Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì vừa hay nhìn thấy Trần Phương và Cố Duyệt Lý Điềm cùng nhau chia bánh ngọt để ăn.
Nhìn thấy tôi đứng lên, Trần Phương đảo mắt khinh thường rồi tức giận nói: "Ai da, Điềm Điềm vẫn là cậu tốt nhất, vừa xinh đẹp lại vừa hào phóng, cái bánh này của cậu ăn ngon thật đấy!"
Trần Phương vừa nói ra lời này, trong nháy mắt Lý Điềm liền cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy cười với tôi.
"Thanh Thanh, bạn trai tớ mua bánh ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, cậu cũng tới nếm thử đi!"
Tôi ngủ quá lâu rồi nên thật sự rất đói bụng.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt Trần Phương, tôi đã muốn nôn.
“Tớ không ăn đâu, cám ơn cậu.”
Sau khi từ chối Lý Điềm, tôi cầm ví tiền rồi đi thẳng đến căn tin trường học.
Sau khi dùng tiền lấp đầy bụng, đầu óc trì trệ của tôi cũng bắt đầu hoạt động.
Đối với loại người vô lại như Trần Phương thì cách tốt nhất chính là tránh càng xa càng tốt.
Tiếp tục ở chung một ký túc xá thì khó bảo đảm ngày nào đó lại bị cô ta lợi dụng.
Vất vả lắm tôi mới có thể sống lại nên không thể rơi vào tay cô ta được.
Nghĩ đến đây, tôi quay trở lại ký túc xá, gõ cửa phòng làm việc của dì quản lý ký túc xá.
Sau khi biết được ý định của tôi, vẻ mặt dì ấy rất khó xử.
"Bạn học à, không phải dì không cho cháu đổi mà ký túc xá của chúng ta không cho phép tự đổi ký túc xá, nếu cháu muốn chuyển cái ký túc xá thì nhất định phải có sự đồng ý của giáo viên hướng dẫn mới được!"
Lòng tôi nóng như lửa đốt, còn muốn xin thêm chút nữa nhưng lại bị dì ấy phất tay đuổi đi.
"Nếu mọi người đều đến tìm dì đổi ký túc xá thì công việc này của dì cũng chẳng thể nào hoàn thành được!"
4
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đè sự nôn nóng trong lòng xuống, thành thật chờ đợi đến thứ hai.
Trải qua mâu thuẫn ngày hôm qua, dường như Trần Phương cố ý lôi kéo Cố Duyệt và Lý Điềm cô lập tôi.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, họ lại cùng nhau đi xem phim ở trung tâm thương mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì thế, Trần Phương còn cố ý đăng lên vòng bạn bè, còn nói rằng là mình mời hai người khác xem phim.
Rất nhanh sau đó, đã có bạn học bình luận ở dưới vòng bạn bè hỏi cô ta thì sao tôi không đi.
Trần Phương trả lời vẻ mặt tức giận.
[Chu đại tiểu thư người ta ngay cả tớ cũng xem thường, làm sao có thể coi trọng vé xem phim tớ mời được chứ!]
[Nhưng tớ nghe nói Chu Thanh Thanh không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt mà?]
[Đó đều là vẻ bề ngoài thôi còn chân thật thì, xì xì......]
Hai người một xướng một hoạ sau đó họ liền dừng lên cho tôi hình tượng người xấu.
Lý Điềm thay tôi giải thích một câu còn chưa qua một phút thì đã bị Trần Phương xóa bỏ.
Mười một giờ tối, đúng lúc tôi tắt đèn thì ba người còn lại cười cười nói nói trở về ký túc xá.
Trần Phương cười ngọt ngào với giọng nói thô kệch: "Duyệt Duyệt, Điềm Điềm, có các cậu ở bên cạnh tớ thật tốt, chúng ta vĩnh viễn là bạn thân!"
Cố Duyệt đáp lại: "Ừm.”
Hình như Lý Điềm cũng sợ Trần Phương xấu hổ nên cũng thuận theo mà nói: "Chúng ta đều là bạn tốt.”
Trần Phương không hài lòng với việc cô ấy dùng từ đều nên lại tức giận nói tiếp: "Các cậu đều có tính cách thiện lương, nhưng có người thì xấu xa!"
Người chiếm tiện nghi lâu dài như cậu ta không biết xấu hổ mà còn nói lòng dạ tôi độc ác sao?
Không biết Cố Duyệt và Lý Điềm nghe xong có cảm nhận được gì hay không nhưng tôi thì cảm thấy rất ghê tởm.
Tôi đeo tai nghe mở phim truyền hình để xem, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải tìm giáo viên hướng dẫn thay đổi ký túc xá mới được.
Nếu ở lại lâu hơn nữa.
Tôi sợ mình không nhịn được mà g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta mất.
Thật vất vả lắm tôi mới chịu đựng đến thứ hai, tôi đã tìm được văn phòng giáo viên hướng dẫn, vốn định nói chuyện đổi ký túc xá nhưng kết quả không tìm được người.
Thầy giáo bên cạnh tốt bụng nói với tôi: "Bạn học, giáo viên hướng dẫn của các em xin nghỉ một tuần, có chuyện gì thì chờ thầy ấy trở về rồi nói sau!"