Giờ ra chơi thứ sáu, phòng học ồn ào như cái chợ vỡ. Mọi người đang bàn bạc kế hoạch cho ngày cuối tuần. Khối đứa rủ nhau đến thư viện luyện đề, dù sao kỳ thi cuối kỳ đã sát đít tới nơi.
Bầu không khí nhốn nháo bỗng chốc im bặt, như thể ai đó đã bấm nút tạm dừng.
Vệ Tiểu Trì ngờ ngợ có điềm, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Khương Trạm sải bước đi vào lớp A1, đặt một hộp cơm nhiều ngăn lên bàn Vệ Tiểu Trì.
"Trái cây." Khương Trạm không nói gì nữa, ánh mắt thoáng giao nhau với Vệ Tiểu Trì rồi quay người rời đi.
Cả đám người đờ đẫn, miệng há thành chữ "O".
Vệ Tiểu Trì nhanh chóng vươn tay kéo hộp cơm về phía mình rồi nhét nó vào ngăn bàn, cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại các bài kiểm tra đã làm trong học kỳ này.
Bẵng đi chừng bốn mươi giây. Khương Trạm đã đi khỏi, trong phòng rộ lên những tiếng xì xào. Vài ba đứa túm tụm lại thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại liếc nhìn Vệ Tiểu Trì.
Không hiểu sao chuyện ba Vệ Tiểu Trì đến trường lại bị lan truyền. Mới sáng ra Vệ Tiểu Trì đã hứng chịu vô số ánh nhìn tò mò, mãi đến khi kết thúc tiết đọc buổi sáng mới được yên thân.
Thật ra các bạn trong lớp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói hiệu trưởng đã gọi cha mẹ của Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đến trường để nói chuyện.
Cụ thể ra sao thì chẳng ai rõ, nên đủ kiểu suy đoán được đưa ra. Cho rằng hai người họ hẹn hò chỉ là một trong các phiên bản.
Còn lại nào là Khương Trạm bắt nạt Vệ Tiểu Trì, không thì gây chuyện nên kéo Vệ Tiểu Trì gánh tội chung vân vân.
Khoảng thời gian trước hai người này cứ dính lấy nhau. Thậm chí có dạo, hôm nào Khương Trạm cũng đến lớp gặp Vệ Tiểu Trì.
Chẳng qua lúc đó Vệ Tiểu Trì đang kèm cặp bài vở cho đội bóng rổ, Lý Tùy Lâm cũng hay trao đổi với Vệ Tiểu Trì chuyện học bù trong giờ giải lao nên các bạn không nghĩ bọn họ theo chiều hướng đó.
Hành động ban nãy của Khương Trạm, coi như là... xác nhận hai người đang hẹn hò?
Cặp đôi này quá khó đỡ khiến nhiều người há hốc mồm, phải nhìn Vệ Tiểu Trì bằng ánh mắt đầy kính nể.
Không ngờ cậu có thể thu phục được một người nóng tính như Khương Trạm. Tiểu Vệ ơi, thì ra cậu lại như thế.
-
Thấy vành tai Vệ Tiểu Trì ửng đỏ, Trương Minh Dương mỉa mai, "Hôm nay cậu chơi trội quá nhỉ."
Mỗi khi Vệ Tiểu Trì sắp xếp bài kiểm tra đều lướt nhanh như gió, thỉnh thoảng dùng bút đỏ đánh dấu vào bài.
Nghe được câu nói của Trương Minh Dương, Vệ Tiểu Trì hít một hơi thật sâu, ráng nhịn không thèm quan tâm đến cậu ta.
Trương Minh Dương lại không ngừng khiêu khích Vệ Tiểu Trì, "Yêu sớm đến mức bị mời lên phòng hiệu trưởng, cậu làm lớp A1 nở mày nở mặt quá ha."
Vệ Tiểu Trì đặt bài kiểm tra đang cầm xuống, quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu đủ chưa? Hiệu trưởng đã giải quyết xong rồi, còn đến lượt cậu quản chắc?"
"Nếu cậu không phục thì đi tìm hiệu trưởng, hoặc cậu cứ lên làm hiệu trưởng trường Nhị Trung luôn. Đến lúc đó cậu muốn giải quyết kiểu gì chả được."
"Với lại, từ giờ tôi không muốn nói về chuyện này với cậu nữa." Giọng điệu của Vệ Tiểu Trì nghiêm túc, "Đừng nhắc đến nữa!"
Trông thái độ kiên quyết khác hẳn vẻ chột dạ hôm bữa của cậu, cuống họng Trương Minh Dương nhộn nhạo.
Vệ Tiểu Trì chẳng buồn để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu sắp xếp các bài kiểm tra trong tay.
Khương Trạm đã cam kết với hiệu trưởng sẽ tăng tối thiểu mười bậc trong lớp. Vệ Tiểu Trì không có phương pháp giảng dạy cấp tốc nào, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là lục lại các bài kiểm tra cũ và đánh dấu những câu mà cậu nghĩ có khả năng ra trong bài thi cuối kỳ.
Trương Minh Dương nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Trì vài giây rồi lầm lũi quay về chỗ, trông chẳng khác nào con gà trống bại trận.
-
Sáng đó trước khi vào tiết thứ ba vài phút, Vệ Tiểu Trì len lén mở hộp cơm.
Vệ Tiểu Trì nhìn quanh rồi vội vã cúi gằm đầu, lẹ làng nhét hai miếng dưa hami vào miệng, úp mặt vào cánh tay nhấm nháp.
Bây giờ Khương Trạm là đối tượng bị Ngụy Dân Chinh theo dõi chặt chẽ, chắc chắn không thể đến khu rừng nhỏ được nữa. Lỡ đâu bị Ngụy Dân Chinh bắt gặp khi đang lén lút hẹn hò thì hết đường chối cãi.
Khương Trạm nghĩ đằng nào cũng đã vỡ lở rồi, chi bằng quang minh chính đại. Thế là mang luôn bữa phụ hôm nay đến lớp Vệ Tiểu Trì.
Cũng bởi vậy mà Vệ Tiểu Trì bị cả lớp nhìn như sinh vật lạ, ăn có miếng thôi cũng phải rón rén như trộm cướp không bằng.
-
Buổi trưa, Khương Đường đến trường đón Vệ Tiểu Trì đến cơ quan chức năng làm thủ tục thay đổi giới tính.
Do đã báo trước nên bạn của Khương Đường vẫn chưa tan làm, đang chờ ở cơ quan để làm thủ tục sửa giới tính cho Vệ Tiểu Trì.
Khương Đường đang ngồi trên ghế lái tô son, đợi Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm lên xe cô mới đóng nắp son, thuận tay bỏ vào túi xách rồi chỉnh lại gương chiếu hậu.
Trong gương, omega thanh tú đang ngồi khép nép ở ghế sau, chủ động chào hỏi Khương Đường, "Chị Đường."
"Chị Đường cái gì, cứ gọi là chị đi." Khương Đường pha trò.
Khương Đường nói thẳng thừng như vậy khiến Vệ Tiểu Trì không biết đáp lời thế nào.
Khương Trạm mở miệng giải vây, "Đừng ghẹo cậu ấy."
Khương Đường chậc lưỡi, khôi phục vẻ nghiêm túc hỏi Vệ Tiểu Trì, "Có đem căn cước và giấy chứng nhận của bệnh viện chưa?"
Vệ Tiểu Trì vội vàng nói, "Có đem ạ. Chỉ cần hai thứ này thôi sao?"
Cậu đã tra cứu trên mạng, nghe bảo cần sổ hộ khẩu nên cậu mới lần lữa mãi không sửa giới tính.
Khương Đường thắt dây an toàn vào, "Bạn chị nói đem hai thứ này là đủ rồi."
Vệ Tiểu Trì yên tâm, cảm ơn Khương Đường.
Khương Đường ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Khương Trạm ngồi cạnh Vệ Tiểu Trì đang nhăn nhó điều chỉnh tư thế ngồi không ngừng, đôi chân dài của anh chẳng tìm được chỗ gác.
"Loi nhoi như con dòi." Khương Đường vặn chìa khóa xe, "Ngồi im, chị lái xe đây."
"Sao lại lái cái xe này?" Khương Trạm ngồi không thoải mái, ghét bỏ cái xe thể thao nhỏ nhắn của Khương Đường.
"Người khác ngồi được mắc gì em không ngồi được? Lắm chuyện vừa thôi." Khương Đường đạp ga, ô tô chậm rãi lăn bánh, "Phải không Tiểu Trì, nó đỏng đảnh quá ha?"
Tự dưng bị điểm danh làm Vệ Tiểu Trì giật cái đụi, căng thẳng nhìn Khương Đường phía trước. Cậu mở miệng, còn chưa kịp đáp thì bỗng nhiên bị Khương Trạm nhéo tay.
Vệ Tiểu Trì quay sang thì thấy Khương Trạm đang nhìn cậu bằng vẻ mặt vô cảm.
"..." Vệ Tiểu Trì nuốt nước bọt nói với Khương Đường, "Không... không đâu ạ."
Khương Đường nói với vẻ trêu ghẹo. "Ai kia đừng có mà hăm dọa bé O ngoan hiền đấy nhé."
Khương Trạm cáu kỉnh, "Chuyện của bọn em không cần chị quản."
Khương Đường nhìn tình hình giao thông phía trước, thong thả nói: "Nếu không cần chị quản, vậy hôm qua em gọi điện cho chị làm gì?"
Khương Trạm bị chặn họng, chân mày giật giật, không bật lại Khương Đường nữa.
Thấy Vệ Tiểu Trì cứ nhìn mình, Khương Trạm đơ cái mặt ra hỏi, "Nhìn gì?"
Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Không có gì."
Hôm qua mọi thứ rối như canh hẹ làm Vệ Tiểu Trì chưa kịp nghĩ ngợi gì. Giờ ngẫm lại mới thấy chuyện hôm qua Khương Trạm xuất hiện ở văn phòng hiệu trưởng đúng là có hơi bất ngờ.
Thật ra là Lý Tùy Lâm đã nói cho Khương Trạm biết.
Sau khi Vệ Tiểu Trì bị Ngụy Dân Chinh gọi đi, Lý Tùy Lâm thấy tình hình không ổn nên vừa hết tiết đã báo lại cho Khương Trạm.
-
Thủ tục thay đổi giới tính diễn ra rất nhanh chóng, mất chưa đến năm phút. Do đang là giờ nghỉ nên chỉ có một mình Vệ Tiểu Trì làm thủ tục.
Nhân viên là một alpha rất điển trai, có lẽ không phải nhân viên chuyên trách nên không thông thạo nghiệp vụ cho lắm.
Anh ta rê chuột vài lần mới nhập xong thông tin của Vệ Tiểu Trì vào máy tính, sau đó bấm lưu lại.
"Xong rồi." Alpha trả căn cước cho Vệ Tiểu Trì, "Có điều căn cước của cậu không thể dùng được nữa, hôm khác nhớ đi làm lại."
Vệ Tiểu Trì lễ phép cảm ơn, "Em biết rồi, cảm ơn."
Cậu chưa kịp đưa tay ra nhận căn cước, Khương Trạm đã nhanh nhẹn lấy nó từ tay đối phương.
Ảnh thẻ lúc nào chả bị dìm, Vệ Tiểu Trì cũng không phải ngoại lệ.
Bức ảnh được chụp cách đây hai năm, lúc đó vóc dáng của cậu còn chưa nảy nở, gầy nhom thấp còi, mặt mày xanh xao và đôi mắt vô hồn trông cứ như một con ma cà rồng thiếu ăn.
"Xấu lắm." Vệ Tiểu Trì thoáng ngượng ngùng đưa tay giành lại, "Đừng xem nữa mà."
Khương Trạm tránh tay Vệ Tiểu Trì, cầm ảnh nhìn trái ngó phải. Anh giơ căn cước lên so sánh với Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì bị anh nhìn đỏ bừng mặt.
Khương Đường đang trò chuyện với alpha làm thủ tục cho Vệ Tiểu Trì, hình như hai người họ là bạn học cũ. Người nọ còn quen biết Tống Lâm Tri, chồng của Khương Đường.
Khương Đường: "Nào có thời gian mời cậu một bữa. Cậu cứ chọn quán, hóa đơn để vợ chồng tôi lo."
Alpha cười nói: "Các cậu nói rồi nhé, tôi đại diện cả lớp xẻo thịt bọn tư bản các cậu một bữa đã đời."
"Vậy tôi dọn sẵn mâm, chờ cậu tới chém."
Tán gẫu với alpha xong, Khương Đường quay người rút căn cước trong tay Khương Trạm trả lại cho Vệ Tiểu Trì, "Đừng ăn hiếp Tiểu Trì, đi thôi."
"Trưa nay muốn ăn gì?" Khương Đường cười tủm tỉm hỏi Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì vội đáp, "Em không kén ăn, gì cũng được ạ."
Nhìn omega ngoan ngoãn, Khương Đường vỗ mạnh vào vai Khương Trạm. "Nhìn người ta kìa, mau sửa cái tật kén ăn của em đi."
Khương Trạm xị mặt, nhưng vì có việc nhờ vả nên đành nuốt cục tức này xuống.
-
Khương Đường dẫn bọn họ đến một nhà hàng Quảng Đông.
"Món há cảo chỗ này ngon lắm, Tiểu Trì có thể nếm thử xem." Khương Đường gọi vài món rồi đưa thực đơn cho Vệ Tiểu Trì, "Gọi thêm một món em thích nữa là hòm hòm rồi."
Vệ Tiểu Trì căng thẳng cầm thực đơn, cái việc gọi món thường không đến lượt cậu.
Lật vài trang, Vệ Tiểu Trì mở miệng, "Hay gọi thêm một đĩa dồi nữa ạ."
"Vừa nãy quên gọi dồi, nếu Tống Lang Lang ở đây chắc sẽ giãy đành đạch cho coi. Con bé thèm dồi ở đây lắm." Khương Đường nhấp một ngụm trà, gật gù bảo, "Cũng được, vị thanh đạm. Tiểu Trì có thích uống trà không?"
Vệ Tiểu Trì thật thà đáp, "Nhà em có uống trà nên em cũng uống theo, nhưng không rành lắm ạ."
Khương Đường chỉ vào Khương Trạm, "Nó chẳng đụng đến ngụm trà, bảo có mùi lạ. Không biết cái lưỡi nó mọc ra kiểu gì."
"Ai bảo em không uống?" Khương Trạm ngửa đầu nốc một ngụm, bị bỏng nhăn mặt.
Vệ Tiểu Trì vội đưa cục nước đá cho anh ngậm vào.
Khương Đường nhìn thằng em trai ngốc nghếch, cười sái quai hàm nên bị Khương Trạm lườm một cái sắc lẻm.
-
Cơm nước xong, Vệ Tiểu Trì đi vệ sinh. Lúc cậu quay lại thì nghe hai chị em đang cãi nhau.
Không biết Khương Đường nói gì mà Khương Trạm bỗng hếch cằm, biểu cảm tự mãn, "Cậu ấy thích em trước, cậu ấy theo đuổi em đó."
Vệ Tiểu Trì vừa nghe đã biết Khương Trạm đang nói về mình. Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe Khương Trạm nói vậy với người khác, khiến cậu ngượng chín người.
Buổi chiều trở lại trường, Vệ Tiểu Trì hỏi Hàn Tử Ương xem Khương Trạm có từng nói câu "Cậu ấy thích tôi trước, cậu ấy theo đuổi tôi" với cậu ta không.
Tao là anh Hàn của mày: Chẳng phải cậu thích anh Trạm trước, theo đuổi anh Trạm hở?
Qua màn hình mà Vệ Tiểu Trì cũng có thể cảm nhận được vẻ hiển nhiên trong lời nói của Hàn Tử Ương, xem ra Khương Trạm cũng đã nói với cậu ta rồi.
Vệ Tiểu Trì chán chả buồn nói, đành tham khảo ý kiến Hàn Tử Ương.
Vệ Tiểu Trì: Thực ra tôi đâu có theo đuổi cậu ấy trước. Cậu nghĩ tôi có nên nói rõ với Khương Trạm không?
Trước đây Vệ Tiểu Trì nghĩ Khương Trạm hiểu nhầm thì cứ đại đại đi, mặc dù thi thoảng Khương Trạm có nói ra những câu khiến người ta đỏ mặt tía tai nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Vệ Tiểu Trì nên cậu cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Vệ Tiểu Trì không cho rằng chuyện này có gì to tát, nhưng dạo này Khương Trạm cứ nói với mọi người xung quanh là cậu theo đuổi anh trước.
Không thể để anh chụp mũ hoài được, nếu cứ thế này thì Vệ Tiểu Trì biết giấu mặt mũi đi đâu?