Anh Ấy Thật Tốt

Chương 53: Ghim đầu danh sách.



8 giờ với 12 giờ thì khác gì nhau?

Chẳng qua chỉ là có thể gặp nhau sớm hơn một chút thôi.

Vừa buột miệng nói ra, Thịnh Ngộ lập tức ý thức được suy nghĩ này ấu trĩ đến mức nào. Cậu thậm chí còn thấy buồn cười ——

Rõ ràng đâu còn là trẻ con, chỉ xa nhau vài ngày thôi, có đến nỗi sống chết mong gặp như vậy không?

“Có vẻ hơi sớm… Chắc cậu dậy không nổi đâu. Hay là 10 giờ đi, 12 giờ cũng được. Cậu vừa thi xong, cần nghỉ ngơi nữa.” Thịnh Ngộ vội vàng rút lại câu vừa nói, giả bộ xem lại lịch tàu, thao thao bất tuyệt so sánh ưu nhược của chuyến 10 giờ với 12 giờ, như nhân viên đang cố đẩy mạnh tiêu thụ vé tàu.

Ánh mắt Lộ Dữ Chu dừng lại trên khuôn mặt nghiêng của cậu, chậm rãi bình tĩnh, xen chút suy tư.

“Đến lúc đó rồi tính.” Thấy Thịnh Ngộ mất tự nhiên l**m môi dưới, Lộ Dữ Chu chủ động cắt ngang đề tài: “Tôi thi xong rồi mới mua vé.”

Cả ngày bị nỗi mong chờ đè nén, ý nghĩ ngập đầy đầu óc, Thịnh Ngộ cảm thấy mình đúng là có bệnh. Về phòng, cậu ôm gối chôn cả mặt vào đó.

Bị ngạt đến mức choáng váng, thiếu oxy làm khuôn mặt và vành tai cậu đỏ bừng nóng ran. Cậu lật xem app đặt vé cả nửa ngày, chỉ toàn nghĩ cách làm sao để Lộ Dữ Chu đến sớm hơn một chút. Cậu đang nghĩ cái gì thế này?

Điện thoại đặt bên cạnh cứ rung liên tục. Thịnh Ngộ chần chừ một lúc rồi mở khóa màn hình.

Trong nhóm chat mọi người đang kêu cha gọi mẹ, cách màn hình réo tên Lộ Dữ Chu:

Tụ lại tám chuyện:

【 Anh Lộ, cậu tàn nhẫn quá… 】

【 Sao lại cắt ngang danh sách điều ước của tớ chứ?! 】

【 Cậu không đi thì để anh Thịnh dẫn bọn em đi! 】

【 Hahahaha ghen kìa, đàn ông ghen thật đáng sợ. 】

Thịnh Ngộ lần này rút kinh nghiệm, dù rất muốn hóng hớt nhưng chưa hiểu đầu đuôi nên không lên tiếng, cậu kéo lùi tin nhắn từng dòng một, cho đến khi đọc được mấy cái từ vài giờ trước.

Hóa ra ban nãy lúc cậu đang tắm, nhóm chat đã chia sẻ một bản danh sách mong muốn dài mấy chục mục: từ mấy thứ như chụp ảnh, quay tư liệu thông thường, đến cả những yêu cầu hoang đường như mang bức tượng điêu khắc ở quảng trường trung tâm về, thậm chí có cả vụ trộm con dấu của cục trưởng sở giáo dục ở thành phố bên…

Nói bọn họ đòi hỏi là còn quá nhẹ, cái đám nhóc chết tiệt này là muốn lên trời.

Liệt kê xong mấy chục mục, cuối cùng đám láu cá này mới chịu buông tha cho vở nháp của cậu, chụp ảnh lại rồi nhắn thẳng vào nhóm.

Theo giờ tin nhắn, lúc ấy Thịnh Ngộ chắc đang tắm nên không thấy. Người trả lời đầu tiên thế mà lại là Lộ Dữ Chu.

Lộ Dữ Chu:【Không duyệt.】

Lộ Dữ Chu không hổ là bậc thầy trời sinh trong khoản chọc tức người khác, hoàn toàn là tuyển thủ hạng nặng bẩm sinh. Câu này vừa thả ra, cả đám do Triệu Lập Minh cầm đầu nổ tung.

Lộ Dữ Chu không quan tâm, cứ để mặc cho người ta mắng, thỉnh thoảng có lẽ mới lên mạng, lạnh lùng đáp lại đôi câu.

Đến khi biết anh cũng không đi được, bầu không khí trong nhóm lại đổi chiều ngay lập tức.

Tụ lại tám chuyện:

【À ờ…】

【Ha ha ha ha ha ha anh Lộ đừng buồn nha ha ha ha ha…】

Rất nhanh, bọn họ liền hối hận vì chút lòng thương hại dành cho Lộ Dữ Chu.

Bởi vì Lộ Dữ Chu đã lưu lại tấm ảnh danh sách tâm nguyện kia, dùng công cụ bút đỏ trong album, kẻ một đường thẳng tắp từ góc trái trên xuống tận góc phải dưới, kèm theo hai chữ to tướng:

【 Không làm. 】

Danh sách mong muốn là “nhiệm vụ” của Thịnh Ngộ, mà Lộ Dữ Chu lại không đi. Chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán được, anh đang thay ai từ chối.

Tụ lại tám chuyện:

【 Tôi không tin, anh Thịnh tốt bụng thế này, đừng hòng ly gián tình cảm giữa chúng ta. 】

【 Cậu là ai? Không kết bạn với người này, ra khỏi nhóm đi. 】

Thịnh Ngộ phóng to tấm ảnh danh sách kia, rồi lại phóng to thêm lần nữa, đọc kỹ từng mục một. Khóe môi cậu giật giật, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lộ Dữ Chu gạch bỏ sạch sành sanh.

Chỉ cần chọn bừa mười mục ở giữa thôi thì trong kỳ nghỉ bảy ngày, cậu cũng sẽ tốn hơn nửa thời gian chỉ để chạy ngược chạy xuôi trên đường.

Thịnh Ngộ: 【 Ai viết mấy thứ vớ vẩn này vậy? Tớ đã nói rồi, kinh phí vượt quá hai mươi thì đừng mơ tớ làm. 】

Tụ lại tám chuyện:

【 Ăn trộm con dấu thì tốn kinh phí gì? Không mất gì cả. 】

【 Cả bức tường ký tên ở đài truyền hình cũng dọn về đi. Trên đó nhiều chữ ký minh tinh lắm, chắc chắn rất có giá trị. 】

Thịnh Ngộ: “……”

Một lũ ranh con đáng ghét.

Cậu trích nguyên dòng 【 Không làm. 】 của Lộ Dữ Chu rồi nói:

【 Đây là người phát ngôn của tôi. Cậu ấy nói gì thì chính là như vậy. 】

Nhóm chat lại náo loạn một hồi ngắn ngủi, thỉnh thoảng có vài câu bất thường chen lẫn, như cát sỏi lẫn mấy mẩu kim cương vụn.

Triệu Lập Minh: 【 …Đệt. 】

Triệu Lập Minh: 【 Hai người lúc nào mới chịu tự đại diện cho bản thân vậy? 】

Triệu Lập Minh: 【 Cho dù đều là đàn ông, tôi cũng cảm thấy hai người có điểm mờ ám. 】

Thịnh Ngộ liếc qua, đúng lúc nhìn thấy mấy tin này. Dù trong nhóm chẳng ai chú ý, cậu vẫn giật mình một giây rồi nhanh chóng thoát khỏi khung chat.

-

Danh sách mong muốn giờ thành đồ bỏ, nhưng cả lớp một vốn toàn những kẻ máu náo nhiệt, hễ vớ được chút chuyện vui là phải chơi tới bến, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy.

Bị làm phiền đến phát bực, Thịnh Ngộ đành nhận lời mời cả nhóm đi ăn, để mọi người tự chọn thời gian và địa điểm.

Nhóm lớp sôi nổi mấy ngày liền, toàn bàn mưu tính kế xem phải bòn rút cậu thế nào.

Đúng lúc Thịnh Ngộ quyết định móc hầu bao thì mấy ngày sau, Lưu Dung thông báo nghỉ học. Cộng thêm hai ngày nghỉ bù trước đó, nhà trường vô tình tặng cả lớp một cái bánh nướng lớn — kỳ nghỉ kéo dài.

“Luật cũ nhé, không bơi lội, không được ra tiệm net chơi game, không làm mấy chuyện nguy hiểm. Mỗi người điền vào bản cam kết an toàn này, hàng đầu tiên truyền xuống đi.”

Lưu Dung cầm một xấp giấy, đưa lớp trưởng phát cho từng người.

Vừa mới giải được hai bài toán hóc búa của tiết hóa, ai nấy vẫn còn thẫn thờ, nghe được nghỉ học, tất cả  ngẩng đầu mơ màng nhìn nhau, trong lớp im phăng phắc.

“Gì đấy? Vui đến choáng váng hả?!” Giọng Lưu Dung bỗng cao hẳn lên, nghe như tiếng ong vo ve lẫn tiếng kéo sắt, cô quét ánh mắt qua từng khuôn mặt đơ đơ kia, vừa mắng vừa cười.

“Nghỉ!”

Hàng ghế phía trước có một nam sinh phản ứng đầu tiên.

Tiếng reo hò nối tiếp vang lên nhanh chóng bao trùm cả phòng học. Không biết ai là người nghĩ ra Thịnh Ngộ muốn mời khách trước, hô lên:

“Tớ muốn bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch! Mãn Hán Toàn Tịch cuối cùng cũng đến rồi!”

(* Tiệc Mãn Hán Toàn Tịch (hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán) là một bữa tiệc lớn, xa hoa, kết hợp các món ăn đặc sắc của hai dân tộc Mãn và Hán, bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh. "Mãn Hán Toàn Tịch" không chỉ là một bữa ăn mà còn là một buổi tiệc thể hiện sự giàu có, quyền lực và đẳng cấp của hoàng gia, được tổ chức trong không gian cung đình lộng lẫy.)

Thế là tiếng hò hét lập tức đổi hướng, thành ra một màn ồn ào náo nhiệt.

Thịnh Ngộ ngây người hai giây, chống tay dựa lên bàn của Lộ Dữ Chu.

Cậu ủ rũ, như vừa nhìn thấy được kết cục của cái ví mình.

“Mấy người cứ tự nhiên.”

Tiếng hoan hô lần nữa như muốn tung nóc lớp học.

Thông thường, để tránh học sinh mất tập trung, tin được nghỉ thế này thường sẽ được giữ kín càng lâu càng tốt, có giáo viên chủ nhiệm còn chờ đến tận tối trước kỳ nghỉ mới thông báo.

Khối mười đã được nghỉ, khối mười hai thì tốt nghiệp, trong trường giờ chỉ còn lại khối 11 khổ cực bị giữ lại. Tin tức này lan đi chỉ trong một buổi sáng, quét khắp cả khối, khiến bầu không khí ảm đạm lập tức sống lại đôi chút.

Lớp một là lớp phấn khích nhất. Ban ngày thì bàn tán rôm rả, đến tối không gặp nhau cũng phải tụ tập trên nhóm lớp bàn tiếp. Chủ đề chính là nghĩ cách bắt Thịnh Ngộ chi nhiều hơn nữa.

Những tòa nhà trong hẻm Hỉ Thước thấp thoáng, giống một mảnh đất yên tĩnh bị thành phố lãng quên. Buổi chiều khi ánh chiều tà buông xuống, bầu trời chuyển thành màu lam sẫm như ngọc quý, trong trẻo và sâu thẳm, ánh sáng từ ngoài cửa sổ cũng nhuốm sắc lam nhẹ.

“Phục rồi.”

Thịnh Ngộ ngồi trước bàn làm bài tập, một tay đặt trên mặt bàn, cúi đầu nhìn tin nhắn mới trên nhóm lớp cứ dồn dập hiện lên, không nhịn được cười.

Lướt xong tin, cậu ngẩng đầu đã thấy Lộ Dữ Chu đang đeo tai nghe không dây màu trắng, cúi mắt chăm chú làm bài.

Thịnh Ngộ không quấy rầy anh, cúi người bật đèn bàn, rồi bắt đầu dọn lại cái bàn học bừa bộn của mình.

Vẫn là cách ngồi quen thuộc, Thịnh Ngộ chiếm hơn nửa mặt bàn, còn Lộ Dữ Chu kéo ghế sát cửa sổ, chỉ dùng một góc nhỏ của bàn.

Thịnh Ngộ cố gắng làm nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu. Hầu như vừa đặt bút xuống, người ngồi bên cửa sổ đã ngẩng đầu, đôi đồng tử ánh lên màu lam sẫm của trời chiều, trong suốt như thủy tinh.

“Xong chưa?” Lộ Dữ Chu hỏi.

“Ừm.” Thịnh Ngộ đáp, gom đống đề thi lộn xộn lại.

Lộ Dữ Chu hình như chưa nghe rõ, ánh mắt dừng trên môi cậu một thoáng, anh tháo một bên tai nghe xuống, hỏi lại:

“Muốn đi ngủ à?”

“Không.” Thịnh Ngộ xoay xoay cây bút, bắt đầu cảm thấy chán, ánh mắt đảo quanh mặt bàn rồi dừng lại ở tai nghe trong tay Lộ Dữ Chu.

“Cậu đang nghe gì thế?”

“Bật linh tinh thôi.”

Thịnh Ngộ chìa tay ra, ngón tay hơi cong:

“Cho tôi một bên.”

Thực ra lúc này cậu cũng chẳng muốn nghe nhạc. Có lẽ chỉ vì tai nghe đó là của Lộ Dữ Chu nên cậu mới muốn giành một bên…

Hoặc nói trắng ra là cậu chỉ muốn làm phiền Lộ Dữ Chu.

Nhưng Lộ Dữ Chu lại khá bao dung, chẳng hỏi gì thêm, trực tiếp đặt tai nghe vào lòng bàn tay cậu.

Trong tai nghe vang lên một bản tình ca tiếng Anh, giai điệu chậm rãi, ca từ da diết. Trước đây Thịnh Ngộ từng nghe qua một lần, cảm thấy giai điệu na ná nhau, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lúc này nghe, cậu lại cảm nhận được một dư vị chậm rãi lan ra — có lẽ loại tình ca này vốn dĩ nên được nghe vào những đêm yên tĩnh, mơ hồ thế này.

Cậu vừa nghe nhạc vừa khe khẽ ngân nga theo, cúi đầu nghịch điện thoại. Cần cổ thon gầy lộ rõ dưới ánh đèn.

Nhạc trong tai nghe thực ra chẳng liền mạch được bao lâu, vì điện thoại của Lộ Dữ Chu liên tục có tin nhắn mới nhảy ra. Giọng hát dịu dàng của nữ ca sĩ tiếng Anh cứ bị ngắt quãng, âm lượng giảm rồi lại khôi phục bình thường.

Lộ Dữ Chu dường như không bị ảnh hưởng bởi những lần ngắt quãng đó. Mắt anh chẳng buồn ngẩng lên, làm xong một bài mới cầm điện thoại xem.

Kỳ lạ là nghe một bản nhạc bị đứt đoạn suốt mười mấy phút mà Thịnh Ngộ vẫn thấy tâm trạng khá tốt. Mỗi lần liếc thấy Lộ Dữ Chu cầm điện thoại, cậu liền chống ghế nghiêng sang, mặt kéo lại hóng hớt:

“Ai thế? Ai thế?”

Có đôi khi là bạn học, có lúc là Lưu Dung, có lúc lại là dì.

“Dì.”

Lần này là phương án cuối.

Lộ Dữ Chu đưa màn hình cho cậu xem, nhấn vào tin nhắn thoại kia. Giọng dì lớn tiếng vang lên:

“Dữ Chu à —— dì định làm ít tương ớt mang cho hai đứa, sợ bên đó khẩu vị khác hai đứa ăn không quen —— con hỏi Tiểu Ngộ xem, muốn cay nhiều hay ít ——”

Thịnh Ngộ không nhịn được cười, nghiêng sang nhìn thấy Lộ Dữ Chu cúi mắt, dáng vẻ lười biếng, anh thở nhẹ một hơi, như đã quá quen với cảnh này nhưng chẳng biết làm sao.

Thịnh Ngộ nghĩ ngợi, nửa người nghiêng hẳn sang, áp lòng bàn tay lên điện thoại, nói với bên kia:

“Dì, là con đây. Con muốn ăn cay một chút, nhưng con không định mang đi đâu, sợ mấy đại diện trường khác giành mất. Dì cứ để vào tủ lạnh nhé, chờ bọn con về rồi ăn.”

Trả lời xong, cậu theo thói quen vuốt sang trái. WeChat nhảy về trang chính, ở trên cùng là một ô hội thoại được ghim, màu khung đậm hơn các khung khác.

Thịnh Ngộ chưa kịp nhìn rõ ảnh đại diện, chỉ thấy Lộ Dữ Chu đặt tên người này bằng một dãy số sáu chữ số, bốn số đầu hình như là 0811.

Cậu có chút tò mò, nhưng trước khi cậu kịp nhúc nhích, một bàn tay nhanh chóng đưa tới, lòng bàn tay rộng lớn dễ dàng bao phủ toàn bộ màn hình, ngón tay cậu cũng bị ấn xuống.

… Hơi nóng.

Một dây thần kinh nào đó tê rần, Thịnh Ngộ khẽ co ngón tay lại, mu bàn tay lập tức cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể hơi cao của Lộ Dữ Chu.

Cậu hơi sững người ngẩng đầu.

Ánh sáng trong phòng tối hơn, Lộ Dữ Chu nhìn thẳng vào cậu, nhưng khi chạm ánh mắt lại lập tức né sang chỗ khác, ánh nhìn rơi xuống một điểm nào đó trên bàn. Lông mi và lông mày để lại những vệt bóng mờ, khiến anh đặc biệt trầm mặc.

Rõ ràng, điều này là không muốn cho xem.

“Vừa rồi hình như tôi thấy cậu có ghim một người trên đầu.” Thịnh Ngộ nói đùa.

“Ừm.” Lộ Dữ Chu đáp.

“Ai vậy?”

“…”

Lộ Dữ Chu: “……”

Nơi ngón tay giao nhau, hơi ấm truyền sang mang theo chút ẩm ướt. Thịnh Ngộ không rút tay lại. Trong đầu cậu chợt thoáng qua hàng loạt ý nghĩ — có cái thì bảo, đã nắm tay nhau nhiều lần rồi, thêm một lần thì sao; có cái lại bảo, đây đâu tính là nắm tay, chỉ là vô tình chạm thôi…

Những ý nghĩ đan xen, khiến cậu do dự, cuối cùng vẫn không rút tay ra.

Lộ Dữ Chu cũng không buông. Anh cứ vậy không mạnh không nhẹ mà đặt tay lên mu bàn tay Thịnh Ngộ, ánh mắt nghiêng ra ngoài cửa sổ, môi mím mỏng.

Thịnh Ngộ nuốt khan, l**m môi dưới, suy đoán lung tung:

“Là dì hả?”

“....”

“Chẳng lẽ là Thịnh Khải Cơ?”

“……”

Lộ Dữ Chu hiện ra cái biểu cảm như người bị chó cắn.

Yết hầu Thịnh Ngộ khẽ trượt xuống, bật ra một tiếng cười rất nhẹ. 

Kỳ thật, cậu cũng chẳng mấy hứng thú muốn biết người được ghim trên đầu là ai. Tò mò chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Ai mà chẳng có chuyện riêng, không nhất thiết phải hỏi tới cùng.

Chỉ là trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, cậu muốn mượn chuyện này để nói, che đi chút bối rối trong lòng.

“Đều không phải.”

Cuối cùng Lộ Dữ Chu mở miệng. Anh quay mặt lại, ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt Thịnh Ngộ rồi rũ xuống.

Khoảnh khắc hai bàn tay buông lỏng, Thịnh Ngộ cảm giác đầu ngón tay bị người kia khẽ nhéo một chút.

Nhẹ đến mức giống như ảo giác.

Lộ Dữ Chu vẫn giữ vẻ bình thản:

“Không phải người nhà. Đừng hỏi.”