái quần què." Phương Trị Tín nhặt xấp bài đó lên nhét vào tay cậu ta, "Hôm nay có là ông trời đến cũng phải đợi tao, tiếp tục đi."

Phương Trị Tín thắng ván bài xong mới ra cổng trường, móc một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào miệng rồi gọi lại.

"Tao đang ở cổng trường đây, mày đâu rồi?" Phương Trị Tín ngậm thuốc trong miệng, chửi một câu, "Đệt, mẹ mày phiền vãi, đợi đó tao qua liền."

Đối diện trường nghề là một dãy quán ăn vặt. Phương Trị Tín đi vòng qua các quán ăn vặt rồi rẽ vào một con hẻm phía sau.

Phương Trị Tín vừa chửi bới vừa đi về phía người trong hẻm, "Đm hôm nay sao rảnh mà đến tìm tao thế?"

Mặt Vương Minh Triết bầm dập đủ màu xanh tím, hắn run rẩy nhìn Phương Trị Tín như thể có ai đang dí súng vào người.

Phương Trị Tín nhận ra điều bất ổn, "Mặt mũi mày sao thế?"

Vương Minh Triết không đáp, khóe miệng co giật, lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Phương Trị Tín.

Lúc này, một người chậm rãi bước ra từ góc khuất... Giữa chân mày anh phủ một tầng bóng đen u ám, khuôn mặt lạnh lùng thấu xương.

Đồng tử Phương Trị Tín co rút dữ dội, nhìn Khương Trạm đầy kinh hoàng.