Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 204: Bố mẹ của anh



Cuối cùng, Joe cũng không kiên trì thêm nữa, dẫn họ đến một cửa hàng hamburger nổi tiếng.

Anh hào hứng giới thiệu từng món, nào là thịt bò wagyu thượng hạng, nào là nấm truffle cao cấp. Nghe đến đây, Ôn Thời chỉ biết nhăn mặt: Những nguyên liệu tốt như vậy, sao lại mang đi làm hamburger?

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ từ giờ mình sẽ phải ăn những món kiểu này? Nếu giờ mời một đầu bếp đến thì có kịp không nhỉ?

Nhìn vẻ mặt của cô, Giang Trì Ấp bật cười: “Không thích à? Vậy sau này để anh nấu cho em ăn.”

“Thật sao?” Ôn Thời hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: “Em cũng sẽ giúp anh.”

“Được.”

Hai người trò chuyện bằng tiếng Trung, Joe ngồi bên cạnh không hiểu gì, chỉ vui vẻ ăn hamburger và giơ ngón tay cái lên khen ngợi món ăn. Chắc chỉ có mình anh ta là ăn ngon lành thôi.

Sau bữa ăn, Joe đưa họ đến một khách sạn.

Vừa bước vào sảnh lớn, Ôn Thời đã thấy những người đàn ông mặc đồ đen lúc ở sân bay. Họ đứng sau một chiếc sofa, nơi một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay cầm cây gậy màu đen đang ngồi.

Chỉ cần nhìn qua, Ôn Thời đã đoán được thân phận của ông ấy, bởi vì ông quá giống Giang Trì Ấp, đặc biệt là đôi mắt và nét mặt, gần như giống hệt.

Khác với tưởng tượng của cô về một ông trùm băng đảng, ông không toát lên vẻ ngạo mạn hay hung hãn, mà lại có khí chất nho nhã, như một doanh nhân thành đạt. Điều này khiến cô tin lời Joe nói về việc “rửa tay gác kiếm” của ông.

Nhưng Giang Trì Ấp lại không để cô tiến lại gần, anh cúi đầu nhìn cô và nhẹ giọng nói: “Em ra quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng đi.”

Hành lý của họ đã được đưa đến, hiện đang để tại quầy lễ tân.

Ôn Thời biết anh thật sự không muốn cô tiếp xúc với bố mình, nên gật đầu và đi làm thủ tục.

Dù vậy, cô vẫn không kìm được mà quan sát từ xa. Thấy ánh mắt từ phía bố Giang Trì Ấp, cô lập tức cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Cuộc nói chuyện giữa họ diễn ra rất ngắn gọn. Khi cô nhìn lại, Giang Trì Ấp đã quay người bước về phía cô.

Ôn Thời bỗng nhớ ra món quà đã chuẩn bị từ trước, vội vàng lục túi lấy ra.

Cô hiểu Giang Trì Ấp muốn bảo vệ mình, vì vậy không tùy tiện tiếp xúc với ông ấy. Cô chỉ đưa món quà cho Joe, nói: “Đây là chút tấm lòng của mẹ tôi, nhờ anh chuyển đến cho ông ấy.”

Joe nhìn cô, rồi quay sang nhìn Giang Trì Ấp. Sau một tiếng thở dài, anh nhận lấy món quà và quay trở lại.

Bố của Giang Trì Ấp có vẻ bất ngờ. Ông nhìn món quà, rồi lại liếc qua Ôn Thời.

Cô mỉm cười gật đầu nhẹ, đổi lại là một nụ cười từ ông.

“Đi thôi.” Giang Trì Ấp kéo cô vào lòng, chắn tầm nhìn của bố anh, rồi dẫn cô đi về phía thang máy.

Joe nhanh chóng đuổi theo, cùng họ vào thang máy.

Không ai trong số họ nhắc lại chuyện vừa xảy ra. Joe quay sang Ôn Thời, hào hứng hỏi: “Ôn Thời, cô có muốn ghé thăm phim trường của tôi không?”

“Đừng tưởng tôi không biết anh đang tính toán gì.” Giang Trì Ấp liếc Joe với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Joe tỏ vẻ đáng thương, cười gượng: “Tôi thật sự không tìm được ai phù hợp hơn Ôn Thời. Cô ấy đã xem kịch bản rồi mà, chẳng lẽ vai nữ phù thủy không khiến cô ấy động lòng sao?”

Trong lúc rảnh rỗi, Ôn Thời đã đọc kịch bản mà Joe đưa cho Giang Trì Ấp.

Phải thừa nhận, kịch bản được viết rất chắc tay và thú vị.

Câu chuyện xoay quanh một nhóm trộm đột nhập bảo tàng để trộm cổ vật, nhưng vô tình làm vỡ một chiếc bình sứ và giải phóng một nữ phù thủy Đông phương bị nguyền rủa. Đúng lúc đó, cảnh sát xuất hiện, đẩy mọi chuyện vào một chuỗi tình huống dở khóc dở cười.

Nữ phù thủy gia nhập hành trình trốn chạy của họ, mở đầu cho chuỗi những câu chuyện dở khóc dở cười.

Thực chất, đây là một bộ phim kiểu “road movie” điển hình, với không khí nhẹ nhàng và mang tính chữa lành. Nữ phù thủy không phải kiểu nhân vật tà ác, mà là một người có tính khí thất thường, bướng bỉnh, thích trêu chọc người khác, nhưng lại vô cùng đáng yêu và quyến rũ.

Ôn Thời chưa từng đóng vai nào như thế này, nên khi nghe qua, cô thực sự cảm thấy rất hứng thú.

Thấy cô quan tâm, Giang Trì Ấp cũng không còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như trước, anh dịu giọng nói:
“Nếu em thích, vậy cứ cân nhắc xem sao.”

“Đợi sau khi thăm bác gái đã” Ôn Thời đáp, rồi gật đầu đồng ý.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, họ cùng đến viện điều dưỡng, nơi mẹ của Giang Trì Ấp đang ở.

Giang Trì Ấp mượn một chiếc xe từ Joe, tự lái đưa Ôn Thời đến đó.

So với sự thoải mái khi đối mặt với bố của Giang Trì Ấp, lần này Ôn Thời lại rất căng thẳng. Cô mặc một bộ trang phục chỉnh tề, không ngừng nhìn gương chiếu hậu để kiểm tra vẻ ngoài của mình.

Thấy cô căng thẳng như vậy, Giang Trì Ấp bật cười, trấn an:
“Bà nhất định sẽ thích em.”

Ôn Thời gật đầu, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa vơi bớt.

Khi họ đến nơi, mẹ của Giang Trì Ấp đã đứng chờ sẵn.

Bà hoàn toàn khác biệt so với khí chất của hai bố con Giang Trì Ấp. Là một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, gương mặt không hề có dấu vết của thời gian, mang theo vẻ hiền hòa nhưng cũng rất ngây thơ, tựa như người không từng chịu khổ đau của thế giới.

Nhìn cách bà ôm chặt Giang Trì Ấp, Ôn Thời chợt hiểu, có lẽ ngoài việc con trai mất tích, cả đời bà chưa từng trải qua nỗi đau nào khác.

Bà ôm Giang Trì Ấp một lúc lâu mới nhìn về phía Ôn Thời, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Tiểu Thời, cuối cùng bác cũng được gặp cháu rồi. Từ khi Trì Ấp kể về cháu, bác đã rất mong chờ ngày này.”

Giọng nói của bà mang theo sự ấm áp, khiến Ôn Thời lập tức thoải mái hơn. Cô mỉm cười, gọi:
“Bác gái.”

Sau đó, Ôn Thời đưa món quà đã chuẩn bị trước đó.

“Cảm ơn cháu,” mẹ Giang Trì Ấp nhận lấy, nắm tay cô:
“Chúng ta đừng đứng đây nữa, vào trong nói chuyện đi.”

Phòng của bà khá rộng nhưng bài trí lại rất đơn giản, gần như không có bất kỳ đồ trang trí nào, ngoại trừ những bức tranh dựng sát tường.

Sau khi mời họ ngồi, bà bắt đầu lôi những bức tranh mới vẽ gần đây ra, nhiệt tình kể câu chuyện đằng sau mỗi bức. Đó là những bức tranh phong cảnh và chân dung các bệnh nhân khác trong viện điều dưỡng.

Ôn Thời không phải người hiểu sâu về nghệ thuật, nhưng với cô, tất cả đều đẹp. Cô chăm chú lắng nghe và đáp lại từng câu nói của bà.

Giữa chừng, mẹ Giang Trì Ấp dừng lại, bối rối hỏi:
“Bác có nói nhiều quá không? Liệu có làm cháu thấy nhàm chán không?”

Bà lộ rõ vẻ lo lắng, đôi tay đan chặt, không ngừng siết lại.

Giang Trì Ấp vừa định lên tiếng thì Ôn Thời đã nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng nói:
“Cháu rất thích những bức tranh của bác. Bác kể thêm cho cháu nghe về buổi tụ họp trong viện đi, nghe thú vị lắm.”

“Thật sao?” Mẹ Giang Trì Ấp lại mỉm cười, tiếp tục say sưa kể chuyện.

Giang Trì Ấp ngồi cạnh, nhìn cảnh mẹ mình và Ôn Thời trò chuyện, lòng anh dâng lên cảm giác xúc động mãnh liệt, suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.

Sau bữa trưa và một thời gian trò chuyện nữa, đến giờ mẹ Giang Trì Ấp phải uống thuốc và nghỉ ngơi. Hai người quyết định tạm biệt.

Ôn Thời ra trước, nhưng Giang Trì Ấp lại bị mẹ kéo lại, nằm trên giường, bà hỏi nhỏ:
“Trì Ấp, mẹ làm thế có tốt không? Liệu mẹ có làm Tiểu Thời sợ không?”

“Không đâu, Tiểu Thời rất thích mẹ.” Giang Trì Ấp cúi người, kéo lại chăn cho bà, mỉm cười.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt” bà lẩm bẩm, rồi nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Nhớ dẫn con bé đến thăm mẹ thêm nhé.”

“Vâng. Bọn con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com