"Đạo diễn Kiều nghĩ sao về tôi?"
Nghe rõ lời của Giang Trì Ấp, Kiều Đông Tân và phó đạo diễn sững sờ, gần như không tin vào tai mình, nhìn anh mà chưa kịp phản ứng.
Giang Trì Ấp cười nói: "Bên Thiên Khải cũng đã gần quay xong rồi, dạo này tôi không có công việc gì cả. Hay là đạo diễn Kiều cảm thấy tôi không hợp với vai này?"
"Sao có thể chứ!" Kiều Đông Tân lập tức lắc đầu. Trong nguyên tác, Huyền Linh là một phản diện mạnh mẽ và đẹp trai, so với ngoại hình của Giang Trì Ấp thì không thể hợp hơn được nữa.
"Chỉ là, đây chỉ là một vai nhỏ, Giang lão sư nhận vai này có phải là phí phạm tài năng quá không?" Kiều Đông Tân vẫn nghĩ anh chỉ đang đùa. Nếu anh thật sự muốn diễn, vai nam chính vốn đã không đến lượt Thư Mạc.
Giang Trì Ấp cười: "Tôi cũng từng bắt đầu từ những vai phụ mà đi lên, chỉ là khách mời thôi. Trước đây tôi cũng đọc kịch bản rồi, Huyền Linh cũng là một vai rất ấn tượng. Quan trọng là, tôi thật sự rất thích diễn cùng Ôn lão sư."
Ồ...
Giờ thì Kiều Đông Tân và phó đạo diễn đã hiểu, đây là vì hồng nhan mà hy sinh đây mà!
Giang Trì Ấp nói thật, anh thật sự thích diễn chung với Ôn Thời, mặc dù mục đích của anh không hoàn toàn trong sáng.
Vì vậy, khi thấy cả hai người hiểu lầm, anh cũng không giải thích thêm.
"Giang lão sư nếu đã có lòng thì không gì tuyệt vời hơn!" Phó đạo diễn thấy Kiều Đông Tân còn do dự, liền tranh thủ nói trước.
Bất kể mục đích là gì, đây là món quà trời cho, không lấy thì đúng là uổng phí!
Vì vậy, khi Ôn Thời kết thúc cảnh quay, Giang Trì Ấp đã ký hợp đồng với đoàn phim xong xuôi.
Ôn Thời nghe Tiểu Mạnh kể lại, ngay lập tức phun nước ra, nhìn Giang Trì Ấp đang ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói: "Anh điên rồi sao? Anh thân phận gì mà lại đóng vai phụ chứ cho em!"
Giang Trì Ấp đưa cho cô một tờ giấy lau, cười: "Anh thân phận gì? Chẳng phải cũng chỉ là một diễn viên thôi sao?"
Câu nói này cũng không sai, nhưng nhìn từ góc độ của người ngoài, chẳng phải là hạ mình sao?
Ôn Thời cau mày: "Fan của anh chắc sẽ giết em mất!"
Giang Trì Ấp cười khẩy: "Họ nên cảm ơn em mới đúng, nếu không nhờ em, tin tức tiếp theo mà họ nhận được từ anh sẽ là giải nghệ đấy." Anh nhìn thẳng vào mắt Ôn Thời, "Anh đã nói rồi mà, em đối với anh rất đặc biệt, bởi vì khi diễn cùng người khác anh đã không còn nhiệt huyết như thuở đầu, ngoại trừ em..."
Ôn Thời vừa mới lấy lại bình tĩnh, nghe đến đây liền bị sặc nước một lần nữa, nhìn Giang Trì Ấp, cảm thấy anh lại càng hoang đường hơn.
Anh kiểm tra có kỹ không đấy? Đừng nói là lần trước bị va đầu hỏng rồi nhé!
Nghe được suy nghĩ của cô, Giang Trì Ấp âm thầm nghiến răng, rõ ràng là cô mới không bình thường!
Người bình thường khi nghe những lời này chẳng phải sẽ cảm động sao? Vậy mà cô lại nghi ngờ đầu óc anh có vấn đề!
"Anh đã ký hợp đồng rồi, kể cả có bị mắng thì em cũng phải chấp nhận hiện thực thôi!" Giang Trì Ấp rút thêm một tờ giấy lau đưa cho cô, giọng nói có phần tức tối.
Ôn Thời vốn là kiểu người biết sao hay vậy, nghe anh nói thế, chỉ đành nhún vai cười nhẹ, cô còn biết làm gì hơn?
Xem ra những lời biện minh mà cô đã nghĩ trước đó có thể sử dụng rồi.
Haizz, chẳng lẽ sức hút của cô lại lớn đến vậy...
"Lịch quay hôm nay kết thúc rồi đúng không?"
Ôn Thời uống một ngụm nước, cuối cùng cũng không còn ho sặc nữa, gật đầu: "Tối nay em phải bắt chuyến bay lúc 8 giờ, anh có muốn đi cùng em không?"
"Vậy thì vẫn còn thời gian." Giang Trì Ấp lấy hộp cơm giữ nhiệt ra, "Em ăn cơm trước đi."
Ôn Thời cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi: "Còn thời gian làm cái gì?"
"Đi tập gym thôi." Giang Trì Ấp cười với cô.
Ôn Thời sững người trong ba giây, sau đó hét lớn: "Anh là ác quỷ phải không!"
Dù cô có phản đối thế nào đi chăng nữa, sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cô vẫn phải theo Giang Trì Ấp đến phòng tập gym ở khách sạn.
Thức ăn mà Giang Trì Ấp chuẩn bị cho cô khác xa với bữa ăn kiêng cô tưởng tượng: bánh thịt gà phô mai, tôm xào đậu xanh, rau cải xào tỏi, và thêm một phần cơm yến mạch với trứng ốp la. Cô ăn nhiều đến mức cảm thấy hơi no.
Điều này khiến cô tự an ủi rằng việc tập gym sau đó chắc sẽ không quá đau khổ.
Cô thay đồ xong bước ra, ngay lập tức nhìn thấy Giang Trì Ấp đang khởi động, ánh mắt cô khẽ lóe lên, theo bản năng đưa tay lên cắn móng tay cái của mình.
A a a, quả nhiên giống như cô tưởng tượng, khi mặc đồ tập...
Anh không mặc bộ đồ tập ôm sát, chỉ là một chiếc quần thể thao rộng và áo dài tay, chất vải cũng không quá mỏng, nhưng cơ bắp của anh đã khiến áo căng ra. Bờ vai rộng lớn, rõ ràng có thể nhìn thấy đường nét của cơ ngực, và tay áo thì bị căng chặt bởi cơ bắp cánh tay.
Phần trên cơ thể căng đầy sức mạnh nhưng phần eo lại nhỏ gọn, càng làm nổi bật thân hình tam giác ngược hoàn hảo, khiến vòng eo của anh trông càng săn chắc và mạnh mẽ.
Ôn Thời trong đầu tự tưởng tượng sáu múi bụng của anh, vừa đủ và hoàn hảo, trực tiếp đánh trúng sở thích của cô!
Tiếp đến là cặp mông săn chắc và cơ đùi cuồn cuộn đầy sức bật mà quần thể thao rộng cũng không thể che giấu...
Nếu thân hình này ở người khác, có lẽ cô chỉ đơn giản cảm thán: "Thân hình đẹp thật."
Nhưng khi ở trên người Giang Trì Ấp, cảm giác lại hoàn toàn khác, khí chất cứng cỏi lạnh lùng kết hợp với thân hình nóng bỏng đầy d.ục vọ.ng, khiến anh trở nên quyến rũ từ trong ra ngoài, tràn đầy sắc khí, rất khó để không nảy sinh ý nghĩ khác!
Dù sao, trong lòng Ôn Thời, hình tượng bé nhỏ của cô đã hoàn toàn gục ngã!
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Giang lão sư, tôi thay đồ xong rồi..."
Ôn Thời trước đó vẫn đứng cách anh hai mét, Giang Trì Ấp không nghe được những "lời khen ngợi" trong lòng cô, điều đó khiến anh cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước chẳng phải cô còn phản đối kịch liệt sao, giờ lại bình tĩnh thế này à.
"Trước tiên khởi động giống anh." Giang Trì Ấp vừa xoay cổ chân, vừa ra hiệu cho cô làm theo.
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, Ôn Thời bĩu môi, trong lòng nổi lên một chút không cam tâm, cô lẩm bẩm: "Anh dạy con gái tập gym kiểu này à?"
"Anh chưa từng dạy cô gái nào khác, không đúng, anh chưa từng dạy ai tập gym cả." Giang Trì Ấp liếc mắt nhìn cô.
"Ồ." Ôn Thời bĩu môi, ‘đúng là một khúc gỗ, biết gì mà dạy?’
Giang Trì Ấp sững lại, cô nói anh là khúc gỗ sao?
Anh nghiến nhẹ răng hàm, làm động tác căng cơ chân trước, ra hiệu cho cô làm theo.
Ôn Thời bắt chước động tác của anh, chân mềm nhũn bước tới, ngay lập tức bị Giang Trì Ấp dùng tay lớn đặt lên eo, ấn nhẹ xuống để cô giãn cơ nhiều hơn.
"Phải làm căng cơ đúng cách, nếu không ngày mai đau khổ là em đấy!"
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, dù cách lớp áo tập mỏng, Ôn Thời cũng cảm thấy lưng mình như đang bốc cháy, không kìm được mà co rụt vai lại, lập tức thoát khỏi tay anh.
"Em... em tự làm được, không cần anh hướng dẫn!" Lưỡi cô bắt đầu líu lại, nói xong lập tức làm một động tác căng chân tiêu chuẩn.
Giang Trì Ấp khoanh tay cười khẩy, chỉ có chút năng lực đó thôi mà cũng dám trêu chọc anh!