[Còn chọn cái gì nữa, cô ấy chắc chắn sẽ chọn Bình Hoa mà!]
[Tôi tin Bình Hoa, gián điệp chắc là Giang Trì Ấp thôi.]
[Đúng vậy, từ đầu đến cuối anh ấy chưa trả lời thẳng thắn lần nào, toàn chỉ nói thích ăn hay không thích ăn thôi.]
[Anh ta thật sự quá xảo quyệt, luôn kéo Bạch Lê về phe mình.]
[Các người đừng quá lố lăng, gián điệp rõ ràng là Bình Hoa mà!]
[Đúng vậy, các người quá ngốc khi tin tưởng Ôn Thời rồi...]
...
Khi bình luận trực tuyến đang sôi nổi, Bạch Lê cũng đang vô cùng phân vân, không biết nên chọn ai giữa hai người.
Ôn Thời nhìn cô ấy do dự mà có chút bất lực, cô thật sự không muốn đối đầu với nữ chính, nhưng nếu cứ để Giang Trì Ấp – con cáo xảo quyệt này thắng thì cô lại không cam tâm.
Nữ chính gì cơ chứ?
Giang Trì Ấp liếc nhìn cô một cái, trong lòng có chút nghi hoặc, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Nhìn thấy Bạch Lê còn tiếp tục do dự, Ôn Thời không chịu nổi nữa, cô lên tiếng: “Cô đừng để anh ấy mê hoặc, đúng là anh ấy thích ăn sầu riêng, nhưng không hề thích ăn sầu riêng đông lạnh hay sầu riêng khô, anh ấy sống xa hoa lắm, chỉ ăn sầu riêng tươi được vận chuyển bằng máy bay thôi!”
Lời cô vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Trì Ấp, bao gồm cả khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp, họ có cùng một câu hỏi: “Sao cô biết được?”
Cuối cùng chính Giang Trì Ấp hỏi: “Ôn lão sư sao biết tôi chỉ ăn sầu riêng tươi?”
Ôn Thời liếc nhìn anh một cái, không hề che giấu ánh mắt chán ghét: “Có may mắn xem vlog của Giang lão sư khi ở Thái Lan, lúc đó anh đã khoe ba múi sầu riêng lớn trên tay. Anh nói rằng thích ăn sầu riêng tươi, còn nói rằng trái cây ở đó thực sự tươi ngon hơn cả sầu riêng vận chuyển bằng máy bay, và anh còn muốn định cư ở Thái Lan.”
[Thật không vậy? Tôi là fan lâu năm của Ấp ca mà cũng không biết...]
[Ôi trời, tôi đã tìm thấy video gốc trên mạng nước ngoài rồi, đó là khi Ấp ca quay bộ phim đầu tiên, tôi còn chưa xem video này!]
[Hóa ra là thật!! [kinh ngạc]]
[Fan giả chính là tôi sao? [vụn vỡ][vụn vỡ]]
[Tại sao Bình Hoa lại nhớ rõ thế này...]
[Tôi chỉ biết là tôi sắp chết vì yêu rồi!]
...
Không chỉ fan trong buổi phát sóng trực tiếp, mà tất cả những người có mặt ở hiện trường cũng đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là Bạch Lê, cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ.
Ôn Thời nhìn cô ấy như vậy, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Đó là video được đăng trên mạng nước ngoài và đã rất lâu rồi, tôi cũng chỉ tình cờ xem khi ở nước ngoài, fan trong nước không biết cũng là bình thường thôi.”
Cô lại quay sang nhìn vào máy quay, cười nhạt: “Trong buổi phát sóng trực tiếp chắc cũng không có mấy người biết đâu? Nếu không phải tôi ở đây, các người chắc chắn đã bị anh ta lừa rồi!”
Cô nói như thể đó chỉ là sự tình cờ, khiến mọi người không còn quá ngạc nhiên nữa.
Bạch Lê biết cô ấy cũng đang giúp mình giải vây, cảm kích nói: “Phải cảm ơn Tiểu Thời đấy.” Rồi nhìn về phía Giang Trì Ấp, không kiềm chế được mà oán trách: “Giang lão sư thật là quá xảo quyệt!”
Ôn Thời mỉm cười với cô ấy, rồi khoanh tay nhìn về phía Giang Trì Ấp: “Hôm nay gặp phải tôi, là Giang lão sư xui xẻo rồi.”
Giang Trì Ấp tất nhiên không phản bác lại cô, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, bất đắc dĩ nói: “Thôi được, tôi thừa nhận, tôi là gián điệp.”
Nói rồi anh lật tấm thẻ của mình lên, trên đó viết rõ ràng (Mít).
[Hahaha, thật sự là Ấp ca.]
[Ấp ca thật sự quá tinh quái! Tôi yêu anh quá!]
[Sao tôi cảm thấy Ôn Thời hoàn toàn khác với tưởng tượng, cô ấy thậm chí còn giúp Bạch Lê và fan giữ thể diện.]
[Rõ ràng cô ấy rất dễ thương, tính cách cũng rất tốt mà, chẳng hề kiểu cách tí nào.]
[Chả trách tôi thấy ánh mắt của Giang Trì Ấp đầy sự cưng chiều. Một người đáng yêu thế này, tôi cũng yêu!]
[Đừng nói nữa, tôi đã đổ rồi!!]
Sau khi Giang Trì Ấp bị vạch trần, Bạch Lê và Ôn Thời đã giành được chiến thắng cuối cùng trong trò chơi.
“Trò chơi chỉ quyết định thứ tự rút thăm thôi, liệu có rút trúng được căn phòng mình mong muốn hay không thì còn tùy vào vận may của mọi người.” Đạo diễn nói rồi bảo người mang lên một chiếc hộp.
“Tôi đã trải qua nhiều trắc trở nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiêu trò của đạo diễn!” Hồ Tiểu Ngọc bực bội nói.
“Tiểu Thời, cô rút trước đi.” Bạch Lê đẩy nhẹ Ôn Thời: "Nếu không có cô, chúng ta đã không thể thắng rồi.”
Ôn Thời liếc nhìn đạo diễn: “Vận may của tôi luôn tệ, cảm giác thắng với không thắng cũng chẳng khác gì.”
Nhóm đạo diễn bật cười lớn: “Thử đi mà, con người phải có ước mơ chứ.”
Ôn Thời hừ một tiếng, cũng không từ chối, cô tiến lên rút thăm. Vừa nhìn thấy con số, cô lập tức quay sang đạo diễn: “Tôi có thể ra ngoài cắm trại được không?”
Lời cô vừa dứt, tất cả mọi người lại cười lớn.
“Nhanh cho mọi người xem số nào.”
Ôn Thời miễn cưỡng đưa mảnh giấy lên trước ống kính, trên đó ghi rõ ràng con số “6”.
Thấy kết quả này, bình luận trực tuyến cũng lập tức tràn ngập [Hahaha].
[Không hổ danh là cô!]
“Thà chờ người khác rút còn hơn!” Ôn Thời uất ức ném mảnh giấy vào thùng rác.
Bạch Lê cười bước đến: “Cứ xem như là rút hộ tôi đi, Tiểu Thời, cô rút thêm một lần nữa đi.”
[A, Lê Bảo* thật sự quá tốt bụng.] *Bảo trong bảo bối nhé. Cách gọi thần tượng bên Trung.
Bình luận trực tuyến gần như lập tức tràn ngập những lời khen ngợi Bạch Lê vì lòng tốt.
Ôn Thời không để tâm, xua tay: “Không cần đâu, nếu như vậy thì chơi trò chơi còn có ý nghĩa gì nữa, cô mau rút đi.”
“Thôi được.”
Tuy nhiên, fan của Bạch Lê lại có chút khó chịu với thái độ của Ôn Thời.
[Lê Bảo có ý tốt mà cô ta lại có thái độ tệ quá.]
[Đúng thế, dù không có cô ta, thì Lê Bảo của chúng ta cũng là người rút thứ hai mà.]
[Chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu lòng người tốt.]
Bạch Lê nhanh chóng rút thăm, sau đó đưa ra con số mình rút được.
Đó là phòng ở tầng hai, có cửa sổ lớn, vừa vặn và ổn định.
Hứa Tuấn Triết rút được phòng ở tầng ba.
Đến lượt Hồ Tiểu Ngọc, cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên khi thấy con số: “Chính là phòng công chúa ở tầng ba mà tôi muốn!”
Kim Nguyên Thanh xắn tay áo lên: “Hahaha, không ai rút được phòng lớn nhất, rõ ràng là tôi có lợi rồi! Bình thường vận may của tôi cũng tốt lắm, nhìn tôi rút phòng tốt nhất đây!”
Nói rồi, anh tiến lên rút thăm, nhưng kết quả không phải là phòng số 1.
Hiển nhiên, phòng số 1 thuộc về Giang Trì Ấp, người không có sự lựa chọn nào khác.
[Hahaha, Ấp ca nằm không cũng thắng rồi!]
[Các người vận may quá kém, Ấp ca thua trò chơi mà vẫn rút được phòng số 1.]
[Những người khác, đặc biệt là Ôn Thời, chắc tức chết rồi!]
Ôn Thời thực sự tức giận.
Không thể tin được, đây chính là vận may của nam chính sao? Tác giả chết tiệt lại không viết rõ đoạn này, nếu không cô đã không rút thăm đầu tiên rồi!
Những lời này bị Giang Trì Ấp bắt trúng. Cái gì mà nam chính, nữ chính, lại còn tác giả, kịch bản là sao chứ?
Cô ấy đang tự tưởng tượng trong đầu ư?
Dù thông minh đến mấy, anh cũng không nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa như họ là nhân vật trong sách.
Cuối cùng phòng cũng đã được phân xong, đạo diễn cho phép mọi người về phòng để sắp xếp hành lý.
Các khách mời ở tầng ba nhìn cầu thang dài mà than thở một tiếng.
Phòng của Ôn Thời ở tầng hai, cô liếc nhìn mấy người kia một cái rồi hừ nhẹ.
Cô đang định kéo vali thì một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cầm vali của cô.
“Để tôi giúp.”
Ôn Thời giật mình, theo phản xạ buông tay và lùi lại một bước, nhưng lại va vào một lồng ng.ực rắn chắc.
Lần này, Ôn Thời thực sự bị dọa, cô quay đầu lại và đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Trì Ấp.