Ăn, Ăn, Ăn, Kiếp Này Cho Cậu Ăn Đến Chết Luôn

Chương 4



7

Cúp điện thoại, tôi sửng sốt chừng vài phút thì mới nhớ ra rồi mở lịch trên điện thoại di động lên.

 

Số hai mươi!

 

Tôi hít một hơi khí lạnh.

 

Đây chính là ngày Trần Phương hôn mê được xe cấp cứu mang đi.

 

Bạn cùng phòng trong ký túc xá của chúng tôi là cùng khoa chứ không cùng lớp, cho nên chương trình học của mọi người cũng không giống nhau.

 

Lúc đó tan học tôi trở lại ký túc xá, vừa hay nhìn thấy Trần Phương lén mở ngăn tủ của tôi.

Thấy tôi trở về, cô ta chột dạ chuẩn bị chạy ra khỏi cửa.

 

Tôi cảm thấy cô ta có vấn đề, liền bắt đầu kiểm tra xem mình có mất đồ gì hay không.

 

Vừa nhìn một chút, được lắm.

 

Chocolate tôi để trong tủ chỉ còn lại một cái hộp rỗng.

 

Mặc dù là tôi đi học gấp không khóa tủ nhưng hành động này của Trần Phương, rõ ràng chính là ăn cắp.

 

Một lần hai lần coi như xong, nhiều lần như thế tôi không thể nào nhịn được nữa.

 

Cơn giận dữ bốc lên, tôi kéo cánh tay Trần Phương chất vấn: "Có phải cậu ăn trộm đồ của tôi không?"

 

"Tôi khinh" Khoé mắt  của Trần Phương nhếch lên, ngang ngược phủ nhận: "Tôi không biết trong tủ cậu có cái gì, dựa vào đâu mà cậu nói tôi ăn?"

 

Không biết?

 

A.

 

Tôi bị lý do thoái thác đầy vô lý của Trần Phương làm cho tức cười.

 

Bắt đầu từ khi tôi nhận được chuyển phát nhanh, mỗi ngày cô ta đều phải bày tỏ rằng mình thèm thuồng đồ của tôi.

 

Trong ký túc xá không có camera giám sát.

 

Tôi có thể chắc chắn là Trần Phương ăn vụng nhưng không đưa ra chứng cứ xác thực.

Nhưng muốn tôi cứ như vậy mà cho cô ta đi thì tôi không cam lòng.

 

Đang dây dưa thì Trần Phương bỗng nhiên ôm bụng ngã xuống đất.

 

Tôi cho rằng nàng chơi xấu giả c.h.ế.t nhưng ngay sau đó tôi liền nhìn thấy cô ta hộc máu.

Xe cứu thương đến rất nhanh.

 

Lúc tôi còn đang mơ hồ thì bác sĩ y tá đã nâng Trần Phương lên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ký túc xá không có những người khác ở, y tá muốn tôi đi theo để liên lạc với người nhà của Trần Phương.

 

8

Chính điều này đã khiến Trần Phương hoàn toàn dựa vào tôi.

 

Nghĩ đến bi kịch c.h.ế.t thảm kiếp trước, tôi nắm chặt điện thoại di động, quay đầu bấm số điện thoại của giáo viên trực ban.

 

Mười phút sau, tôi đứng ở dưới lầu ký túc xá nhìn Trần Phương bị đẩy lên xe cứu thương.

 

Y tá nói cần người đi theo, giáo viên trực ban quay đầu lại, đem tầm mắt nhắm ngay đến Cố Duyệt cùng Lý Điềm.

 

"Thầy phải trực ban, ai trong hai đứa đi chung với bạn đến đó?"

 

Lý Điềm lá gan nhỏ, Trần Phương bỗng nhiên hôn mê thổ huyết như vậy đã dọa đến cô ấy, cho đến bây giờ cô ấy còn chưa bình phục lại.

 

Cô ấy thấp giọng nói: "Em, ngày mai em còn có tiết..."

 

Giáo viên trực ban nhíu mày nhìn cô ấy một cái, chuyển hướng qua Cố Duyệt.

 

“Bạn học, còn em?”

 

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, vẻ mặt của Cố Duyệt có chút do dự, sau khi nhìn thấy tôi lắc đầu với cô ấy trong nháy cô ấy liền trở nên kiên định.

 

“Thầy ơi, giúp đỡ bạn học là trách nhiệm không thể chối từ của chúng ta, em nguyện ý đi.”

 

Trong tiếng khen ngợi của giáo viên trực ban và các bạn học, Cố Duyệt đi theo xe cứu thương.

 

Người xem náo nhiệt đã giải tán xong, tôi nhấc chân đi về phía Lý Điềm.

 

Cô ấy ngây người cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào cổ chân, nước mắt rơi xuống theo từng giọt: "Thanh Thanh, có phải cậu cũng cảm thấy tớ rất ích kỷ đúng không?"

 

Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi đó là  độ tuổi rất để tâm đến những lời nói của người khác.

 

Lý Điềm cảm thấy áy náy trong lòng.

 

Đó là bởi vì cô ấy chưa từng thấy qua sự vô sỉ và ác độc của Trần Phương.

 

Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy, an ủi nói: "Đừng nghĩ nữa, chuyện này cũng không phải do cậu mà ra!"

 

Tôi lôi kéo Lý Điềm trở lại ký túc xá, đột nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt.

 

Kiếp trước Trần Phương là bởi vì ăn vụng chocolate rượu của tôi nên mới dẫn đến phát bệnh.

 

Nhưng lần này, rõ ràng tôi đã quên mất thứ gì đó.

 

Vì thế tôi hỏi Lý Điềm: "Vì sao Trần Phương lại đột nhiên bất tỉnh như vậy?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com