Anh Ấy Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Tôi

Chương 5



 

“Em gái à?”

 

Một cậu bạn đầu đinh đứng sau lưng Từ Tử Ấn bỗng như phát hiện ra lục địa mới—

 

“Từ đầu năm nay đã có lời đồn rồi, nói là khối cấp hai có một nữ thủ khoa, xinh lắm. Không ngờ là em gái cậu đấy, Từ Tử Ấn!”

 

“Em gái xinh thế này, chẳng trách lại phải giấu đi!”

 

Một cậu đeo kính cũng bật cười, rồi quay sang nói với tôi:

 

“Em gái của Tử Ấn, đừng để ý đến tên kia, cậu ta là đồ dê xồm, xấu tính lắm. Sau này mà gặp trong trường, nhớ chạy cho lẹ nhé!”

 

“Này! Cậu đang bôi nhọ danh dự của tôi đấy!” — Tây Ninh cười lớn, nói tiếp:

 

“Không chỉ là em gái đâu, cậu ấy còn…”

 

Nhưng câu nói bị cắt ngang bởi một quả bóng rổ bay thẳng tới—

 

Bộp!

 

“Ôi mẹ ơi, Từ Tử Ấn! Trúng n.g.ự.c tôi rồi!”

 

Từ Tử Ấn liếc xéo cậu ta, lạnh nhạt buông một câu:

 

“Không nói thì c.h.ế.t à?”

 

Rồi cúi mắt nhìn tôi:

 

“Tan học không về nhà, chạy tới đây làm gì?”

 

“Em… mưa rồi, em không mang ô.”

 

Anh khẽ nhíu mày.

 

Lúc này, Diệp Chí Trinh từ tốn cất tiếng:

 

“Tử Ấn, còn định đánh bóng không?”

 

“Các anh sắp đi đánh bóng rổ, em cũng đi cùng đi. Đánh xong thì tụi anh sẽ ra ngoài ăn tối. Không phải ông nội em đang đi vắng à? Vậy thì tiện thể ăn luôn bên ngoài, rồi cùng anh trai em về.” – Tây Ninh kiên nhẫn nói.

 

Tôi hơi do dự, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Tử Ấn.

 

Anh không nói gì, chỉ liếc đồng hồ trên tay.

 

Tôi hiểu ngay — là không được.

 

“Em không đi đâu, còn nhiều bài tập chưa làm xong.”

 

Từ Tử Ấn rút từ trong cặp ra một chiếc ô, đưa cho tôi.

 

“Đi thôi.”

 

Câu nói đó là dành cho mấy người bạn đứng sau lưng anh.

 

Tôi nắm lấy chiếc ô, tự giác nghiêng người né sang một bên.

 

Từng đôi giày của nhóm họ lướt ngang qua trước mặt tôi, lộp cộp như tiếng vó ngựa, lao thẳng về phía sân trường.

 

Chỉ có Tây Ninh dừng lại trước mặt tôi, ôm quả bóng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi.

 

“Mau về nhé, trên đường chú ý xe cộ, đừng để dầm mưa đấy!”

 

Vừa căn dặn xong, cậu cũng nhanh chóng chạy theo nhóm.

 

14

 

Đám thiếu niên sải bước qua những vũng nước,

 

tiếng cười giòn tan vang vọng, mang theo khí thế bừng bừng tuổi trẻ.

 

Gió lùa theo mưa, thổi thốc vào hiên hành lang.

 

Tôi bất giác đưa tay chạm lên xương quai xanh—

 

nơi sợi san hô đỏ đang nằm yên lặng.

 

15

 

Chạng vạng tối, mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.

 

Tôi không vội về nhà, cứ thế chống ô, vô định dạo bước khắp phố phường.

 

Mọi âm thanh của thế giới dường như đều bị tiếng mưa cuốn trôi,

 

chìm vào một cõi m.ô.n.g lung mờ ảo.

 

Tới khi tôi nhận ra xung quanh càng lúc càng vắng lặng,

 

thì đã chẳng biết mình đang ở đâu nữa rồi.

 

Khắp nơi không một bóng người.

 

Ở phía trước, cách không xa,

 

có một tòa nhà cũ kỹ với mái ngói xám pha xanh, đứng trầm mặc giữa màn mưa.

 

Tường ngoài loang lổ rêu phong, phủ kín dây thường xuân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tấm biển gỗ treo phía trên cánh cổng khắc ba chữ lớn:

 

“Không Đồng Ấn.”

 

Tim tôi bất giác thót lại.

 

Ký ức tuổi thơ lập tức ùa về —

 

Từng có bạn kể tôi nghe một câu chuyện…

 

về người sói.

 

Người sói Yến Lý là một cái tên khét tiếng, mang đầy tai tiếng và nỗi sợ.

 

Nghe đồn hắn ta thích nhất là… săn lùng những cô gái trẻ,

 

rồi hút cạn linh hồn của họ.

 

Có người còn nói — hắn ăn tim người.

 

Hắn mở một cửa hàng đồng hồ tên là “Không Đồng Ấn”,

 

chính là để dụ dỗ những cô gái trẻ vào bẫy.

 

Chỉ cần là con gái đi một mình, nếu bị hắn tóm được, thì coi như… xong đời.

 

Người ta sợ hắn đến mức phát hoảng.

 

Không một cô gái nào dám ra ngoài một mình, đặc biệt là vào ban đêm.

 

Những người từng nhìn thấy Yến Lý đều kể lại như một cơn ác mộng:

 

“Hắn trông cực kỳ đáng sợ! Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương,

 

mắt lõm sâu, da nhăn nheo như một bà lão…

 

Không, đúng hơn là giống sói trong truyện ‘Cô bé quàng khăn đỏ’!”

Chiếc ô ướt đẫm được tôi gập lại, đặt tựa vào tường.

 

Rồi tôi từ từ đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ trước mặt.

 

“Két——”

 

Một tiếng kêu kéo dài vang lên, cánh cửa của Không Đồng Ấn từ từ mở ra.

 

Tôi bước vào trong.

 

Không ngờ… bên trong đúng thật là một tiệm đồng hồ!

 

Căn phòng mang đậm phong cách cổ điển.

 

Bên trong bày biện đủ loại đồng hồ cổ:

 

từ chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo đến chiếc đồng hồ cây cao lớn nghiêm trang.

 

Bên cạnh là những cuốn sách bọc da, một lò sưởi nhỏ đang âm ỉ cháy,

 

và trên bàn làm việc bằng gỗ óc chó, đủ loại thiết bị tinh vi được xếp ngay ngắn.

 

Từng tiếng lách cách khe khẽ vang lên,

 

là âm thanh của bánh răng chuyển động,

 

nghe sao mà dịu tai, nhẹ nhàng như một bản nhạc cơ khí vô hình.

 

Bên ngoài gió vẫn gào rú điên cuồng,

 

còn bên trong lại cổ kính, yên tĩnh đến mức gần như tách biệt khỏi thế giới,

 

lặng lẽ, trầm sâu, như mang theo một nỗi hoài niệm không tên.

 

Trong không khí phảng phất một mùi hương nhàn nhạt của ô đầu thảo.

 

“Cậu muốn sửa gì vậy?”

 

“Á—!”

 

Tôi giật b.ắ.n người, xoay phắt lại.

 

Đi từ đầu đến giờ, vậy mà tôi không hề nhận ra…

 

Phía sau bàn làm việc, có người đang ngồi sẵn.

 

Là một cậu thiếu niên.

 

Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn tôi.

 

“Cậu… biết tôi sao?”

 

Giọng nói dịu dàng, ngữ điệu êm ái, nghe thật dễ chịu.

 

Sói trong truyện cổ tích làm gì có giọng nói hay đến vậy chứ?

 

Huống hồ, người sói cũng đâu có hứng thú với linh hồn của tôi—

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

họ chỉ săn những cô gái xinh đẹp thôi mà.

 

“Cảm ơn cậu… bạn học.”

 

Tôi chợt nhận ra—mình chẳng hề thấy sợ chút nào.