Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 127: Paparazzi muốn phỏng vấn độc quyền?



Thoắt cái, đã đến ngày Ôn Thời khởi hành đi thành phố H.

Bộ phim mới bắt đầu quay, cô lại là nữ chính, có nhiều phân cảnh và tập trung hơn, không như khi ở đoàn làm phim Thiên Khải có thể nhàn rỗi về nhà thường xuyên.

Tống Dĩnh đích thân đưa cô ra sân bay, nhắc đi nhắc lại lời dặn dò: “Khi nào mẹ rảnh, mẹ sẽ đến thăm con nhé.”

“Mẹ cứ yên tâm ạ.” Ôn Thời định nói ‘con đâu phải lần đầu một mình ở ngoài’, nhưng rồi lại nuốt lời ấy xuống vì biết Tống Dĩnh hối hận nhất là đã đưa cô ra nước ngoài học. Nói thế chẳng khác nào đâm vào vết thương của bà.

Cô đổi lời: “Mỗi ngày con sẽ gọi video cho mẹ được không?”

Tống Dĩnh ôm cô vào lòng, “Con ngoan, chắc đến giờ rồi, mau vào trong đi.”

Sau khi phòng làm việc của Ôn Thời phát thông báo, Tiểu Mạnh cũng bắt đầu quen dần với công việc. Hôm qua cậu đã đăng lịch trình của Ôn Thời trong tháng này, mặc dù chỉ có chụp ảnh định trang và quay phim, nhưng vài chữ đơn giản đó cũng đủ khiến fan hâm mộ vui mừng khôn xiết.

Ngay hôm ấy, họ đã liên hệ với Tiểu Mạnh, muốn ra sân bay đón cô. Tiểu Mạnh biết Ôn Thời không thích phô trương, nên dù đồng ý, cậu chỉ tổ chức một nhóm nhỏ đến.

Vì vậy, khi xuống máy bay, thấy fan, Ôn Thời cũng không ngạc nhiên. Lần này tất cả đều là nữ, tuy rất phấn khích nhưng họ vẫn kiềm chế, chỉ đứng xung quanh chụp ảnh và nói chuyện nhỏ nhẹ.

“Các bạn đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đón tôi nữa nhé. Lần này thấy các bạn vui tôi mới đồng ý đấy. Sau này muốn biết tình hình của mình thì cứ hỏi Tiểu Mạnh, tôi đảm bảo sẽ thường xuyên chạy hoạt động đều đặn, được chưa nào?” Ôn Thời nói với họ.

“Cô ấy đang dỗ mình kìa!” Một fan che mặt thốt lên, “Cô ấy yêu mình!”

Ôn Thời nhìn họ với vẻ không thể tin được, “Các bạn có thể nghiêm túc một chút không!”

“Vậy bọn em sẽ nghiêm túc nói chuyện với chị.” Một cô gái hơi mập hắng giọng, “Bình Hoa, xin hãy tránh xa cuộc sống của fan, đây là hành động tự phát của bọn em, mong đừng can thiệp!”

Nghe xong, Ôn Thời suýt chút nữa búng vào trán cô ấy một cái, “Các bạn làm tôi tức chết mất!”

“Đừng giận mà.” Một fan nhét vào tay Ôn Thời một chiếc túi giấy, “Bọn em có tặng quà cho chị.”

Thấy Ôn Thời định từ chối, fan vội nói: “Chỉ là hai hộp miếng dán giữ nhiệt thôi, phim tiên hiệp chắc chắn có nhiều cảnh quay ngoài trời, bọn em sợ chị lạnh.”

Nghe thế, Ôn Thời lập tức cảm động, nhìn họ với ánh mắt rơm rớm.

“Đừng khóc, chị tuyệt đối đừng khóc!” Fan hâm mộ vội vàng kêu lên, “Làm chồng thì chăm sóc vợ là điều đương nhiên mà.”

Ôn Thời lập tức trợn mắt, “Nằm mơ đi!”

Họ đứng ở một góc, nói chuyện cười đùa một lúc rồi cùng đưa Ôn Thời ra ngoài.

Vừa đến cửa sảnh, đột nhiên một người đàn ông cầm máy ảnh và micro xông tới.

Hắn mở miệng nói ngay: “Tôi là phóng viên của trang web KK, có vài câu muốn hỏi Ôn lão sư, cô có thời gian không?”

Tiểu Mạnh lập tức lao lên chắn trước, lạnh lùng nói: “Nếu muốn phỏng vấn, anh có thể hẹn trước, giờ chúng tôi phải về khách sạn, không có thời gian tiếp phỏng vấn.”

Nói là phóng viên, nhưng nhìn dáng vẻ hắn chẳng khác nào paparazzi.

“Ôn lão sư, tôi chỉ làm phiền cô hai phút thôi.” Hắn lớn tiếng nói: “Chỉ muốn hỏi cô, lần này cô nhận vai Lục Dao, có phải có sự thao túng ngầm không? Bộ phim Tầm Tiên Lộ này cô lại đầu tư, rồi tự sắp xếp cho mình làm nữ chính phải không?”

Kiếp trước ngay cả khi nhận giải, Ôn Thời cũng chưa từng bị chặn hỏi như thế này, xem ra cô thật sự nổi tiếng rồi.

Ôn Thời không mở miệng, thậm chí không thèm liếc mắt một cái.

“Không có gì để nói.” Tiểu Mạnh một lần nữa chặn hắn lại.

Nhìn hắn quá đáng như vậy, fan hâm mộ cũng bực mình, tức giận nói: “Anh có thể tránh ra không? Có ai phỏng vấn người khác như thế này không?”

“Chỉ hỏi vài câu thôi mà.” Hắn vẫn lớn tiếng hỏi tiếp: “Câu hỏi của tôi có khó trả lời lắm à? Ôn lão sư không trả lời là vì chột dạ sao?”

Thấy Ôn Thời vẫn im lặng, hắn tiếp tục: “So với mấy nữ diễn viên khác cạnh tranh vai với cô, cô nghĩ mình giỏi hơn họ ở điểm nào? Cô thấy mình xứng đáng hơn để đóng vai Lục Dao à?”

Câu hỏi này khiến Ôn Thời phía sau kính râm hơi nheo mắt lại. Cô biết ngay, làm sao lại có phóng viên đến đây chặn hỏi, hóa ra là đến nhằm vào cô.

“Trang web KK phải không?” Cuối cùng Ôn Thời cũng lên tiếng, liếc nhìn hắn, “Tôi sẽ sắp xếp cho anh một buổi phỏng vấn độc quyền nhé?”

Lúc này paparazzi mới ngẩn người ra, nhìn cô không biết nên nói gì.

“Chỉ cần anh nói cho tôi biết, ai đã trả tiền để anh đến đây, tôi lập tức sẽ bảo trợ lý của tôi sắp xếp thời gian phỏng vấn cho anh.” Ôn Thời lạnh giọng nói: “Anh muốn hỏi gì, tôi đều sẽ trả lời.”

“Thật, thật sao?” Paparazzi có cảm giác như có miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu.

Họ vốn chỉ là nhận tiền làm việc, có gì mà cần đến đạo đức nghề nghiệp chứ? Tiền là quan trọng nhất, huống hồ nếu có được một cuộc phỏng vấn độc quyền với Ôn Thời, chẳng phải sẽ kiếm được tiền nhiều hơn sao?

Paparazzi vừa định mở miệng nói thì bị Ôn Thời ngăn lại. Cô quay sang các fan bên cạnh, “Các em đặt xe rồi đúng không? Mau về nhà đi, về đến nơi thì báo với Tiểu Mạnh một tiếng.”

“Chúng tôi nghe một chút được không?” Mắt họ lấp lánh sự tò mò.

Ôn Thời lườm nhẹ, “Các bạn muốn gây gổ với người ta à?”

Fan cũng trêu cô lại, “Đã bảo chị nên giữ khoảng cách với fan rồi mà!”

“Mau đi đi.” Ôn Thời giục họ.

Các fan lúc này mới luyến tiếc bước đi, mỗi bước lại quay đầu nhìn.

Sau đó, Ôn Thời dẫn paparazzi đến một quán trà có phòng riêng.

“Nói đi, là ai?” Cô tháo kính râm, ánh mắt nhìn anh ta có phần lạnh lùng.

Bị hai người nhìn chằm chằm, paparazzi bất giác trở nên yếu thế, nhỏ giọng hỏi: “Cô, cô phải giữ lời đấy.”

“Tất nhiên rồi.” Ôn Thời cười lạnh.

Paparazzi do dự một lúc rồi nói: “Là Lâm Tuyết Nhi, cô ta tìm tôi và bảo tôi đến đây phỏng vấn chị.”

Cái tên này quả thật không có gì bất ngờ nhỉ?

Ôn Thời cười nhạt, lại hỏi: “Cô ta tự liên lạc với anh sao?” Cô phải xác nhận xem liệu Lư Minh có liên quan không.

“Không phải.” Paparazzi có chút tự đắc nói: “Là một người đàn ông. Hắn tưởng mình cải trang rất kỹ, nhưng tôi nhận ra ngay hắn là quản lý của Hưng Huy Điện Ảnh. Tôi đã từng theo dõi một nghệ sĩ của hắn, gặp hắn nhiều lần rồi, chắc chắn không thể nhầm được.”

Ồ...

Ôn Thời thầm cười, có chút vui vẻ vì chuyện này. Cô nghĩ thầm: [Lư Minh cũng bị đâm sau lưng à?]

“Tôi, tôi đã nói hết rồi, còn cuộc phỏng vấn độc quyền chị hứa...” Paparazzi nhìn cô đầy mong đợi.

Ôn Thời mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiểu Mạnh.

Tiểu Mạnh đọc xong tin nhắn, liếc nhìn Ôn Thời, cố nén cười, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Xong rồi.” Ôn Thời đợi anh ta đi ra ngoài, đặt điện thoại xuống, nói: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Paparazzi lập tức phấn khích, chuẩn bị máy ảnh, háo hức hỏi lại những câu hỏi đã đặt ra tại sân bay.

Ôn Thời lần lượt trả lời từng câu một.

Thấy Ôn Thời hợp tác như vậy, paparazzi càng mạnh dạn hơn, trực tiếp hỏi: “Vậy mối quan hệ giữa Ôn tiểu thư và Giang Trì Ấp, Giang Ảnh đế là gì vậy?”

“Mối quan hệ gì sao?”

Ôn Thời khẽ gõ ngón tay lên bàn, khóe miệng nhếch nhẹ, “Có lẽ sau này sẽ có mối quan hệ.”

Paparazzi định hỏi tiếp, nhưng Ôn Thời đã đứng dậy, đeo lại kính râm, “Thế thôi, tôi phải đi rồi.”

Nói xong cô kéo cửa bước ra ngoài, Tiểu Mạnh vừa lúc đi đến, giơ tay làm dấu “OK”.

Ôn Thời gật đầu, quay lại nhìn vào trong, thấy paparazzi vẫn còn đang hớn hở, cô cười lạnh một tiếng. Anh ta thực sự coi cô là quả hồng mềm dễ bóp sao? Xem cô có để yên cho anh ta không!

Đúng là cô đã đồng ý phỏng vấn, nhưng không hề nói sẽ để anh ta đăng bài. Cô đã bảo Tiểu Mạnh gọi điện cho mẹ mình để liên lạc với các phương tiện truyền thông. Cô không tin ai sẽ dám nhận video này của anh ta.

Cuối cùng, chẳng phải anh ta chỉ có thể bán lại với giá thấp cho cô sao?

Hơn nữa, về phía Lư Minh, cô đã gửi bản ghi âm cuộc trò chuyện với paparazzi cho anh ta rồi. Làm được việc lớn thế này, số tiền mẹ cô chi ra lần này, để Lư Minh xử lý có lẽ cũng không quá đáng nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com