Anh Biết Mà, Bác Sĩ Thiệu

Chương 2: Anh Biết Mà, Bác Sĩ Thiệu



Đêm đó tôi chủ động, nhưng về sau mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Sáng hôm sau tỉnh dậy, phòng ngủ không có ai. Tôi còn tưởng tất cả chuyện đêm qua chỉ là ảo giác trong cơn say.

Nhưng khi mở cửa ra, Thiệu Tuấn mặc đồ chỉnh tề ngồi ở phòng khách. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn tôi, môi mím chặt, sắc mặt nghiêm túc như đang hội chẩn bệnh viện. Hồi lâu anh mở miệng: “Tô Hiểu San, chúng ta quen nhau đi.”

Khoảnh khắc đó, tôi không vui như tưởng tượng. Vì tôi biết rất rõ anh chấp nhận ở bên tôi vì trách nhiệm, không phải vì tình yêu. Nhưng tôi vẫn nhìn anh, mỉm cười nhẹ gật đầu.

Phải nói Thiệu Tuấn là người bạn trai rất có trách nhiệm. Dù bận rộn đến đâu, anh cố dành thời gian cho tôi. Tôi muốn gì, đi đâu, anh đều cố đáp ứng.

Vì thế khi ba tháng sau tôi chủ động đề nghị chia tay, Kiều Kiều rất không hiểu: “Sao cậu lại làm vậy?” Lúc đó tôi đã say, nhìn xa xăm rồi lẩm bẩm: “Anh ấy tốt quá, mình không xứng.” Kiều Kiều sốc: “Cậu đúng là có bệnh.”

Tôi thực sự có bệnh, lại rất nặng. Tôi nhớ rõ sau khi nói chia tay, anh chỉ hỏi hai câu. Anh nhìn tôi bình tĩnh khác thường: “Nghĩ kỹ chưa?” Tôi tránh ánh mắt anh, không dám ngẩng đầu, khẽ “ừ” gần như không nghe thấy.

Anh im lặng lâu, có thể chỉ vài phút rồi nói: “Được.” Rồi vẫn ga-lăng đưa tôi về nhà.

Khi tôi mở cửa xe, cảm nhận rõ một điều gì đó sắp rời xa, mãi không gặp lại. Anh gọi tôi lại. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh khẽ cúi đầu, nửa gương mặt trong bóng tối chập chờn, như mang chút cô đơn. Anh khàn giọng hỏi tiếp: “Em đã thích người khác rồi sao?”

Tôi nghĩ nên cho anh một lý do, dù chỉ là lời nói dối. Nhưng lòng mềm nhũn, tôi lắc đầu: “Không có.” Rồi bước xuống xe, mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.”

Đó là lần cuối tôi gặp Thiệu Tuấn. Vì vậy không trách anh khi tái ngộ nói năng gai góc, xa cách như người dưng.

Hôm sau, em họ tôi ổn định, làm xong các kiểm tra, bác sĩ chính nói có thể xuất viện. Nó cãi nhau với bố mẹ nên tìm đến tôi ở quán bar, không biết bị ai cho một hộp thuốc, dẫn đến dị ứng rồi hôn mê. Tôi mắng nó một trận, gọi điện bảo bố mẹ đến đón.

Tôi vốn ít liên hệ với người thân này, nghĩ một hồi quyết định rời đi sớm. Qua quầy phân luồng, thấy Thiệu Tuấn đang nói chuyện với một y tá nhỏ. Cô y tá ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, tràn đầy vui mừng.

Dù đứng xa, tôi không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn vẻ thư giãn trên mặt anh, đoán được giọng anh dịu dàng đến thế nào. Tôi cúi đầu, vội rời đi.

Ra ngoài bệnh viện mới phát hiện trời mưa. Cơn mưa xối xả, tí tách không dứt. Tôi đứng bên lề đường chờ xe, bỗng bị ô tô phóng nhanh qua hất nước đầy người, chiếc váy dài ướt đẫm. Đầu óc trống rỗng một lúc, rồi vội chạy vào trạm xe buýt trú mưa, luống cuống vén váy vắt nước.

Trong tình trạng đó không thể đi xe buýt, gọi xe lại lo tài xế có phụ thu… Một tiếng còi xe cắt ngang suy nghĩ, tôi ngẩng đầu, thấy xe của Thiệu Tuấn. Anh hạ cửa kính, lạnh nhạt nói: “Lên xe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi sực tỉnh, lùi lại lắc đầu: “Không cần đâu…” “Tôi bảo lên xe.”

Trạm xe buýt còn vài người đứng xung quanh, ai cũng tò mò nhìn. Tôi cắn răng mở cửa ghế phụ. Giọng anh lạnh tanh: “Ngồi ghế sau.” Tôi ngoan ngoãn vào ghế sau.

Mưa đập cửa kính, cả hai im lặng, không khí ngượng ngùng. Tôi muốn hỏi sao giờ này anh tan làm, cũng muốn hỏi liệu anh có quen cô y tá kia không, nhưng nghĩ lại, tôi có tư cách gì mà hỏi.

Giữa đường, anh nhận cuộc gọi. Có vẻ đầu dây đang đợi. Anh liếc gương chiếu hậu nhìn tôi rồi dịu giọng: “Anh đến ngay.”

Tôi hình dung cảnh anh nói cười với cô y tá kia. Anh cúp máy, tôi nhẹ nói: “Đưa em xuống đây là được.” Anh không nghe, xe tiếp tục chạy, đến cổng khu nhà tôi mới dừng.

Tôi mở cửa xe, khách sáo: “Cảm ơn.” Anh như không nghe, đạp ga bỏ đi.

Vội vã thế… người anh sắp gặp chắc rất quan trọng, đúng không? Về phòng dọn đồ, tôi chợt phát hiện để quên thẻ xe buýt trên xe anh.

Chỉ là cái thẻ xe buýt thôi, không đến nỗi phải lấy lại, nhưng tôi mới nạp vào đó hai trăm tệ.

WeChat của anh tôi đã xóa, chỉ còn số điện thoại. Do dự một lúc, tôi gọi. Không ai nghe. Tôi nhẹ nhõm.

Ngừng một lát, tôi nhắn tin: “Thẻ xe buýt của tôi để quên trên xe anh. Khi nào tiện, tôi đến lấy được không?”

Chờ một tiếng, anh không trả lời. Hay anh bận gặp người quan trọng kia? Hay đã chặn số tôi? Tôi thở dài, thôi vậy coi như mất hai trăm tệ.

Hơn mười giờ tối, anh nhắn lại: “Mai đến bệnh viện lấy.”

Không biết anh cố ý trả lời giờ này hay không. Tôi muốn móc mỉa vài câu, nhưng nghĩ đến hai trăm tệ lại thấy không đáng. Tôi nhắn: “Ừ.”

Trưa hôm sau gần giờ ăn, tôi đến bệnh viện. Phòng cấp cứu không đông lắm. Tôi đến phòng khám của anh, thấy anh đang viết bệnh án. Tôi gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn. “Tôi đến lấy thẻ xe buýt.”