Anh Ấy Không Phải Anh Tôi

Chương 5



Tôi bước đến, cũng đá mạnh vào **Lâm Vũ** mấy cái.

Mấy cú đá đó, chẳng thể nào xoa dịu hết nỗi đau mà mẹ tôi từng gánh chịu.

Nhưng tôi chỉ muốn trút giận.

Cảnh sát dẫn hắn rời đi.

Lúc này tôi mới chậm chạp cảm nhận được sự sợ hãi đang trào lên.

Nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.

**Cố Yến Lai** siết chặt tôi trong vòng tay anh.

Tôi níu lấy cổ áo anh, chôn đầu vào lồng ngực anh mà bật khóc nức nở.

Hương tuyết tùng mát lạnh quen thuộc trên người anh càng khiến tôi không thể kìm nén.

Tôi cứ thế òa khóc như một đứa trẻ.

**Cố Yến Lai** nhẹ giọng vỗ về tôi.

“Đừng sợ, anh ở đây.”

“**Thang Thang**, em đã làm rất tốt.”

“Em thật giỏi, biết kéo dài thời gian. Là chính em đã cứu lấy mình.”

Anh cứ thế ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.

Thật ra nếu để ý kỹ, có thể nghe ra giọng anh đang run nhẹ.

Khóc một lúc lâu, tôi cũng dần bình tĩnh lại.

“Em muốn kiện hắn, bắt hắn phải ngồi tù.”

**Cố Yến Lai** đi cùng tôi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Đến lúc xong thì trời đã khuya.

Trợ lý của anh đã chờ sẵn ngoài cổng, phía sau còn kéo theo một chiếc vali.

“Không yên tâm để em ở một mình. Thời gian này, anh dọn đến ở với em.”

Tôi không từ chối.

Tối đó, **Cố Yến Lai** cầm một quyển sách tiếng Anh, vỗ nhẹ vào chỗ trống cạnh mình.

“Muốn nghe không?”

“Muốn.”

Tôi leo lên giường, nằm cạnh anh, tìm một tư thế dễ chịu rồi cuộn lại.

Trước đây, mỗi lần tôi mất ngủ, **Cố Yến Lai** đều kể chuyện cho tôi nghe.

Mẹ tôi không hề biết rằng tôi bị rối loạn giấc ngủ nặng.

Phải uống thuốc ngủ mới chợp mắt được vài tiếng.

**Cố Yến Lai** phát hiện ra, liền cất hết t/h/u/ố/c của tôi đi.

Anh kéo ghế lại, ngồi bên mép giường tôi.

“Nhắm mắt lại. Chờ em ngủ rồi anh mới đi.”

Giọng đọc tiếng Anh của **Cố Yến Lai** có một vẻ quyến rũ khó tả.

Âm tiết thoát ra từ yết hầu anh vừa lười biếng vừa khàn nhẹ, như được ánh trăng dịu dàng bao phủ.

Cứ thế kéo dài suốt một năm, tôi dần dần cai được thuốc ngủ.

Nhưng cũng vì thế, tôi ngày càng phụ thuộc vào anh nhiều hơn.

Ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, tôi bất chợt lên tiếng:

“Em chưa từng kể với anh về quá khứ của mình, đúng không?”

**Cố Yến Lai** dừng lại.

Bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi.

“Chuyện không vui, có thể không cần kể.”

“Nhưng em muốn nói.”

Anh đặt quyển sách xuống.

“Vậy em nói đi, anh nghe đây.”



9

Tôi điều chỉnh lại tư thế, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.

“Để em kể từ lúc mẹ sinh em ra vậy.”

Sau khi sinh tôi, **Lâm Vũ** bắt đầu dính vào cờ bạc.

Mẹ cố ngăn không cho ông ta đi đánh bạc, nhưng một kẻ đã nghiện rồi thì làm sao khuyên nổi.

Ông ta thường xuyên bỏ nhà đi cả đêm không về.

Chỉ khi hết tiền mới mò về nhà.

Và mỗi lần thua bạc, ông ta lại trút giận lên tôi và mẹ.

Mẹ dắt tôi ra ngoài thuê trọ, ban ngày đi làm, ban đêm bày sạp bán hàng vỉa hè.

Mẹ nói: tiền thực sự rất quan trọng.

Mẹ muốn tôi học vẽ, học múa, tất cả những gì tôi thích, mẹ đều muốn cho tôi.

Hai mẹ con luôn hy vọng sẽ có một ngày sống tốt hơn.

Nhưng con thú đó – **Lâm Vũ** – lại trốn mất khi nợ nần chồng chất.

Chủ nợ tìm đến tận nhà, đập cửa ầm ầm như muốn phá luôn cánh cửa.

Tôi trốn dưới gầm giường, ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của mình.

Khó khăn lắm mới chờ được họ bỏ đi.

Vậy mà **Lâm Vũ** lại quay về.

Mẹ nhốt tôi vào trong phòng.

Cách một cánh cửa, tôi vẫn nghe rõ tiếng nắm đấm nện xuống, nghe thấy tiếng mẹ bị đánh đập.

Tôi đập cửa, gào khóc, van xin ông ta dừng lại.

Nhưng những gì tôi nghe được chỉ là tiếng mẹ tôi cầu xin tha thứ và những lời chửi rủa thô bỉ, độc ác.

Ông ta vét sạch tiền trong nhà.

Mẹ tôi nói, mẹ có thể chịu được nỗi đau của một cuộc hôn nhân thất bại.

Nhưng tôi thì không được phép.

“Ngày họ ly hôn, em và mẹ ôm nhau khóc thật lâu… rất lâu…”

**Cố Yến Lai** vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, giọng trầm thấp mà vững vàng:

“Mẹ em đã bảo vệ em, còn bây giờ, em đang bảo vệ lại mẹ mình.”

“Hai người đều là siêu anh hùng của nhau.”

Nói đến đây, hai mí mắt tôi bắt đầu díp lại.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn không quên dặn anh:

“Đừng kể với mẹ nhé… Em sợ mẹ lo…”