Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh một cặp long phụng thai, một đạo sĩ du hành ngang qua, chỉ vào đứa trẻ trong lòng phụ thân ta mà nói:
"Đứa trẻ này sau này sẽ thăng quan tiến chức, tiền đồ vô hạn!"
Phụ thân ta trừng mắt, nhìn hắn, lại nhìn ta, rồi vén tã lót lên xem.
Chỉ một khắc sau, ông giận dữ quát lớn, sai người tống cổ đạo sĩ ra ngoài.
"Mẹ kiếp, đây là con gái ta mà!"
*
Mười tám năm sau, đêm trước khi ta xuất giá, ta và ca ca gặp nhau trong từ đường.
Ta siết chặt khăn voan đỏ, hắn cầm chặt bảng vàng Hội nguyên, hai huynh muội nhìn nhau.
Ta hỏi: "Đổi không?"
Hắn đáp: "Đổi!"
Trời vừa sáng—
Ta bước vào Điện thí, còn hắn vào cửa hào môn!
01
Ta tên là Tạ Linh, là con gái của Thị lang Công bộ Tạ Tùng Niên.
Ta có một ca ca, cùng ta sinh ra từ một bào thai. Hai người vóc dáng không khác biệt là bao, dung mạo lại càng giống nhau như đúc.
Nhưng từ nhỏ, ca ca ôn hòa nhã nhặn, yêu thích cầm kỳ thư họa, còn ta lại sắc sảo không giấu giếm, đam mê kinh sử tử tập.
Năm ta mười tuổi—
Ta thay ca ca viết một bài sách luận, khiến cả một nhóm văn sinh kinh ngạc thán phục.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ca ca thay ta thêu một bức Sơn Hải đồ, khiến tất cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành tự thấy hổ thẹn.
Từ đó, cặp song sinh nhà họ Tạ danh chấn kinh thành.
Ừm… có điều, chúng ta lại nổi danh theo cách ngược đời.
*
Năm ta mười tám tuổi, ta nắm chặt khăn voan đỏ, quỳ trong từ đường, lặng lẽ đếm từng tiếng canh.
Phụ thân ta sai người khóa chặt cửa, ngoài cửa tiếng ông mắng chửi vang vọng:
"Ngày thường con tùy tiện thế nào cũng được, nhưng lần này là Tam hoàng tử đích thân cầu hôn, thánh chỉ đã ban xuống!
"Tạ Linh, ngày mai con lấy chồng cũng phải lấy, không lấy cũng phải lấy!"
Tiếng quát mắng dừng lại, đêm đã sang canh ba.
"Rầm—"
Cửa sổ bị đẩy mạnh ra, ánh trăng cùng một bóng áo trắng tràn vào, khuôn mặt giống hệt ta bỗng nhiên xuất hiện, khiến người ta khó mà phân biệt nam nữ.
Tạ Mân đặt một chiếc ghế nhỏ vào trong, chậm rãi trèo qua cửa sổ.
Ta ngồi bệt xuống đất, hai ngón tay kẹp lấy khăn voan đỏ, giơ lên lắc lư:
"Tạ Vọng Cùng, lại gây ra nợ đào hoa ở đâu rồi?"
Tạ Mân lấy một chiếc bồ đoàn, quỳ ngay ngắn, hai tay dâng lên tờ bảng vàng Hội nguyên, giọng nói ôn hòa chậm rãi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngược lại là muội đấy, phong quang rực rỡ như vậy, mai còn phải vào Điện thí, bảo ta làm sao đỡ nổi?"
Giấy tuyên ngọc trắng muốt, từng dòng bút son đỏ tươi nổi bật.