Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 131: Mang cơm đến



Bên phía Đường Thiệu Khả cũng nhanh chóng đăng một bài phản hồi trên Weibo.

Cô ta xin lỗi chương trình và Giang Trì Ấp, giống như Ôn Thời dự đoán, đổ hết trách nhiệm lên đầu một fan lớn, nói rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Ban đầu có lẽ sự việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng Ôn Thời lại thêm dầu vào lửa, cô thông báo chuyện Đường Thiệu Khả tiếp xúc với Hưng Huy cho công ty quản lý của cô ta.

Công ty quản lý của Đường Thiệu Khả nhanh chóng phát thông báo rằng cô ta đã vi phạm nghiêm trọng hợp đồng và quyết định tạm dừng mọi hoạt động của cô, bao gồm cả chuyến lưu diễn chia tay sắp tới.

Việc này khiến fan của Đường Thiệu Khả lập tức nổi giận, không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện giải ước với chương trình " Cuộc sống thân yêu" nữa, họ đều kéo đến trang Weibo chính thức của công ty quản lý để làm loạn.

Còn việc Đường Thiệu Khả bên kia hoảng loạn ra sao, tranh cãi với công ty quản lý thế nào, tất cả điều đó chẳng liên quan gì đến Ôn Thời nữa.

Ôn Thời nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, cô xem kịch bản đến mức có chút mệt mỏi. Để đảm bảo có trạng thái tốt cho lễ khai máy ngày mai, cô quyết định đi ngủ.

Cô vừa định vào phòng ngủ thì điện thoại lại reo.

Ba chữ “Giang lão sư” xuất hiện trên màn hình.

Ôn Thời do dự một chút, rồi nhấc máy, giọng hơi lạnh lùng: “Có việc gì?”

Giang Trì Ấp ngẩn người một chút vì nghe thấy giọng điệu không mấy tốt đẹp của cô, rồi mới nói: “Anh nghe Tiểu Mạnh nói rằng em không muốn ăn cơm, nên...”

“Liên quan gì đến anh?” Ôn Thời cắt ngang, giọng lạnh lùng hỏi.

Giang Trì Ấp có chút bất lực: “Anh đã nấu một chút đồ ăn cho em, bây giờ anh đang ở sảnh khách sạn, lát nữa sẽ lên.”

“Hả?” Ôn Thời không thể giữ bình tĩnh, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, không rõ cô ngạc nhiên hay vui mừng hơn: "Anh thật sự đến rồi?”

“Ừ, anh đang vào thang máy, Ôn lão sư nhớ mở cửa cho anh nhé.” Giang Trì Ấp cười nhẹ một tiếng.

Cúp máy, Ôn Thời lập tức nhìn quanh phòng. Hôm nay cô mới đến, phòng vẫn còn gọn gàng, chỉ có chiếc vali trong phòng ngủ vẫn chưa dọn, cô nhanh chóng chạy qua đóng cửa phòng ngủ lại.

Cô cúi đầu nhìn bản thân, thấy bộ đồ ngủ cũng tạm ổn, cô đã tắm rồi, tóc cũng chắc là ổn.

Cô còn đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

“Sao lên nhanh quá vậy!” Ôn Thời thì thầm, rồi vội bước ra cửa mở ra.

Giang Trì Ấp đứng bên ngoài với chiếc mũ bóng chày và khẩu trang, vừa thấy cô mở cửa, mắt anh lập tức sáng lên, mỉm cười và vẫy tay: “Chào buổi tối, Ôn lão sư.”

“Vào đi.” Ôn Thời liếc anh một cái, giả vờ lạnh lùng nói.

Nhìn Giang Trì Ấp bước vào, cô không khỏi nghĩ thầm: [Ai mà ngờ được đại ảnh đế Giang Trì Ấp lại đến gõ cửa phòng tôi lúc nửa đêm, nếu bị cánh săn ảnh thấy thì chẳng phải sẽ gây sóng gió sao. Lúc đó, nếu họ hỏi tôi phản hồi thế nào, tôi sẽ nói, ôi trời, không còn cách nào khác, anh ta quá quyến rũ mà…]

Giang Trì Ấp vừa tháo khẩu trang vừa nghe suy nghĩ của cô, không nhịn được mà bật cười.

“Anh cười cái gì?” Ôn Thời giật mình, cảm thấy khó hiểu nhìn anh.

Giang Trì Ấp mỉm cười: “Không có gì, chỉ là nhớ lại cảnh lần đầu em gõ cửa phòng anh.”

Nghe anh nhắc lại, Ôn Thời cũng nhớ ra, lập tức cảm thấy xấu hổ đến nỗi ngón chân cô khẽ co lại, trong đầu bắt đầu vang lên bài hát [Chuyện cũ anh hỡi~ xin đừng nói thêm nữa…]

Giang Trì Ấp bị những suy nghĩ nhảy vọt của cô làm cho bất ngờ, lại không nhịn được cười.

“Đừng đứng đây nữa.” Ôn Thời nhanh chóng chuyển chủ đề, vừa đi về phía ghế sofa vừa nói: “Em cứ nghĩ đại ảnh đế Giang Trì Ấp lúc này đang bận xử lý scandal, không ngờ lại có nhã hứng đến chỗ em.”

Giang Trì Ấp nhìn cô có vẻ hơi không vui, nhưng giọng nói không có vẻ gì là đang ăn dấm*, khiến lòng anh có chút trống trải, thậm chí còn có chút thất vọng.

*Ý anh là cô thấy ảnh anh vs Tuyết vào khách sạn cũng ko ghen.

Quả nhiên cô là cô nhóc không có trái tim. 

"Không phải em đã giúp anh xử lý xong rồi sao?" Giang Trì Ấp nói, trái tim vừa hạ xuống lại bay lên.

Sắc mặt Ôn Thời thoáng chút không tự nhiên, cô nhanh chóng đáp: "Em chỉ không vui vì cô ta thuê người hãm hại em thôi, chứ không phải vì muốn giúp anh!"

"Dù sao Ôn lão sư cũng đã giúp anh rất nhiều rồi." Giang Trì Ấp làm sao không nghe ra sự lúng túng trong giọng điệu của cô, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm vài phần, anh cười nói: "Vì vậy anh đã làm chút đồ ăn, đến cảm ơn Ôn lão sư."

Vừa nói, anh vừa mở túi giữ nhiệt trong tay, lấy ra vài hộp cơm giữ nhiệt.

Ánh mắt Ôn Thời lập tức dính chặt vào chúng: "Anh làm món gì thế?"

"Đậu sốt cà chua và thịt xào tỏi ớt."

Anh mở hộp, hương thơm của món ăn lập tức lan tỏa, đặc biệt là mùi chua cay của món thịt xào tỏi ớt khiến nước miếng của Ôn Thời bắt đầu tiết ra.

"Đây là cơm anh làm từ khách sạn bên kia, em dùng tạm nhé." Giang Trì Ấp cũng giúp cô mở hộp cơm, lấy đũa và bát để bên cạnh cô.

Dùng tạm ư, đây không phải là tạm bợ chút nào! Tay nghề của anh không biết tốt hơn ngoài kia bao nhiêu lần!

À, không tham gia chương trình tạp kỹ cũng có thể ăn được món anh nấu, thật tuyệt quá!

Ôn Thời vừa nghĩ vừa đứng dậy: "Em đi rửa tay đã."

Cô hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt cố nhịn cười của Giang Trì Ấp, vừa đi vừa nghĩ: [Không biết sau khi Giang Trì Ấp giải nghệ, anh ấy có sẵn lòng làm đầu bếp không nhỉ? Chắc chắn cô sẽ trả một mức giá hậu hĩnh!]

 

Giang Trì Ấp nghe thấy thì bật cười, anh cũng có lòng muốn làm đầu bếp miễn phí cho cô, chỉ tiếc là cô lại không có trái tim...

Ôn Thời bước vào phòng tắm, khoảng cách quá xa khiến anh không nghe được những suy nghĩ tiếp theo của cô nữa.

Giang Trì Ấp đưa mắt quan sát căn phòng, đây là một căn hộ khép kín, điều kiện tốt hơn trước đây một chút.

Nhìn xuống ghế sofa, anh thấy kịch bản của cô để mở, những khoảng trống bên lề đã được cô viết kín chữ, tất cả đều là những suy nghĩ và cảm nhận về nhân vật.

Giang Trì Ấp cười khẽ, về công việc diễn xuất, cô quả thật rất nghiêm túc, vai diễn này vốn dành cho cô.

Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Thời, nhưng lại nhận ra cô dường như không còn vui vẻ như trước.

Ôn Thời lúc rửa tay đột nhiên nhớ ra việc Giang Trì Ấp muốn giải nghệ, sao cô có thể vui nổi.

Cô còn định chờ đến khi anh giải nghệ, giờ anh chẳng phải đã sắp giải nghệ sớm rồi sao!

Cô mang theo chút bực bội bước đến, Giang Trì Ấp nghe thấy rất rõ.

Anh khẽ nhíu mày, cô biết chuyện anh muốn lui về hậu trường rồi sao?

Giang Trì Ấp không tiện nhắc đến chuyện này trực tiếp, liền gọi cô đến ăn cơm trước.

"Mau đến ăn cơm đi, không thì nguội mất."

Ôn Thời gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, liếc anh một cái: "Anh ăn rồi chứ?"

"Ăn rồi." Giang Trì Ấp gật đầu.

Ôn Thời gật đầu, cầm lấy đũa, rồi lại hỏi: "Bên Thiên Khải anh cũng quay gần xong rồi nhỉ, không có kế hoạch cho công việc tiếp theo à?"

Cô đang bóng gió dò hỏi sao? Giang Trì Ấp thầm cười trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com