Anh Ấy Không Phải Anh Tôi

Chương 2



Điện thoại đột ngột reo lên.

Dòng suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo về thực tại.

Cúi đầu nhìn màn hình, là **Cố Yến Lai** gọi đến.

Tôi căng thẳng nhấn nút nghe máy.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia:

“Sao không trả lời tin nhắn?”

Tôi chột dạ: “Em… quên xem điện thoại mất rồi…”

Anh lại hỏi: “Đang ở đâu?”

Tôi im lặng mấy giây, rồi thành thật khai báo: “Bar…”

Vừa dứt lời, hình như tôi nghe thấy anh khẽ “tặc” một tiếng.

“Gửi địa chỉ cho anh.”

Chế độ nhát gan của tôi lập tức kích hoạt, tôi ngoan ngoãn gửi địa chỉ qua luôn.

Mà nghĩ tới chuyện sắp phải gặp anh, tôi lại thấy ngại c/h/ế/t đi được.

Thay vì đối mặt trong trạng thái tỉnh táo, chi bằng giả say cho xong.

Tôi nâng ly lên, tu cạn không thương tiếc.

Nửa tiếng sau.

Tôi thấy anh đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc đó tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Thế là tôi nghiêng đầu cười với anh, giơ tay ra:

“Muốn ôm một cái.”

Anh ôm tôi thật.

Tôi dần nhận ra anh đang bế tôi ra ngoài.

Giống như viên đạn pháo bật nảy khỏi nòng, tôi bỗng giãy lên một cú dữ dội.

**Cố Yến Lai** không kịp tránh, tôi đập thẳng vào cằm anh.

Tôi nghe thấy anh hút mạnh một hơi, nhưng vẫn hỏi tôi:

“Có đau không?”

Một con sâu rượu như tôi thì làm gì có cảm giác đau.

Tôi đưa tay chỉ về phía bạn thân:

“Chị em em còn ở đó…”

Anh liếc nhìn một cái.

“Yên tâm, anh sẽ cho người đưa cô ấy về.”

“Còn em thì ngoan ngoãn theo anh về nhà.”

4

Vừa về đến nhà, anh bế tôi đặt lên bàn bếp, hai tay chống bên người tôi.

Tư thế ấy, hoàn toàn áp đảo.

“Muốn kết hôn với anh?”

Tôi ngẩng mặt lên, mắt lờ đờ say, lại ngơ ngẩn bật cười.

Anh bóp nhẹ má tôi.

“Giả ngốc cũng vô dụng.”

Tôi đưa tay ôm lấy gương mặt anh, hài lòng mà nấc một cái vì rượu.

“Sao anh lại vào giấc mơ của em nữa rồi?”

Một giây sau, tôi nhăn mặt, như đang tố cáo:

“Sao hôm nay lại khác hôm qua?”

Anh kiên nhẫn hỏi:

“Khác chỗ nào?”

Tay tôi trượt dọc từ yết hầu của anh xuống cơ ngực rắn chắc.

“Trong mơ… anh không bao giờ mặc áo.”

Nói xong, tôi bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của anh.

Yết hầu của **Cố Yến Lai** khẽ chuyển động lên xuống liên tục, anh nhanh chóng giữ lấy bàn tay đang làm loạn của tôi.

Giọng trầm khàn đột ngột vang lên:

“Không mặc áo là ai cơ?”

Tôi giơ ngón trỏ ra, chạm vào yết hầu anh.

“Là anh.”

Anh đưa tay nắm lấy ngón tay tôi, kiên nhẫn truy hỏi:

“Anh là ai?”

Tôi nhìn anh chằm chằm mấy giây, rồi đột ngột hôn lên môi anh.

“Anh là anh trai…”

Lời chưa dứt đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn ngấu nghiến.

**Cố Yến Lai** lập tức giành thế chủ động, giữ chặt cổ tay tôi giơ lên khỏi đầu, tay còn lại nắm lấy cằm tôi, ép tôi hôn sâu hơn.

Nụ hôn dài miên man, khiến đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Giấc mơ này… chân thật đến mức đáng sợ.

Anh dừng lại, trán tựa vào trán tôi, mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi tôi.

Tim tôi loạn nhịp vì bị anh trêu ghẹo.

Tôi bật cười, hơi thở toàn mùi rượu.

Không chịu yên, tôi nhìn anh với ánh mắt đầy mê hoặc:

“Muốn nữa.”

Anh lại cúi xuống gần hơn.

“Muốn gì nữa?”

Xì.

Phiền c/h/ế/t đi được.