Gõ xong chữ cuối cùng trong bản PPT, Lộ Dữ Chu ngẩng tay nhìn đồng hồ. Kim giờ và kim phút vừa đúng 2 giờ 30.
Anh đóng laptop, quay sang người bạn cùng phòng đang cúi đầu nghịch điện thoại nói:
“Tôi đi trước đây.”
Trên bục giảng, giảng viên nước bọt bắn tung toé, sinh viên dưới bục nghe đến mơ màng, gật gù sắp ngủ.
Hôm nay là thứ bảy, buổi học mở kéo dài suốt ba tiếng, bắt buộc tất cả phải tham dự theo lệnh của ban lãnh đạo. Phòng học lớn chật kín chỗ ngồi, nhưng trên đầu mỗi người đều như phủ một tầng oán khí nặng nề, còn u ám hơn cả mấy xác chết đã để ba năm.
Bạn cùng phòng ngẩng đầu, sực tỉnh nói:
“À, được rồi. Về thì tiện lấy giúp tôi cái bưu phẩm nhé. Nếu lát nữa có điểm danh thì để tôi điểm danh hộ cho.”
Lộ Dữ Chu khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Cửa sau giảng đường thông ra hành lang, phòng học lớn này có thể chứa được bốn, năm lớp ngồi cùng một lúc, giảng viên cũng khó mà để mắt khắp nơi. Thế nên đã có không ít sinh viên nhân lúc không bị chú ý lặng lẽ rời đi.
Thừa dịp giảng viên xoay người viết bảng, Lộ Dữ Chu nhanh như gió chen vào lối đi nhỏ, cúi thấp thân hình cao ráo, chỉ vài bước đã lướt xuống bậc thang, thoắt cái biến mất sau cánh cửa.
Một sinh viên ngồi gần đó nghe động tĩnh, quay đầu nhìn liền bắt gặp bóng lưng vừa khuất.
Với tỉ lệ dáng người này cho dù chỉ là cái bóng thôi cũng đủ gây chú ý, không cần nhìn kỹ cũng lập tức nhận ra đó chính là nhân vật nổi tiếng trong khối, Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu, sinh viên năm hai khoa kiến trúc. Thực ra, gọi anh là người nổi tiếng thì cũng chỉ đúng một nửa. Nói anh nổi tiếng, là bởi vì gương mặt ấy — nam nữ đều phải xiêu lòng. Ngay từ kỳ quân sự huấn luyện năm nhất, chỉ nhờ ngoại hình thôi mà anh đã khiến bộ quân phục xấu xí trở nên sáng rực, gây nên một làn sóng bàn tán nhỏ trong trường, thậm chí còn từng được đưa lên một nền tảng mạng xã hội, suýt chút thành hiện tượng.
Nhưng nói chỉ nửa nổi tiếng là bởi tính cách anh quá khép kín. Các kiểu hoạt động xã đoàn, câu lạc bộ, giao lưu khối lớp… gần như không bao giờ thấy bóng anh. Thế nhưng năm nào danh sách học bổng quốc gia và gương mặt đại diện sinh viên ưu tú cũng đều có tên Lộ Dữ Chu.
Anh trầm lặng giống như phông nền, chỉ tiếc khuôn mặt quá nổi bật, khiến mỗi ngày trên bức tường tỏ tình của trường đều có người mới nhắc tới anh.
Nam sinh vừa nhận ra anh, mắt lập tức sáng lên, quay sang hỏi bạn cùng phòng của Lộ Dữ Chu vẫn còn ngồi:
“Vừa rồi đó có phải Lộ Dữ Chu không? Cùng phòng với cậu à?”
Bạn cùng phòng ngồi mệt rã rời, ngáp một cái:
“Số điện thoại không cần, thẻ tín dụng cũng không làm.”
Nam sinh khẽ “tch” một tiếng:
“Tôi đâu phải muốn bán hàng. Ngồi cùng lớp cũng coi như có duyên, hẹn một bữa cơm đi. Phòng tôi có một thằng bạn là g·ay, nó mê cậu ấy lắm.”
Nghe vậy, bạn cùng phòng mới nhấc mắt lên, nét mặt thoáng tỉnh táo hơn, nhếch môi cười như không cười:
“Bạn cậu thích cậu ấy, nhưng không tìm hiểu tình trạng tình cảm sao?”
Nam sinh khựng lại:
“Tình trạng gì cơ?”
“Cậu ấy có bạn trai rồi, quen nhau hai năm.” Bạn cùng phòng bổ sung: “Trong thời gian ngắn hẳn sẽ không chia tay đâu, hai người nhìn thôi cũng thấy tình cảm tốt muốn chết.”
-
Lộ Dữ Chu ghé qua ký túc xá lấy vài quyển sách, sau đó về căn hộ nhỏ thuê ngoài trường.
Anh đổi giày ở cửa, tiện nhìn đồng hồ —— còn chưa đến ba giờ.
Alsace lúc này mới hơn bảy giờ sáng, chắc chắn Thịnh Ngộ vẫn còn ngủ.
Anh đặt đồ xuống, chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất, để ngửa trên bàn rồi vào phòng tắm dọn dẹp.
Căn hộ này anh thuê từ đầu năm nhất, nhưng ít khi tới. Thủ tục xin ở ngoài ký túc quá phiền nên bình thường anh vẫn ở trường, chỉ cuối tuần mới ghé qua. Mục đích chính cũng chỉ để có một không gian yên tĩnh gọi video với Thịnh Ngộ.
Vừa dọn dẹp xong, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lộ Dữ Chu lập tức buông chổi, nhanh tay chộp lấy máy, còn chưa kịp nhìn màn hình, ký ức cơ thể đã ấn nút nhận.
Giây tiếp theo, giọng Thịnh Ngộ kéo dài, vang lên qua loa:
“Chào buổi sáng, Lộ Dữ Chu——”
Lộ Dữ Chu dựa mình vào sofa duỗi dài đôi chân, sắc mặt nháy mắt giãn ra, khóe môi cũng vô thức nhếch lên:
“Chào buổi sáng.”
Hình ảnh chập chờn vài giây rồi dừng lại trước một đỉnh đầu đen tuyền. Sáng sớm Alsace còn chưa sáng hẳn, trong màn ảnh mờ tối chỉ thấy nửa gương mặt trắng muốt của Thịnh Ngộ. Cậu nằm trên giường, mặt ép xuống gối đến biến dạng:
“Lộ Dữ Chu, hôm qua học kín lịch, mệt chết mất…… Em nhớ anh quá……”
Lộ Dữ Chu đưa tay chạm nhẹ màn hình, như thể đang chạm lên má đối phương, cảm thấy hài lòng rút tay về:
“Tôi cũng nhớ em. Hôm nay có lịch gì không?”
Bên kia không đáp.
Trong ống nghe chỉ còn tiếng thở khe khẽ.
Đây là chuyện thường ngày nên anh quen rồi. Thịnh Ngộ thường xuyên chưa tỉnh ngủ đã gọi video, nói chuyện được vài câu lại gục xuống, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lộ Dữ Chu không nói thêm, lặng lẽ nhìn chằm chằm nửa gương mặt trong màn hình. Phần lớn thời gian, anh có thể cứ thế nhìn mãi cho đến khi Thịnh Ngộ tỉnh dậy.
Nhưng hôm nay còn việc phải làm. Anh mau chóng hoàn hồn, tắt loa bên mình, đặt điện thoại ở góc bàn nơi có thể thấy cả phòng khách.
Trong lúc đối phương lơ mơ ngủ, anh tranh thủ làm việc nhà, rồi ngồi xếp bằng xuống thảm, mở laptop tiếp tục viết bản báo cáo đề cương còn dang dở.
Thịnh Ngộ ngủ không sâu, thỉnh thoảng lại thì thầm trong mơ, tiếng vọng qua loa:
“Plus de cours, plus de…… (không học nữa, không học nữa)…… về nước…… Lộ Dữ Chu đang đợi tôi hôn……”
Trước mắt là bản báo cáo nhạt nhẽo khô khan, vậy mà Lộ Dữ Chu vẫn thấy tâm trạng rất tốt, khóe môi vô thức cong lên.
Sáng sớm, giấc ngủ nướng chẳng kéo dài được lâu. Rất nhanh, trong ống nghe truyền đến tiếng ngáp dài của Thịnh Ngộ:
“Em lại ngủ quên mất… Lộ Dữ Chu, chào buổi sáng, anh ăn cơm trưa chưa?”
Lộ Dữ Chu cầm điện thoại về, cố định bằng gậy selfie trước mặt mình, nhìn vào màn hình đáp:
“Ăn rồi, sao em dậy rồi? Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay là cuối tuần mà.”
Thịnh Ngộ chống nửa người ngồi dậy trên giường, đôi mắt còn lờ đờ, đưa tay gãi mái tóc rối như ổ chim:
“Không ngủ nữa, hôm nay em có nhiều bài tập lắm, chắc phải viết đến tối, còn anh thì sao?”
Lộ Dữ Chu lôi lịch trình của mình ra, nói:
“Cũng không khác lắm, hôm nay phải vẽ mười bảy tấm bản thảo.”
Trong thoáng chốc, Thịnh Ngộ không biết nên thấy thương bản thân hay thương bạn trai nhiều hơn.
“… Chúng ta không phải là bông hoa của Tổ quốc sao? Sao lại sống khổ như trâu ngựa thế này.”
Cách so sánh đó khiến Lộ Dữ Chu bật cười:
“Vẫn còn tốt đi, sau khi tốt nghiệp chắc sẽ khá hơn một chút.”
Thịnh Ngộ bĩu môi:
“Đó là người ta lừa anh thôi. Hồi cấp ba bảo lên đại học thì sẽ tốt hơn, đến đại học lại bảo đi làm thì sẽ tốt hơn, đến lúc đi làm lại bảo chờ về hưu mới tốt… Cuối cùng thì cả đời chúng ta đều bị lừa.”
Nói rồi, cậu hất chăn bước xuống giường, bật đèn trong căn hộ nhỏ. Khuôn mặt trắng trẻo lập tức hiện lên rõ ràng trên màn hình.
Cậu hướng về phía camera cười, lông mi cong cong, ánh mắt sáng rực:
“Chào buổi sáng, hôn một cái nào, Lộ Dữ Chu.” Cậu đưa môi sát lại gần màn hình, chụt một tiếng.
… Cho dù sau này bao nhiêu năm trôi qua, vào khoảnh khắc này, trái tim Lộ Dữ Chu vẫn luôn rung động không sao kìm nén.
Thịnh Ngộ vừa hôn xong đã chạy biến, xỏ dép lê vào phòng tắm rửa mặt. Camera rung lắc vài giây, chỉ còn hướng thẳng lên trần nhà phòng tắm.
Lộ Dữ Chu khẽ chớp mắt chậm nửa nhịp, theo bản năng đưa tay chạm nhẹ màn hình, sau đó rút lại, tay để lên môi mình một chút.
Hành động ngốc nghếch, chẳng bao lâu sau chính anh cũng ngại, vội giả vờ tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Trong khi rửa mặt, Thịnh Ngộ vừa làm vừa báo cáo tiến độ:
“Lộ Dữ Chu, em đi đánh răng đây.”
“Ừm.”
“Lộ Dữ Chu, em đánh răng xong rồi, giờ rửa mặt nhé.”
“Ừm.”
“Lộ Dữ Chu, anh nói sáng nay em nên ăn mì Ý hay chiên trứng? Hôm nay không muốn uống trà, thèm sữa bò.”
“Đều ăn hết, làm sandwich trứng chiên.”
Từ năm ngoái Thịnh Ngộ đã lắp thêm ba bộ tăng cường tín hiệu trong căn hộ, thế là video call trở thành phương thức liên lạc quen thuộc của hai người.
Mỗi cuối tuần không gặp được nhau, họ đều mở video lên như thế, mỗi người làm việc riêng, mệt thì ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, hỏi nhau trưa nay định ăn gì. Bình dị đến mức giống như cả hai vẫn luôn ở bên cạnh nhau.
Có khi hứng thú nổi lên, buổi tối bọn họ cũng muốn trò chuyện một lúc. Lộ Dữ Chu ở ký túc xá, không tiện tán gẫu, thế là cả hai cứ thế đeo tai nghe, lắng nghe tiếng hít thở của nhau cho đến khi ngủ.
Hai người đều vui vẻ, đến mức điện thoại dùng đến kiệt pin.
Năm ngoái trung bình hai tháng họ phải thay một cái điện thoại, năm nay thì vẫn chưa tính tới.
Thịnh Ngộ làm qua loa một cái sandwich, mang vào phòng ngủ mở máy tính. Cậu vắt chân dài lên ghế dựa, vừa ăn vừa nhìn màn hình, gương mặt theo động tác nhai nuốt mà lúc ẩn lúc hiện.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu trắng sữa, tóc rối xõa tung, trông cứ như một chú hamster lông xù. Ăn được một nửa, cậu đột ngột hỏi:
“Lộ Dữ Chu, chúng ta đã hơn hai tháng không gặp rồi đúng không?”
Lộ Dữ Chu nhìn màn hình, thấy cảnh tượng ấy mà ngón tay lại ngứa ngáy, suýt nữa nhịn không nổi muốn cào màn hình, nói:
“Hai tháng lẻ tám ngày.”
Thịnh Ngộ phồng má cười:
“Anh còn nhớ cả ngày nữa cơ à…… Để em xem nào, năm nay trung thu chắc chắn em sẽ về. Còn hơn hai mươi ngày nữa thôi, anh chịu được không? Đừng nhớ em quá đấy.”
Lộ Dữ Chu theo bản năng nhíu mày, nhưng thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Không sao, tôi sẽ đến thăm em.”
Thịnh Ngộ nói: “Đừng, bên kiến trúc của anh lịch học kín mít, học kỳ này toàn là môn chuyên ngành, còn bận hơn cả em. Ngoan ngoãn chờ em về đi.”
Từ Alsace đến thủ đô mất ba ngày cả đi lẫn về. Cho dù cuối tuần Lộ Dữ Chu bỏ hết mọi việc, cũng chẳng thể nào kịp quay lại trường trước thứ hai.
Đây là sự thật, anh không thể phản bác, chỉ là trong lòng khó tránh có chút buồn bực.
-
Trong trường gần đây mới mở thêm một khóa định hướng nghề nghiệp, mời rất nhiều cựu học sinh nổi tiếng về diễn thuyết. Họ trải qua nhiều ngành nghề, trong đó không ít là nhân vật đầu ngành. Rất nhiều sinh viên chen chúc đi nghe, chỉ để được nhìn thấy những gương mặt lẫy lừng ấy.
Lộ Dữ Chu chẳng hứng thú với định hướng nghề nghiệp, nhưng môn này lại được cộng thêm hai tín chỉ, cả phòng ký túc xá đều đăng ký.
Hôm nay là buổi thứ ba, nghe nói sẽ có người nói về tài chính. Khi Lộ Dữ Chu ôm laptop bước vào lớp, hàng ghế phía trước đã bị chiếm sạch.
Anh đi thẳng xuống hàng cuối cùng, mở máy tính lên, ngay cả đầu cũng lười nâng.
Còn khoảng bảy, tám phút nữa mới vào học, phòng học ồn ào náo nhiệt. Một lát sau, phía trước bỗng rộ lên tiếng xôn xao như sóng biển, không biết đang bàn tán cái gì.
Lộ Dữ Chu cúi đầu, tiếp tục vẽ phác thảo.
Anh mơ hồ nghe được vài giọng nói ở hàng ghế trước: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”
“Có một anh trợ giảng siêu đẹp trai, tôi chết mất, chuẩn soái 24k* luôn.”
(* Chuẩn soái 24k: nghĩa là soái ca chính hiệu, hàng xịn 100%, không pha tạp.)
“Ở đâu thế? Sao không thấy trên bục giảng?”
“Ở hàng ghế thứ ba kìa, đang cầm danh sách điểm danh đó, mặc sơ mi đen ấy.”
“Trời má…… Chân dài quá, đẹp trai thật sự.”
Lộ Dữ Chu vẫn tiếp tục vẽ.
Không biết qua bao lâu, anh chợt nghe thấy một nữ sinh hàng trên đứng dậy, thoải mái, hào phóng hỏi:
“Anh đẹp trai, có thể cho mình xin cách liên lạc không?”
Một giọng nam nhẹ nhàng kèm theo tiếng cười vang lên:
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, anh ấy sẽ ghen mất.”
Lộ Dữ Chu nghe không rõ, nhưng lại mơ hồ mang đến cảm giác quen thuộc. Đúng lúc anh định ngẩng đầu, một bàn tay thon dài, cân xứng đã đưa một tờ danh sách điểm danh tới trước mặt anh.
“Bạn học, tôi là trợ giảng của tiết này. Ghi tên cậu vào đi.”
“……”
Trên cổ tay phải kia là chiếc đồng hồ quen thuộc. Lộ Dữ Chu khựng lại hai giây, ngẩng mắt lên liền thấy Thịnh Ngộ đang bỏ tay vào túi quần mỉm cười với anh.
-
Sau khi ghi tên xong, Thịnh Ngộ cầm bảng điểm danh thản nhiên ngồi xuống hàng cuối. Cậu vươn tay chạm nhẹ đầu gối bạn trai, hạ giọng nói:
“Giáo sư của em tốt nghiệp ở trường các anh, vốn cũng không cần đến trợ giảng. Nhưng em muốn gặp anh nên nhờ thầy đưa em vào lớp.”
Lộ Dữ Chu nắm lấy ngón tay cậu, siết chặt:
“Tiết học này còn có việc gì khác liên quan đến em không?”
Thịnh Ngộ nghe ra ẩn ý, khẽ bật cười:
“Không có, em chỉ phụ trách điểm danh thôi. Anh muốn đi vệ sinh à?”
Lộ Dữ Chu: “Ra cửa rẽ trái, đi thẳng là tới, có một ban công nhỏ.”
Hai người một trước một sau lặng lẽ rời khỏi phòng học, không làm ai chú ý.
Trên đường Thịnh Ngộ không theo kịp nên đi lạc, vòng vèo hai lượt mới tìm được ban công.
Cậu vừa đứng vững đã bị người vòng tay ôm lấy eo, đẩy áp vào tường, ngay sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt ập xuống.
Hôm nay Lộ Dữ Chu không có tiết tấu, hôn được vài cái đã rời ra, chạm vào chóp mũi cậu hỏi:
“Có thể ở lại bao lâu?”
Thịnh Ngộ l**m đôi môi còn vương ướt:
“Chắc năm ngày, em có thể ở lại lâu hơn thầy hướng dẫn hai ngày.”
Còn tính thừa một con số.
Lộ Dữ Chu bình tĩnh lại, khẽ chạm vào khóe môi cậu, nói:
“Có muốn đi chơi đâu không?”
Thịnh Ngộ: “Đây cũng đâu phải lần đầu em đến, không cần khách sáo như chủ nhà. Em chỉ muốn ở bên anh thôi.”
Lộ Dữ Chu lại ép cậu vào tường, hôn thêm mười phút nữa. Hơi thở đan xen rối loạn, hai người cuối cùng mở mắt ra, lặng lẽ đối diện nhau.
“Vậy thì không ra ngoài nữa.” Lộ Dữ Chu cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lời nói lại chẳng hề bình tĩnh như vậy:
“Chúng ta ở trong phòng năm ngày.”
Thịnh Ngộ: “……”
—--------
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết viết cảnh ngoại truyện nên chỉ có thể viết từ góc nhìn của Lộ Dữ Chu thôi...