Bôi xong là anh ấy lại rên rỉ kêu đau, rồi vừa dụ dỗ vừa năn nỉ tôi làm bài tập hộ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Chu Vọng khàn giọng hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây?”
“Em bị trẹo chân.”
Tôi kéo ống quần lên, cho anh xem cổ chân đang sưng đỏ.
Anh ấy sững người: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi không đáp, co chân lại, gác cằm lên đầu gối.
“Chu Vọng, em có hơi muốn quay về rồi.”
Chu Vọng không nói gì, nhưng anh biết tôi muốn về đâu.
Tôi muốn quay về cái thị trấn nhỏ nơi chúng tôi cùng lớn lên.
Muốn về đó để thăm bà.
Sau khi trời tạnh, Chu Vọng đưa tôi đi bệnh viện xem chân, may mà không có gì nghiêm trọng.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lên xe anh ấy.
Xe chạy được khoảng ba mươi phút, tôi nhìn những công trình bên ngoài khác hẳn lúc nãy, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Chu Vọng không liếc sang, chỉ nhìn thẳng phía trước, đáp: “Không phải em muốn về nhà sao?”
Trước khi lên máy bay, tôi vẫn còn hơi ngơ ngẩn.
Thật ra đã rất lâu rồi tôi chưa quay về.
Bởi vì chẳng có chỗ nào để về cả.
30
Trưa ngày hôm sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến trước tòa nhà cũ nát đó.
Chúng tôi lại đứng trước cánh cửa gỗ mục nát quen thuộc kia.
Ngôi nhà này là do bà thuê ngày trước, còn Chu Vọng thì sống ở đối diện.
Sau này bà mất, tôi tốt nghiệp cấp hai, cả tôi và Chu Vọng đều dọn đi.
Ban đầu tôi tưởng chúng tôi chỉ đến để thăm lại, hoài niệm chút quá khứ.
Không ngờ Chu Vọng lại móc trong túi ra một chùm chìa khóa, thành thạo mở cửa.
Tôi ngạc nhiên: “Sao anh có chìa khóa?”
“Anh đã mua lại chỗ này rồi.”
“……”
Anh ấy thật sự là phát tài rồi.
Bố cục nội thất trong nhà đã thay đổi từ lâu.
Nhưng khi tôi đứng trong phòng khách, dường như lại thấy hình ảnh một bà lão gầy gò, đeo kính lão, đang ngồi trên ban công khâu từng đường chỉ cho tôi.
Chỗ này đã lâu không có người ở, trong không khí đầy mùi ẩm mốc cũ kỹ.
Bụi bay mù mịt khắp nơi, mới đứng một lúc tôi đã hắt xì liên tục.
Chu Vọng nhìn tôi đầy chán ghét, đẩy tôi ra khỏi cửa, còn bản thân thì “lạch cạch” dọn dẹp bên trong.
Tôi ngồi trên cầu thang, chống tay vào má, chậm rãi nhai kẹo sữa.
Động tác của Chu Vọng rất nhanh, khi tôi vừa bóc đến viên kẹo sữa thứ sáu, anh đã dọn dẹp xong hết.
Nhìn căn phòng sạch sẽ mới tinh, tôi cười trêu: “Sếp Chu đúng là lên được phòng khách, xuống được bếp đấy nhỉ.”
Anh ấy liếc xéo tôi một cái.
Tôi cười rất mãn nguyện, tất cả như thể quay lại ngày xưa.
31
Buổi tối lúc tắm, tôi cầm quần áo sạch mà Chu Vọng đưa, vừa cà nhắc vừa đi về phía phòng tắm.
Chu Vọng đang ngồi trên sofa chơi game, ngước mắt nhìn tôi một cái: “Muốn anh vào cùng không?”
Tôi sững bước, khó tin nhìn anh ấy.
“Chu Vọng, anh đừng có hồ đồ.”
Anh ấy nhíu mày: “Hồ đồ gì chứ? Anh chỉ sợ em bị thương đi lại không tiện thôi.”
Tôi nghẹn lời, mặt hơi nóng lên.
Hóa ra là do tôi nghĩ bậy.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại chạm phải ánh mắt trêu chọc của anh ấy.
Tôi mắng anh ấy: “Đồ lưu manh.”
Rồi chống tay lên tường, cố chấp lê từng bước vào phòng tắm.
Người đàn ông tặc lưỡi một tiếng, đặt điện thoại xuống, đứng dậy bê một cái ghế đến đặt trong phòng tắm.
Rồi đi mấy bước lại gần, cúi người bế ngang tôi lên.
Tôi giật mình kêu lên một tiếng, theo phản xạ siết chặt cổ anh ấy.
Anh ấy bế tôi rất vững, đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế.