Sáng sớm, An Thường vừa rời giường đã nghe như có tiếng người trò chuyện ở nhà chính. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo rồi mới bước vào: "Quản lý, mới sớm chú đã đến rồi ạ."
Quản lý nhà bảo tàng cười ha hả nói: "Một chốc nữa ta sẽ đi công tác ở thành phố bên cạnh, nhớ tới bà ngoại con thức dậy sớm, thừa dịp còn thời gian nên ghé qua một hồi."
An Thường miết mắt nhìn đĩa măng dưa và thịt muối trên bàn, lập tức biết rõ tại sao chú quản lý lại cất công qua đây. Người kia đang chồm lại gần Văn Tú Anh, nói nhỏ: "Bà Văn nè, những món này cũng không hiếm lạ gì, nhưng con còn mang theo một thứ, bảo đảm bà sẽ thích luôn."
Có một cái giỏ đan bằng tre thần bí nằm dưới đất, ông ta mở giỏ rồi lấy ra một vò rượu bằng men sứ màu nâu đậm, bàn tay vỗ bộp bộp lên thành vò: "Đây chính là hoa đào nhưỡng nguyên chất đó, đã ủ rất nhiều năm rồi, bây giờ đi khắp các quán rượu cũng kiếm không ra nha."
Văn Tú Anh nuốt một ngụm nước miếng.
Quản lý cười đẩy vò rượu qua: "Tính theo bối phận tuổi tác thì con cũng được xem là vãn bối của ngài rồi, vì thế không thể giữ làm của riêng, cái này biếu cho ngài."
Văn Tú Anh khoát khoát tay: "Thời gian của cậu không dư dả, cho nên ta cũng không cần vòng vo thái cực nữa, An Thường có đi tham dự cuộc thi hay không, chuyện này ta không làm chủ được."
Quản lý: "Sao ngài có thể không làm chủ được chứ? Có ai mà không biết An Thường vô cùng hiếu thuận đâu?"
"Con bé có hiếu với ta, ta cũng yêu thương con bé, nếu chuyện nó không muốn làm, ta chắc chắn sẽ không miễn cưỡng."
Bà cầm vò rượu bỏ lại vào giỏ trúc: "Nếu cậu bận thì cũng không nên ở lâu, bao giờ trở về Ninh Hương, rảnh rỗi đến đây ngồi vẫn được."
"Ai da, bà Văn này..."
Miễn cưỡng tiễn khách, cài then cửa, Văn Tú Anh thở phào nhẹ nhõm.
An Thường cong môi: "Rất lợi hại đó Văn nữ sĩ, hấp dẫn lớn như vậy mà vẫn chống nổi."
"Biết vì sao ta vội vã đẩy ông ấy đi không?" Văn Tú Anh liếc xéo cô: "Ta sợ nếu ông ta còn ngồi ở đây, ta ngửi mùi rượu kia thêm chút nữa là sẽ đổi ý."
An Thường cười, mang đến một lung bánh bao đã hấp nóng cho bà ngoại.
"Bà ngoại, từ trước đến bây giờ, bà cũng chưa từng hỏi con chuyện xảy ra ở Bội Thành."
"Vì tiền đồ, vì tình cảm; chuyện có thể làm bọn trẻ các con mệt mỏi chẳng phải chỉ lòng vòng hai vấn đề này thôi sao?"
"Dạ." An Thường cắn bánh bao nhân thịt, cảm giác như chủ đề nặng nề này bỗng chốc được thổi vào phần khói lửa ấm áp, khiến cho cô dễ dàng mở miệng hơn: "Với con mà nói, cả hai chuyện đều đã xảy ra."
"Bây giờ muốn kể cho bà ngoại nghe rồi à?"
An Thường mở to miệng.
"Đợi con chuẩn bị tốt." Cô nói tiếp: "Con sẽ kể."
***
Đến tối, An Thường mang theo thịt kho tàu bà ngoại làm cho Tiểu Uyển ăn.
Hai người đang ngồi ăn cùng nhau thì An Thường nhận được điện thoại của Mao Duyệt: "Bảo bối! Sao cậu không nói cho mình biết chứ?"
"Nói gì?"
"Cậu sẽ tham gia cuộc thi phục chế văn vật dành cho người trẻ tuổi ở Bội Thành đó! Cậu định giương cờ khởi nghĩa lại rồi sao? Ô ô ô ô mình thật vui vẻ!"
"Không có." An Thường đổi điện thoại từ tai trái qua tai phải, cảm thấy bốn chữ "giương cờ khởi nghĩa" nóng muốn cháy tai mình: "Là quản lý nhà bảo tàng lén giấu mình đem tác phẩm nộp lên."
"Quác." Mao Duyệt hỏi: "Là chiếc bình ngọc sứ xanh thời Đại Tống mình xem qua á hả?"
"Ừa."
"Mình biết mà! Tác phẩm đó của cậu quá sinh động, đừng nói là một kẻ bán chuyên nghiệp đá chéo sang làm thợ xăm như mình, cho dù chỉ đơn thuần là một người không am hiểu nghệ thuật, cũng sẽ bị đả động bởi tay nghề của cậu thôi."
"Thật là tốt đến vậy sao?"
"Đương nhiên là thật rồi! Bằng không sao cậu có thể trúng cử được chứ? Bất quá có một chuyện," Mao Duyệt thần thần bí bí giảm âm lượng: "Sao Nhan Linh ca có thể làm cho cậu trúng tuyển được nhỉ?"
Không gian trong nhà bảo tàng quá tĩnh, mặc dù đã cố ý nói nhỏ rồi, nhưng giọng nói của Mao Duyệt vẫn bị Tiểu Uyển nghe được không sót một chữ nào. Tiểu Uyển mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tỏ vẻ đang chuyên tâm đối phó miếng thịt kho trước mặt mình.
An Thường lại đổi điện thoại từ tai phải về tai trái: "Mình còn có việc, về nhà lại gọi cho cậu nha."
"Được."
Cúp điện thoại, An Thường nghĩ nghĩ: "Tiểu Uyển."
Tiểu Uyển nhìn chằm chằm vào tô thịt kho, trả lời: "Dạ."
"Không phải chị không tin tưởng em, cũng không phải cố ý giấu giếm." An Thường nói: "Chỉ là có vài việc đã để trong lòng lâu quá rồi, không biết mở miệng như thế nào."
"Em hiểu." Tiểu Uyển ngẩng mặt lên cười cười: "Mỗi người chúng ta đều có vài việc không thể nào nói ra mà."
An Thường cười: "Nếu ngày nào đó em muốn kể ra câu chuyện của chính mình, thì bất cứ lúc nào chị cũng sẵn lòng nghe hết."
Sau khi về nhà, An Thường gọi lại cho Mao Duyệt: "Mình cũng không hiểu tại sao Nhan Linh Ca lại thả cho mình vượt qua vòng loại nữa."
"Vậy cậu có đi hay không?"
An Thường im lặng.
"Cậu muốn đi hả? Nếu vậy sẽ phải nhìn thấy cô ta, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Mình không biết nữa."
"Mình cũng thế, không thể quyết định thay cậu được."
An Thường cười cười.
"Đúng rồi, Nhan Linh Ca tìm mình hỏi số của cậu hai lần, mình không có nói. Cô ta có tìm cách nào khác để liên lạc với cậu không?"
"Mấy ngày hôm trước, có một số điện thoại từ Bội Thành gọi cho mình."
"Là Nhan Linh Ca hả?"
"Không biết nữa, mình không bắt máy."
Mao Duyệt ngẫm nghĩ: "Có thể nào là... Nam Tiên không?"
An Thường siết chặt điện thoại, đầu ngón tay gồng đến trắng bệch: "Chắc không phải đâu, mình không trả lời tin nhắn của chị ấy trong trò chơi rồi, chị ấy không phải là người sẽ đuổi lấy mình như vậy."
"Cậu cũng đâu có biết chắc được đâu."
"Mình hiểu chị ấy."
"Ầy, nếu thật sự đúng là Nhan Linh Ca," Mao Duyệt thán một tiếng: "thì cậu nghĩ, cô ta rốt cuộc định làm gì?"
"Không rõ cho lắm, mình đã cho rằng cô ấy sẽ không bao giờ chủ động liên lạc mình. Hơn thế, có lẽ cũng không muốn mình xuất hiện trong giới phục chế này nữa."
"Vậy, nếu như cậu tới Bội Thành thì cậu có đi tìm nữ thần mình không?"
"Không biết."
Nói chuyện điện thoại với Mao Duyệt xong, An Thường vẫn chưa có được câu trả lời cho chính mình. Thời tiết lạnh, cô ngồi ở bàn học nãy giờ đã cảm thấy lạnh, bèn bò lên giường chui lại vào trong chăn điện.
Tuy là không có nhiều tác dụng, nhưng có còn hơn không.
Bình thường An Thường không thích chơi điện thoại, nên bây giờ chỉ ngồi tựa vào đầu giường ngẩn người. Ngón tay vô thức miết liên tục lên màn hình điện thoại, chợt điện thoại lần nữa rung lên, làm cô giật nảy mình.
Lại là số điện thoại kia.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số đó, ánh mắt liên tục lướt trên từng chữ số Ả Rập. Tận đến khi tiếng chuông điện thoại sắp dừng, cô nhấn nút nghe: "Xin chào?"
Trong lòng ôm một hy vọng mơ hồ: có thể nào là Nam Tiêu Tuyết hay không?
Hay là...
Người ở phía bên kia im lặng chưa nói, tay cô bắt đầu măn măn góc chăn.
Và rồi ---
"Chào."
An Thường không thể nói được cảm giác này, dường như vừa buông một hơi thở nghẹn lại đã lâu, như một cái bóng bay lớn bị xì hơi, rồi chợt bị một bàn tay nào đó chặn lại.
Đối phương không nghe cô đáp lại, nói tiếp: "Đã lâu không gặp, An An."
An Thường chậm rãi hít sâu một hơi.
Không sao đâu.
Lúc trước cô thậm chí còn không thể nhắc tới ba từ Nhan Linh Ca. Hiện tại đã có thể không dao động khi nghe Mao Duyệt liên tục nhắc đến, lại còn có thể nói chuyện điện thoại với Nhan Linh Ca.
Tiến bộ rất nhiều rồi, đúng không?
Với lại, chung quy là vẫn phải đối mặt mà, không phải sao? Bằng không, cô sợ chính mình sẽ chìm mãi trong những gông cùm xiềng xích cũ, không thể nào bước về phía trước được nữa.
An Thường cất lời, giọng nói bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng: "Đúng, đã lâu không gặp."
Đổi lại, Nhan Linh Ca im lặng không đáp, lúc sau mới nói: "Chúc mừng em đã vượt qua vòng sơ loại."
"Tôi cũng không ngờ."
Là không ngờ rằng thực lực của mình được công nhận, hay là không ngờ rằng Nhan Linh Ca lại để cô vượt qua?
"Em sẽ đến tham gia chứ?"
Có lẽ vì giọng điệu của Nhan Linh Ca quá dửng dưng, mang theo loại cảm giác như chưa từng có việc gì xảy ra vậy. Trong lòng An Thường dâng lên một làn sóng tức giận lấn át cả sự kinh ngạc. Cô hỏi: "Chị nghĩ tôi không dám đến hay sao?"
"Không có." Nhan Linh Ca dịu giọng: "Chị muốn gặp em."
An Thường kéo điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào mảng sáng yếu ớt trên tấm chăn từ điện thoại hắt xuống. Chăn điện vẫn đang bật, lần đầu tiên cô cảm thấy chân nóng đến vậy, cổ họng khô đến mức đau rát.
Cô nói: "Được, cô chờ đó."
***
Bội Thành, phòng tập luyện trong viện kịch múa.
Nam Tiêu Tuyết vừa kết thúc một lần tập, mới thấy cuộc gọi nhỡ của Thương Kỳ.
Nàng gọi lại: "Alo."
"Gameshow lần trước em định tham gia ấy."
"Ừa."
"Lịch trình của em hiện tại có xung đột với lịch bên họ, chị đang liên lạc với họ xem thử có thể dời một chút hay không, nếu bọn họ không thể thay đổi được, thì chúng ta sẽ..."
Thương Kỳ hỏi dò: "từ chối?"
"Được."
"Thật sự?"
"Thương Kỳ." Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Từ bao giờ mà chị nói chuyện lại dong dài như vậy rồi? Nghê Mạn và tài xế còn chờ em ở bên ngoài, cứ vậy đi."
Lên xe, nàng nghe được Nghê Mạn đang trò chuyện với tài xế: "Dự báo thời tiết còn nói hôm nay sẽ có tuyết đầu mùa, thật là biết chọn ngày mà."
Thấy nàng đến, Nghê Mạn vội vàng đưa cho nàng túi sưởi ấm: "Tuyết tỷ, vất vả rồi."
Trong xe im lặng, hai người kia không nói nữa, để cho Nam Tiêu Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam Tiêu Tuyết nghĩ thầm: chương trình kia, nếu không có duyên tham gia vậy thì thôi.
Vốn dĩ nàng cũng không hiểu sự phấn khởi của mình ở đâu ra.
Lấy cớ này cớ nọ, nhưng cũng không thể nói dối chính mình, từ đáy lòng nàng cảm thấy chương trình này là thứ có liên quan mật thiết nhất với An Thường. Nhưng nếu tham gia được, thì cũng có thể nhìn thấy An Thường đâu.
Về chuyện trở lại Bội Thành, An Thường từ đầu chí cuối vẫn là kiên quyết cự tuyệt.
Cũng đúng.
Chuyện giữa hai người, từ trước đến nay người lý trí và tỉnh táo nhất vẫn luôn là An Thường.
***
Cuối tuần, An Thường không có đi làm, ngồi trong nhà chính, cầm cây gắp than khuấy bên trong lò. Văn Tú Anh ngồi trên ghế bành bên cạnh, may một bộ bao đầu gối giữ ấm: "Trẻ con nghịch lửa, buổi tối tè dầm."
An Thường ngoái đầu nhìn lại, hỏi: "Con mà còn là trẻ con sao?"
Lại hỏi Văn Tú Anh: "Nhà mình còn khoai môn không ạ?"
"Còn."
"Con đi lấy một ít." An Thường đi vào phòng bếp, lấy vài củ rồi đem rửa sơ với nước lạnh. Nhà cũ lâu đời đường ống cũ kỹ, mùa đông có muốn dùng nước ấm cũng là điều xa vời."
Ngón tay đỏ rực vì lạnh, cô quay về cạnh lò than hong lửa, máu rần rật chảy, tê dại ngứa ngáy.
Văn Tú Anh nhắc nhở: "Để dịch qua một chút, con để như vậy sẽ khét đó."
"Dạ."
Ninh Hương luôn yên ả như vậy, bất kể là xuân hạ thu đông.
Ở đây không có tuyết, những ngày đông âm u đầy sương mù, quẩn quanh mờ mịt bám vào bên tai con người, khẽ ngâm lên những khúc thơ đau buồn.
An Thường bới mấy củ khoai đã nướng tốt ra: "Chắc ăn được rồi."
Cô lột một củ rồi đưa cho Văn Tú Anh, thêm một chén đường vừa nãy vào bếp mang theo. Lại lột một củ cho mình, khoai vừa nướng còn nóng hổi, khiến cô phải liên tục sờ lỗ tai. Mọi thứ quá im lặng, đến mức chấm khoai vào chén đường còn có thể nghe được tiếng các hạt đường kêu sàn sạt.
An Thường nhai nuốt rồi mở miệng: "Bà ngoại, con muốn đi Bội Thành tham gia cuộc thi."
Văn Tú Anh dừng động tác trên tay.
"Cấp trên của con chắc chắn sẽ rất vui, để ta tìm cậu ta đòi lại vò hoa đào nhưỡng kia."
An Thường cười cười, cô cũng không nói được chính mình bị cái gì kích thích để kiên quyết đưa ra quyết định như thế.
Có lẽ là vì đã biết một Nam Tiêu Tuyết bất kể bị thương nặng thế nào cũng vẫn kiên cường đứng trên sân khấu.
Có lẽ là vì đã biết một Chương Thanh vì yêu viết tiểu thuyết mà chấp nhận xem ngàn bộ phim mạng, dù xem đến nôn ra vẫn không bỏ cuộc.
An Thường có chút tự giễu, phần lớn là bội phục.
Nếu cô không đối mặt với chuyện đã qua, thì có lẽ cô sẽ mãi là một kẻ hèn chỉ biết trốn chạy.
Văn Tú Anh hỏi: "Con có quay về không?"
"Đương nhiên là con sẽ về." An Thường nói: "Bà ngoại, chờ đến lúc con quay lại, hẳn đã có thể kể tất tần tật những chuyện đã qua cho bà nghe rồi."
***
An Thường nhìn tấm vé tàu đi đến Bội Thành.
Sáu tiếng không dài, nhưng vẫn đủ để chuyển cảnh vật từ phương Nam ngập tràn màu xanh ngắt đầy nắng đến phương Bắc âm u khắc nghiệt.
Cô kéo hành lý xuống tàu, gió thổi khắp ga tàu rộng rãi, An Thường cảm nhận lại cái lạnh khô đã lâu không gặp. Cơn lạnh theo gió chui vào lỗ tai và hốc mắt, lan đến vỏ não của con người, khiến hai bên thái dương An Thường nhói lên vì buốt.
May mắn thay, không gian chờ sau cánh cửa trượt ấm áp hơn rất nhiều, đợi vào bên trong rồi An Thường mới gọi cho Mao Duyệt: "Này."
Hai người là bạn bè rất nhiều năm, Mao Duyệt vừa nghe giọng An Thường đã cảm thấy ngờ ngợ: "Ê!!!"
"Đừng có nói với mình là cậu đang ở Bội Thành đó nha."
"Đúng rồi."
Mao Duyệt hưng phấn hét lên một tiếng: "Sao cậu không nói cho mình biết trước chứ? Đợi đó, để chị đây chạy ra đón cậu, nếu đêm nay cậu không ngủ lại nhà mình mình sẽ cho cậu biết tay."
"Không cần tới đón mình đâu, cậu còn đang ở phòng làm việc phải không? Để mình tự đi tàu đến nhà cậu là được rồi, xong việc thì cậu về nhà gặp mình."
"Ờ vậy cũng được, mình còn một cái hẹn nữa mới xong, nếu cậu về nhà trước thì cứ vào nghỉ ngơi đi, mật mã cửa trước là xxxxx."
An Thường đã lâu không trải nghiệm tàu điện ngầm ở Bội Thành. Mặc dù là vẫn còn là giờ làm việc, nhưng bên trong vẫn rất đông đúc, con người chen chúc lấn ép lẫn nhau trong một toa tàu, thoạt nhìn như là một bức tranh miêu tả lại trăm ngàn sắc thái của cuộc đời.
Mao Duyệt vừa tiễn vị khách hẹn trước đi, thì liền kích động vội vã chạy về nhà. Vừa đến bên ngoài tòa nhà, liền thấy An Thường ngồi ghế dài bên đường, hành lý để ở một bên.
Cô tranh thủ thời gian chạy: "Làm sao? Mật mã mình đưa cậu sai rồi sao? Không thể nào."
"Không có." An Thường cười nói: "Mình muốn chờ cậu về rồi cùng vào luôn, nếu không thì không tiện lắm."
"Cậu đó, cứng nhắc lễ nghĩa cũng vừa vừa thôi." Mao Duyệt đau lòng kéo An Thường: "Lạnh đến vậy mà... Đi thôi, nhanh vào nhà cho ấm."
Căn hộ này là ba mẹ Mao Duyệt mua cho cô nàng từ lâu, diện tích không nhỏ, nhưng phòng ngủ chỉ có một, những phòng khác đều bị trưng dụng làm phòng chứa quần áo và phòng xem phim hết rồi.
Ngồi bên ngoài chịu lạnh quá lâu, hệ thống sưởi vừa bật lên, cô bất ngờ rùng mình một cái.
Mao Duyệt làm cho cô một ly choco nóng: "Uống tí đi cho ấm người rồi hãy đi tắm, cậu ngủ giường của mình, mình nằm dưới đất cũng được."
Nhà cửa ở Bội Thành hiện đại tân tiến, nên ấm áp hơn ở phương Nam rất nhiều. Lâu rồi An Thường mới mặc quần áo ngủ ngắn vào giữa mùa đông như thế này.
Chui vào trong chăn, thân thể ấm sực rất dễ chịu.
Từng thứ như đang nhắc nhở, cô đã thực sự trở lại Bội Thành.
Mao Duyệt hỏi: "Bao giờ thì đi báo danh với bên chương trình?"
"Ngày mai, bọn họ sẽ nói sơ lược về lịch trình, kịch bản các thứ."
"Ờm... vậy cậu chuẩn bị tinh thần để gặp Nhan Linh Ca chưa?"
An Thường rũ mắt nhìn chằm chằm vào những đóa hoa li ti trên vỏ gối của Mao Duyệt: "Mình cũng không biết nữa."
Tương tự như việc cô không dám nói với Mao Duyệt chuyện mình định đi Bội Thành, vì cô không biết rằng bản thân sẽ có phút giây nào đó chạy trốn hay không. Dù cho ngày mai đến đài truyền hình, thì cô cũng có khả năng sẽ quay đầu bỏ chạy.
Sáng hôm sau, Mao Duyệt hỏi: "Có muốn mình đi với cậu không? Mình gọi khách đổi ngày hẹn cũng được."
"Đừng, ngàn vạn lần đừng."
Càng để tâm, càng làm cô khẩn trương.
Lâu rồi không đi tàu điện ngầm, đổi tàu phức tạp làm cô không thể yên lòng.
Lại nữa rồi, cảm giác không thể thích ứng này.
Vì sợ muộn, nên cô chạy vội một mạch đến đài truyền hình, đổi lại là nhìn thấy cửa chính đóng chặt, một tiếng động cũng không có.
Chẳng lẽ bắt đầu rồi?
An Thường lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, rõ là còn chưa tới giờ hẹn.
Cô do dự đứng ở đó, không biết có nên gõ cửa hay không. May thay, cô thấy một người mang thẻ nhân viên đang ở gần đó, bèn lại hỏi: "Xin chào. Cho hỏi tiết mục "Tái Đạo" tập hợp ở đây phải không ạ?"
"Cô là?"
"An Thường."
"Đến dự thi hả? Không phải buổi chiều mới tập hợp sao? Sao giờ này cô đã đến rồi?"
An Thường ngơ ngác.
"Ban đầu đúng là đã định vào trước giờ trưa, nhưng đã dời xuống buổi chiều rồi."
An Thường không có nhận được tin tức này. Có thể nào là vì cô chần chừ mãi rồi mới quyết định đột ngột quá, cho nên đã lỡ mất một vài thông báo không?
Người kia nói: "Nếu đã đến đây rồi thì hay cứ ở đây chờ đi, tòa nhà này mới vừa xây xong, nên khu vực xung quanh còn vắng vẻ, không có nơi nào có thể đi dạo được hết."
"Được, cảm ơn anh."
"Ừm, 2 giờ chiều sẽ chính thức gặp mặt."
An Thường ngồi bên ngoài phòng họp. Trong trường hợp này, những người khác có lẽ sẽ lo lắng bản thân không mang cục sạc điện thoại hay sạc dự phòng, nhưng An Thường không thích chơi điện thoại, nên cũng không cảm được nỗi sầu này. Cô chỉ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ. Vài nhân viên khác đi qua hành lang, thấy lạ mắt cũng liếc nhìn một chút.
An Thường nghĩ, đúng là nếu cứ ngồi đơ như vậy sẽ trông kỳ quặc lắm, nên lấy một quyển sổ trong túi ra. Kỹ năng phác họa của cô vẫn không hề bị mai một. Bình thường cô chỉ vẽ những loại bình lọ gốm sứ, bây giờ thì không có mẫu vật nào cụ thể, nên cứ thả trôi vẽ xuống hình ảnh có sẵn trong đầu.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy từ bên trong ra. An Thường ngạc nhiên, còn tưởng rằng bên trong không có ai. Người nào đó đi đến trước mặt cô, An Thường cúi đầu, hai bàn tay đang cầm ở rìa quyển sổ đang khẽ run.
...Không thể nào?
Cô đã chuẩn bị tâm lý, vẽ ra hàng trăm viễn cảnh khác nhau, nhưng cũng không ngờ được cảnh tượng này...
Chẳng cần phải ngước lên nhìn, chỉ với mùi hương cơ thể đặc thù kia, An Thường ngửi cũng biết người đứng trước mặt cô là ai.
Mùi thơm của Nam Tiêu Tuyết khắc họa rất rõ ràng riêng biệt trong lòng An Thường, làm cô nghĩ đến một nhành trúc mảnh trong bầu trời sương tuyết, mang theo một chút xa cách nhưng vẫn vương vài tia hương ngọt ngào.
Một mùa mưa dầm đi qua, hương vị kia bị ủ ấm đến mềm mại, cùng cô quấn quýt triền miên.
Cô không dám ngẩng đầu lên, vì không biết phải trưng ra bộ mặt như thế nào.
Đổi lại, nghe được Nam Tiêu Tuyết nói: "Ha, đang vẽ chị à."
"Em không ngẩng đầu lên nhìn chị, thì sao có thể chắc em vẽ giống hay không giống hả?"
An Thường thầm nghĩ: không cần nhìn, bộ dáng của chị có hóa thành tro em cũng nhận ra.
Cô từng nói sẽ không quên nàng, dù cho sự "không quên" này đôi khi lại là một loại dày vò khó chịu trong lòng cô.
An Thường buông bút, vô thức sờ vào cổ tay. Nam Tiêu Tuyết chú ý tới hành động của cô, hỏi: "Em sờ cổ tay làm gì?"
Cảm xúc khi gặp lại Nam Tiêu Tuyết cũng rất đặc thù.
Cơn ngứa trước kia lan tràn nơi thắt lưng mãi mới biến mất, vừa thấy nàng đã ngo ngoe ngóc đầu tác quái. Và còn cổ tay, nơi từng bị dây thun bắn đến sưng đỏ rất nhiều lần, bây giờ lại nhói đau khó chịu.
Cô rũ mắt, nghe Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tay bị làm sao?"
Nàng vươn tay định nắm lấy cổ tay cô. Nhưng chưa đợi An Thường né tránh, Nam Tiêu Tuyết đã rút tay về.
"Em giơ cổ tay lên chút, để chị xem."
An Thường ngờ nghệch nghe lời.
Không thể nói là do cảm giác rung động khi nhìn thấy nàng khiến cô nghe lời, hay là vì tiềm thức cô muốn Nam TIêu Tuyết nhìn thấy sự nỗ lực của mình...
Rằng cô đã rất cố gắng dằn ép đi nỗi nhớ nhung, cổ tay sưng đỏ này có thể làm chứng.
Nam Tiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào cổ tay cô một hồi. Làn da An Thương mỏng, có thể nhìn thấy những đừng tĩnh mạch xanh tím lờ mờ.
"Nhìn không thấy gì."
Đương nhiên, An Thường nghĩ thầm, đã hết sưng từ lâu rồi.
Bất ngờ, Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng thổi, hơi thở mát lạnh vuốt ve các đường mạch máu của cô. An Thường phản ưng như bị điện giật, rút tay về, cuối cùng vẫn không nhịn được ngước mắt lên nhìn về phía Nam Tiêu Tuyết.
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết tập trung vào khuôn mặt của cô, môi khe khẽ cong lên, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Chị còn chưa đụng trúng em mà."
Không cần, An Thường nói trong bụng, chị làm như vậy còn sát thương hơn là chạm nữa. Nội tâm cô đang lướt qua vô vàn loại biểu cảm, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng ngây ngốc im lặng nhìn Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Không ngờ sẽ gặp được chị hôm nay à?"
Nàng đứng, dáng cao gầy, một bộ sườn xám đen tuyền, khi nói chuyện lại dường như sợ An Thường nghe không rõ. Trang phục của nàng thoạt nhìn xa cách thanh cao, nhưng hiện tại lại đang nghiêng người tới, cúi xuống tiến đến bên tai An Thường nói: "Chị cũng vậy, không nghĩ tới sẽ gặp em hôm nay. Vốn nghĩ rằng phải đợi đến lúc chính thức quay hình."
Khoảng cách giữa môi nàng với tai cô cũng không tính là gần, nhưng vẫn đủ để làn khí khi nàng nói chuyện phất khẽ lên làn da tai An Thường: "Tới tận hôm qua chị mới biết được, trong những tuyển thủ dự thi, có em."
Giọng nói như làn gió mát ngày xuân, cùng với cách nói chuyện kéo dài âm cuối của nàng, không cần nói quá nhiều, cũng đủ để lòng người ngứa ran.
Cơn ngứa lan đến thắt lưng An Thường, chay đến cổ tay, toàn thân tê rần khó tả.
Nam Tiêu Tuyết thấy cô vẫn ngơ ngác, khẽ cười mỉm, nâng người đứng thẳng lại.
Nếu như có bất kỳ ai đi qua hành lang nhìn thấy, cũng sẽ nghĩ hai người không quen không biết, khoảng cách rất đúng mực, rất lễ phép. Nhưng có lẽ họ sẽ không thấy được, một chân của Nam Tiêu Tuyết khẽ nhích lên phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mũi giày của An Thường.
"Thí sinh không phải đến buổi chiều mới cần họp mặt à? Sao em giờ đã đến rồi?"
"Em không có nhận được tin nhắn đổi thời gian."
"Ha."
Lại nữa rồi, cái kiểu cách kéo dài âm cuối này, như đang trêu chọc cô vậy đó. Cũng may Nam Tiêu Tuyết không nói thêm về chuyện này: "Đi, chị dẫn em đi ăn trưa."
"Không đi."
"Tới 2 giờ trưa buổi họp mới bắt đầu, em không đói bụng sao?"
"Không đói."
Nam Tiêu Tuyết khẽ cười, chỉnh chỉnh tà áo sườn xám, bước đến bên cạnh An Thường rồi ngồi xuống.
"À, vậy thì tiếp tục vẽ đi."
"Hả?"
"Em đang vẽ chị ở góc độ này không phải sao? Góc nghiêng của chị."
"À, dạ."
An Thường đang vẽ Nam Tiêu Tuyết trong trí nhớ của mình. Mà những ký ức đó, đều là từ những ngày cô ngồi trên ghế nhỏ trong cái góc quen thuộc của mình, lợi dụng phim trường đông người mà len lén quan sát bên mặt Nam Tiêu Tuyết.
An Thường quay đầu ngắm nhìn rất nhanh, rồi lại cúi xuống nhìn vào bản phác họa dang dở của mình. Cô hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Chị không đi ăn trưa đi?"
"Chị cũng không cảm thấy đói." Hai tay Nam Tiêu Tuyết đặt lên đầu gối: "Em cứ việc vẽ phần em đi, không cần vội vàng."
An Thường lại nâng bút, ngòi bút bắt đầu sàn sạt trượt trên mặt giấy.
"Haiz."
"Sao vậy?"
"Em không cần nhìn chị à?"
"Không cần đâu."
"Người mẫu ngồi sẵn ở đây không nhìn, một chốc nữa mà vẽ ra không giống, chị sẽ phạt em."
Từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên An Thường bật cười: "Được, cho chị phạt."
Ngòi bút tiếp tục chạy trên mặt giấy. Không có ai nói câu nào nữa, cho đến khi Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Chị có thể nhắm mắt không?"
An Thường vẫn cúi đầu: "Được ạ."
Dù sao chính cô cũng không cần nhìn nàng.
Cứ vậy cho đến lúc cô hoàn thành bức vẽ, cất bút vào rồi nhìn chằm chằm vào tác phẩm của chính mình.
Nam Tiêu Tuyết không nói một câu, không tỏ vẻ thỏa mãn, cũng không chê bai tiếng nào.
An Thường không thể không quay sang nhìn. Lúc này mới phát hiện Nam Tiêu Tuyết đang tựa đầu vào tương, thật sự đang ngủ. Tư thế của nàng thật tốt, tuy là ngủ ngồi nhưng lưng vẫn thẳng băng, hai vai cũng vậy.
Trình độ cỡ này, từ nhỏ phải luyện tập đến mức nào mới có thể khiến cho cơ bắp nhớ rõ như thế?
An Thường cảm nhận một chút đau lòng.
Đến lúc này, cô mới có thể nhìn kỹ Nam TIêu Tuyết. Bản thân cô không phải chính nhân quân tử, lúc Nam Tiêu Tuyết nhìn cô thì cô lại lảng tránh, vậy mà lúc nhìn lén thì hoàn toàn rất tập trung không kiêng nể gì.
Trước kia ở phim trường là thế, bây giờ cũng là thế.
Lông mi của nàng thật dài, ngay cả trong giấc ngủ cũng không có vẻ mặt bình yên, tựa như là đang không ngừng gồng mình lên chống đỡ.
Làm sao có thể ngủ tốt với tư thế này được chứ.
An Thường chợt nghĩ: Nàng tập múa rất mệt có phải không?
Rồi không hiểu sao tức giận: Đã vậy sao còn vào game lúc nửa đêm làm gì?
Tại sao lại làm những chuyện vô bổ như vậy chứ, rõ ràng giữa hai người là không có khả năng rồi mà. An Thường vừa cố dằn xuống cơn giận, ánh mắt cùng lúc đó vẫn tham lam men theo đường nét gương mặt nàng.
Nam Tiêu Tuyết vẫn nhắm mắt, đôi môi chợt mấp máy: "Em nhìn đủ chưa?"
An Thường giật bắn mình.
"Nếu đủ rồi thì chị mở mắt." Nam Tiêu Tuyết nhẹ nói: "Còn nếu vẫn chưa đủ, thì để chị giả bộ một chút nữa."
---
Tình hình là tui sắp chuyển nhà, không biết khúc nào trở lại, nếu mọi người không chờ được cũng không sao, chỉ là tui hứa sẽ kết thúc bộ này, dù dài hơn dự tính, tui rất có lỗi nhưng không biết nói gì hơn. Chúc mọi người luôn vui vẻ khỏe mạnh nhóooo.