Ở tuổi này nụ hôn nào có kỹ thuật gì, chỉ là ngây ngô chạm vào rồi thử nghiệm. Có khi hôn rất lâu, cũng có khi chỉ thoáng chốc, sau đó hai người chạm trán điều chỉnh lại nhịp thở.
Trong khoang miệng Thịnh Ngộ toàn là hương vị của Lộ Dữ Chu, ngay cả luồng khí mới hít vào cũng như mang theo vị ngọt. Sau lưng là bức tường lạnh lẽo, trước mặt là hơi thở nóng bỏng, hỗn loạn. Chỉ cần hơi hạ mắt xuống, Thịnh Ngộ có thể nhìn rõ bờ môi đỏ ửng của người bạn thân.
Cậu dần lấy lại tỉnh táo, bật cười khẽ:
“... Lộ Dữ Chu, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, tớ mới phát hiện môi cậu mềm như thế.”
Điều này không phải vô nghĩa sao.
Vốn nên sớm biết mới phải.
Không biết từ khi nào tay Lộ Dữ Chu đã vòng ra sau eo cậu, đột ngột dùng sức kéo sát lại ôm chặt, cơ thể Thịnh Ngộ nghiêng hẳn về phía anh.
Không khí dường như lại đổi khác, càng nóng bỏng hơn. Thịnh Ngộ nhận ra ánh mắt kia dừng trên môi mình, không kìm được mím chặt môi rồi nuốt khan.
“... Người ta nói hôn sẽ rất thoải mái, nhưng vừa rồi hình như chẳng có cảm giác gì... Hay là chúng ta thử lại?”
Đêm hôm đó hỗn loạn vô cùng, cả hai trốn sau khán đài, hôn đi hôn lại không biết bao nhiêu lần. Thịnh Ngộ thậm chí không nhớ nổi mình đã quay về lớp thế nào, rồi từ lớp lại về nhà ra sao.
Quan hệ của họ dường như có chút thay đổi nhỏ đến mức người ngoài chẳng thể nhận ra, nhưng Thịnh Ngộ thì cảm nhận được, chỉ là không rõ nó thay đổi ở chỗ nào.
Điều đáng vui mừng là, cậu đoán đúng. Sau nụ hôn ấy, Lộ Dữ Chu không còn bất kỳ dấu hiệu nào muốn hẹn hò cùng đàn em nữa.
Sau Lễ Tình Nhân một tuần, đàn em lớp dưới tìm đến tầng ba khối 12 để gặp Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ hiểu hai người này sẽ không thành nên lười để ý, cậu gục xuống bàn ngủ một giấc ngon lành.
Tiết học kéo dài hơn nửa tiếng, hai người đứng ngoài trò chuyện chừng mười phút. Khi Lộ Dữ Chu quay lại lớp, trong ngăn bàn lại rơi ra chiếc hộp quà trắng muốt kia.
Thịnh Ngộ bịt tai ngủ mê mệt, nhưng vẫn lờ mờ nghe được vài câu đối thoại. Một giọng là Hạ Dương, ngồi phía trái cậu, giọng kia là Lộ Dữ Chu. Âm điệu kỳ lạ, không rõ là lạnh lùng hay là kìm nén giận dữ.
“... Cậu với đàn em đó cắt đứt rồi à? Chocolate cũng trả hết lại sao?”
“Cậu nghĩ sai rồi.”
“Ý gì? Đừng bảo là cậu còn chẳng biết đàn em này nhé?... Đệt, vậy rốt cuộc cậu tưởng ai!”
Lộ Dữ Chu không đáp. Cửa sau phát ra tiếng “kẽo kẹt” khi bị mở ra rồi đóng lại, gió lạnh mùa đông ùa vào theo.
Thịnh Ngộ ngủ một mạch đến hết tiết, tỉnh dậy sảng khoái, vươn vai lười biếng.
Không cẩn thận va phải cốc nước của Lộ Dữ Chu, cậu vội vàng quay lại đỡ lấy. Ngước mắt nhìn anh, bật cười:
“Sao mặt mày thế này? Ai chọc giận cậu à?”
Lộ Dữ Chu một tay chống trán, tay kia xoay đi xoay lại chiếc bút mực giữa ngón tay. Môi mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng đến mức khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ của một người đàn ông vừa mất cha.
Không, cũng không đúng, quan hệ của anh với cha chưa bao giờ thân thiết đến thế.
Chẳng lẽ là “mối tình đầu” của thiếu gia Lộ thất bại rồi?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Thịnh Ngộ nhịn không nổi mà cười trộm, giống như một đứa trẻ chơi khăm được như ý. Cậu giả vờ an ủi vài câu rồi quay đầu dẫm lên chân bàn ghế, còn ngâm nga hát.
Lộ Dữ Chu: “…”
Cả ngày hôm đó, đại thiếu gia Lộ đều không vui vẻ nổi.
Sau khi tan học, dãy nhà cũ vắng người, tường hành lang loang lổ bong tróc trở thành nơi lý tưởng để hẹn hò.
Thịnh Ngộ tựa vào tường, bị ép hé miệng đón lấy nụ hôn từ Lộ Dữ Chu.
Nụ hôn hôm nay đặc biệt dữ dội, vô duyên vô cớ còn bị cắn đến bật máu, đầu lưỡi mang theo vị tanh của sắt. Cậu khó chịu đá người đối diện một cái, thở gấp đứt quãng:
“Bị đàn em bỏ rơi rồi, ưm… hừ… sao lại trút giận lên tớ chứ?”
Đáng lẽ Lộ Dữ Chu đã dừng lại, nhưng vừa nghe câu này, anh lại cúi xuống, bóp chặt gáy cậu rồi tiếp tục hôn.
Hôn nhau với bạn thân còn có thể xem là bạn không?
Đôi khi Thịnh Ngộ cũng thoáng nghĩ như vậy.
Nhưng giữa cậu và Lộ Dữ Chu, ranh giới vốn chẳng bao giờ rõ ràng. Ăn cùng nhau, ở cùng nhau, có khi còn ngủ chung một giường. Thế thì hôn nhau, dường như cũng chẳng phải điều gì quá kỳ lạ.
Huống hồ, Thịnh Ngộ rất rõ bản thân mình không hề bài xích.
Nếu bảo cậu hôn Hạ Dương, cậu chắc chắn cảm thấy trời đất sụp đổ, thậm chí còn muốn treo cổ tự chứng minh trong sạch. Tương tự, cậu cũng tuyệt đối không thể chấp nhận cảnh Lộ Dữ Chu hôn Hạ Dương.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Ngộ chỉ có thể kết luận vì đó là thói quen riêng của hai người.
Bạn bè có những thói quen thân mật là chuyện bình thường.
Mà thói quen của bọn họ là hôn môi, hẳn cũng rất bình thường.
Sau sự việc với đàn em, Lộ Dữ Chu lại trở thành một kẻ lạnh lùng, giống như hoàn toàn cách ly với chuyện yêu đương, tình cảm. Trong khi bạn bè cùng lứa đang háo hức nếm trải hương vị tình đầu, thì trong đầu anh chỉ toàn đề thi và đáp án.
Hạ Dương lo lắng muốn chết, sợ anh em chí cốt của mình bị khuyết tật cảm xúc. Nhưng Thịnh Ngộ lại không hề bận tâm, cậu chỉ thấy gần đây kỹ thuật hôn của Lộ Dữ Chu ngày càng thuần thục, bản thân cậu theo không kịp.
Cứ như thế, chuyện hôn môi trở thành một việc bình thường, thậm chí tầm thường.
Trên ban công nhà cũ đặt một chiếc bàn, những ngày đẹp trời, hai người thích ngồi ở đó làm bài tập. Khi viết mệt, Thịnh Ngộ lại nằm bò xuống, chống cằm ngắm Lộ Dữ Chu viết chữ, buồn chán đến chết:
“Lộ Dữ Chu, đừng giải đề nữa, làm cái gì khác đi…”
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu lên từ biển đề.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, giống như hai cực nam châm đối lập, không cách nào cưỡng lại sức hút. Chẳng mấy chốc, môi lại áp chặt vào nhau, quấn quýt.
Lộ Dữ Chu với trong nhà vẫn luôn trong thế giằng co, kéo dài mãi cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba.
Mấy năm nay Thịnh Ngộ ít qua Lộ gia, không rõ tình hình cụ thể. Chỉ thấy Lộ Dữ Chu lúc nào cũng bình tĩnh, cậu còn tưởng hai bên đã chịu nhường nhịn, tạm thời giảng hòa.
Tuy nhiên mâu thuẫn không thể bị thời gian xóa nhòa. Nó chỉ lặng lẽ tích tụ, chờ đến ngày bùng nổ hoàn toàn, rồi đẩy mọi thứ theo cực đoan.
— Khi Lộ Dữ Chu bày tỏ nguyện vọng muốn thi vào đại học ở thủ đô, chủ tịch Lộ cực lực phản đối.
Đó cũng là lần đầu tiên hai cha con ngồi xuống, nghiêm túc đối thoại. Kết quả, chẳng mấy chốc liền biến thành một trận cãi vã kịch liệt, cuối cùng thậm chí lao vào đánh nhau…
Đúng vậy, người cha thường ngày nho nhã và người con luôn điềm đạm, trong phút chốc lại giống hệt những kẻ côn đồ ngoài phố, tung nắm đấm vào nhau.
“…… Cậu thật sự đánh nhau với cha à?” Thịnh Ngộ gặm que kem, muốn cười mà không dám.
Trên gò má Lộ Dữ Chu có một mảng bầm lớn, sắc mặt vô cùng khó coi: “Ông ta tát tôi trước.”
“Dù thế nào cũng không nên để mọi chuyện thành ra thế này……”
Lộ Dữ Chu nghe ra được ý khuyên giải, bỗng quay đầu, mày cau chặt đến mức giết được con ruồi:
“Cậu đang bênh ông ta?”
Thịnh Ngộ không nói, ngậm que kem giơ tay hò hét:
“Đáng đời! Ông ta đúng là đáng đời! Tớ vô điều kiện đứng về phía Lộ Dữ Chu!”
Chuyện ầm ĩ đến mức vừa buồn cười vừa bất lực, cuối cùng vẫn là bà cụ thân thể ốm yếu phải ra mặt, mắng cho cả hai một trận.
Mặc kệ thế nào, Lộ Dữ Chu cũng đã giành được quyền tự chọn trường học, dù là đổi lại bằng một cái đầu chảy máu.
Nguyện vọng đầu tiên của Thịnh Ngộ đặt ở thủ đô, không ai biết việc Lộ Dữ Chu nhất định muốn điền vào trường học ở thủ đô có liên quan đến cậu hay không. Nhưng không thể phủ nhận, khi biết tin ấy, trong lòng Thịnh Ngộ dâng lên một niềm vui mơ hồ.
Cậu và Lộ Dữ Chu vẫn ở bên nhau.
Có lẽ họ sẽ mãi mãi không xa rời.
Sau khi điền nguyện vọng xong cả lớp tổ chức liên hoan vào buổi tối. Trong KTV, mọi người uống đến say khướt, Thịnh Ngộ uống hai ly rồi ra ngoài hít thở.
Không lâu sau, Lộ Dữ Chu cũng đi theo. Hai người đứng trước cửa hàng tiện lợi trò chuyện một lúc, chẳng biết thế nào lại rẽ vào con ngõ nhỏ vắng người.
Trong ngõ tối không ai nhìn thấy, thân thể họ kề sát, chẳng kiêng dè mà hôn nhau, chạm vào nhau.
“Lộ Dữ Chu, chúng ta sắp lên đại học rồi, có phải nên yêu đương không……” Thịnh Ngộ cảm giác vạt áo thun bị kéo lên, thân thể như đang bốc cháy, còn đầu óc thì mịt mờ.
“Có lẽ.”
Thịnh Ngộ thấy lòng mình rối bời:
“Nhất định phải yêu sao? Tớ muốn giữ nguyên như hiện tại. Dù không học cùng trường, cuối tuần vẫn có thể gặp nhau, có thể thuê chung một căn hộ, vẫn ở cùng nhau như bây giờ. Cậu có thể…… không yêu đương không?”
Động tác của Lộ Dữ Chu khựng lại.
“Đổi lại, tớ cũng không yêu ai khác. Hai chúng ta cứ thế này, cùng nhau đến bạc đầu được không?”
Con ngõ chìm trong im lặng.
Thịnh Ngộ lại có cảm giác như trở về Valentine năm đó, lúc cậu nổi hứng muốn phá rối chuyện tình cảm của Lộ Dữ Chu, hỏi anh có muốn thử hôn không. Khi ấy cũng giống bây giờ, hồi hộp đến mức nghe rõ tiếng tim mình đập.
“Vậy trong khoảng thời gian này, rốt cuộc chúng ta là gì?” Hồi lâu sau, Lộ Dữ Chu khó khăn thốt ra một câu.
Thịnh Ngộ ngẩn người, buột miệng đáp: “Bạn bè nha.”
Nhận ra bầu không khí kỳ lạ, cậu còn nghiêm túc bổ sung:
“Không phải bạn bè bình thường đâu, là bạn đặc biệt thân.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Thịnh Ngộ: “Không, không đúng sao?”
Lộ Dữ Chu nhắm mắt, day day ấn đường, cuối cùng thở dài thật sâu:
“Không. Nếu đã muốn ở bên nhau đến bạc đầu, tại sao chúng ta không yêu đương? Cậu, với tôi.”
Thịnh Ngộ như bị ai nện một chùy vào đầu, ong ong cả tai
Đúng vậy.
Chúng ta có thể yêu nhau.
Lộ Dữ Chu không muốn nói thêm, nghiêng người hôn tới.
Trong tiết tấu hôn môi như cơn mưa dày đặc, đầu óc Thịnh Ngộ quay cuồng. Cậu gắng dùng chút lý trí và hơi thở còn sót lại để hỏi:
“Cậu thích tớ sao? Từ khi nào? Trước giờ cậu chưa từng nói……”
Ban đầu Lộ Dữ Chu không đáp. Mãi đến khi kết thúc nụ hôn kéo dài, anh mới khẽ cắn khóe môi Thịnh Ngộ, nói:
“Tôi nghĩ cậu ít nhất cũng nhận ra được chút gì đó…… Thôi, ngày còn dài, tôi sẽ từ từ nói cho cậu.”
Về việc yêu đương, Thịnh Ngộ không nhớ rõ mình có đồng ý hay không.
Nhưng vài hôm sau, Thịnh Ngộ phát hiện trong điện thoại của Lộ Dữ Chu đã đổi tên cậu thành Tình Yêu Nhỏ. Vừa hỏi thì Lộ Dữ Chu liền nói:
“Ghi chú của bạn trai.”
A……
Bạn trai.
Thịnh Ngộ bừng tỉnh, ra là chúng ta đang yêu nhau.
Thế là cậu cũng vui sướng đổi ghi chú của Lộ Dữ Chu thành Tình Yêu Nhỏ.
—--------
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến if không dài, nên đã lược bỏ một số thiết lập, ví dụ như cùng ngày sinh nhật, hay tình tiết bị bắt cóc.
Nếu không có Tiểu Ngộ, cuộc đời Lộ Dữ Chu sẽ chỉ là mặt hồ tĩnh lặng, chẳng buồn quan tâm đến tương lai, thiếu đi động lực để phấn đấu.
Đương nhiên…… chỉ cần nghĩ đến chuyện được yêu, cậu ấy sẽ bừng sức sống, mặt hồ lặng sóng cũng gợn lên, cuộc đời cũng tràn đầy hy vọng!
À đúng rồi! Còn có một phiên ngoại về hôn lễ, ngày mai đăng! 🌈
Chuột: Đọc xong PN này chúng ta ngộ ra điều gì, chính là yêu thì phải có câu xác nhận mối quan hệ, còn không thì chỉ là bạn đặc biệt thân thôi =))))