Ảnh Đế Bị Tôi Khui Scandal

Chương 5



"Nứt hậu môn lành rồi?"

 

"Không thể nào!"

 

Sao có thể lành nhanh thế được.

 

Chắc chắn có vấn đề.

 

Tôi nheo mắt, nhân lúc anh ta không để ý, giật lấy báo cáo xem qua, rồi than một câu: "Báo cáo này do Trương Phi viết à? Bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ tí nào."

 

???

 

Toàn nói linh tinh.

 

Trương Phi rõ ràng đã giúp họ phá bao nhiêu vụ án ly kỳ!

 

Trương SIR giật lại báo cáo, cảnh cáo: "Sao lại không thể, cô chuyên nghiệp hay cậu ta chuyên nghiệp? Còn nữa, thành thật chút đi, không là tôi giam cô một tháng đấy!"

 

Tôi không chuyên nghiệp?

 

Nghe câu này, tôi bật cười.

 

Học y bao lâu nay, đây là lần đầu tôi bị đánh giá như thế.

 

Được.

 

Được lắm.

 

Lúc này, dư luận bên ngoài càng lúc càng sôi sục.

 

Những chủ đề bàn luận tôi là hung thủ, cũng ngày càng nhiều.

 

Lượng fan vừa tăng của tôi lại tụt dốc không phanh.

 

Những người từng thay đổi cách nhìn về tôi, vì vụ án này mà quay ra bôi đen tôi.

 

Cỏ đầu tường đúng là cỏ đầu tường, mãi mãi không có chính kiến, không biết phân biệt đúng sai, chỉ biết hùa theo đám đông.

 

Nhưng vẫn có không ít người chọn tin tôi.

 

Ví dụ như những người bệnh từng được tôi giúp đỡ.

 

12.

 

Tôi vẫn đang ở phòng thẩm vấn.

 

Trương Phi bất ngờ xuất hiện, liếc xéo tôi: "Sống thảm nhỉ."

 

Tôi lười biếng ngáp một cái.

 

Thằng cha này không đội trời chung với tôi từ lâu rồi.

 

Hồi đại học, chỉ vì bất đồng quan điểm, hắn còn lặn lội sang trường tôi để đấu khẩu.

 

Lúc đó tôi bận, chẳng rảnh để ý.

 

Hắn nhảy nhót chán rồi tự bỏ đi.

 

Gặp lại lần nữa, chính là hôm nay.

 

Thấy tôi không thèm đáp lời hắn, mặt Trương Phi lập tức sa sầm.

 

"Đồ bất lịch sự."

 

"Lịch sự là dành cho người, chứ không phải cho chó."

 

"Cô!"

 

"Tôi cái gì mà tôi? Lớn đầu rồi mà nói chuyện còn không rõ ràng à?"

 

Câu nào cũng vỗ thẳng vào mặt hắn ta.

 

Mặt Trương Phi dần dần đen lại.

 

Tôi nheo mắt, liếc xuống dưới, phát hiện trên tay hắn đeo một chiếc đồng hồ xịn.

 

Chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải trăm triệu.

 

Hắn, một bác sĩ pháp y mới đi làm được vài năm, mà đã mua nổi đồng hồ đắt tiền vậy sao?

 

Không tin nổi.

 

Xem ra, vụ này có gì đó mờ ám rồi.

 

Tôi đột nhiên nhận ra vụ án này không đơn giản chút nào, có kẻ đang muốn che giấu chuyện gì đó.

 

Nói không chừng, kẻ đó còn định đổ tội cho tôi nữa.

 

Nếu không, sao hắn lại chọn đúng thời điểm tôi đến gặp mà ra tay với Giang Dạ chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xem ra, tôi phải tìm cách khiến họ đổi bác sĩ pháp y khác thôi, không thì đợi đến lúc th/i th/ể bị hỏa táng, chứng cứ quan trọng cũng bay biến hết.

 

Đang mải suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cửa phòng thẩm vấn lại bật mở.

 

13.

 

"Trương Phi! Anh xem lại cái báo cáo mà anh viết đi!"

 

Một giọng nói quen thuộc khiến tôi giật mình ngẩng lên.

 

Tôi nhìn qua.

 

Cô ấy cũng nhìn qua, còn lén nháy mắt với tôi một cái.

 

Tôi nhanh chóng phản ứng lại, đàn chị Lâm Hựu Hựu đến cứu tôi rồi.

 

Nhưng mà, không phải chị ấy đang làm pháp y ở thành phố bên cạnh sao?

 

Đột nhiên qua đây, liệu có ảnh hưởng gì đến chị ấy không?

 

Lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến.

 

Lâm Hựu Hựu mang theo một tờ thông báo điều chuyển công tác, Trương Phi vừa nhìn thấy đã xanh mặt.

 

"Vụ án này là do tôi phụ trách, mời cô đi ra ngoài."

 

"Tôi đi hay không, không phải anh quyết định được."

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

"Trương SIR, báo cáo này có vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng nộp một bản mới cho anh."

 

Nói xong, chị ấy rời đi, để lại Trương Phi đứng đó với gương mặt lúc xanh lúc trắng.

 

Trương SIR liếc tôi một cái, rồi kéo Trương Phi ra khỏi phòng thẩm vấn.

 

Chiều hôm sau, tôi mới rời khỏi đồn c/ả/nh s/á/t.

 

Bản báo cáo giám định tử thi của sư tỷ vừa ra, cả đồn xôn xao.

 

Hậu môn của Giang Dạ không hề lành lại, và thời gian tử vong là một tiếng trước khi tôi đến.

 

Hình ảnh tôi đến biệt thự đã được camera khu dân cư ghi lại, có mốc thời gian rõ ràng làm bằng chứng.

 

Bác sĩ pháp y Trương Phi vì vậy đã bị đình chỉ để điều tra, còn tôi thì được minh oan.

 

Trương SIR nhìn bản báo cáo giám định tử thi với vẻ mặt phức tạp, chỉ thấy đau mặt vãi.

 

Những gì tôi nói, không sai một chữ.

 

Người sai là anh ta, anh ta không nên có thành kiến.

 

Rời khỏi đồn c/ả/nh s/á/t, tôi không dám về nhà ngay, lúc này mà về chắc chắn sẽ bị đám paparazzi vây chặt.

 

Tôi đến khách sạn ở tạm.

 

Nhưng chẳng được bao lâu, tôi đã đón một vị khách không mời mà đến.

 

14.

 

Vợ của Giang Dạ, Lưu Khả Nhi, tìm đến tận cửa.

 

Tôi mở cửa, cô ta khóc lóc lao vào: "Đồ sát nhân, tôi liều mạng với cô!"

 

"Tại sao cô hại anh ấy, tại sao chứ!"

 

Tôi đóng cửa lại, liếc ra ngoài, thấy không có ai theo sau.

 

Vậy làm sao cô ta tìm được tôi?

 

"Tôi không phải hung thủ, lúc chồng cô chết, tôi còn chưa đến biệt thự."

 

"Cảnh sát đã chứng minh tôi vô tội."

 

"Nếu cô không tin, cứ đi hỏi mà xem."

 

Lưu Khả Nhi sững sờ, phản ứng đầu tiên là: "Không thể nào!"

 

"Giang Dạ là người hiền lành, không thù oán với ai, hiếm khi có mâu thuẫn với người khác, trừ cô ra!"

 

"Quan hệ vợ chồng bọn tôi vốn rất hòa thuận, chính vì cô mà mấy ngày đó Giang Dạ không chịu đụng vào tôi, bảo là tâm trạng không tốt."

 

"Tôi muốn anh ấy thư giãn nên dẫn con đi chơi, vậy mà kết quả anh ấy lại chêc!"

 

Lưu Khả Nhi khóc đến nghẹn ngào.

 

Tôi bình tĩnh nói: "Cô thật sự không phát hiện ra ai khả nghi từng đến nhà cô sao?"

 

"Không có!"

 

"Giang Dạ rất chú trọng quyền riêng tư, ngay cả bạn thân nhất, anh ấy cũng không nói địa chỉ biệt thự này."