Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 23: Cái số nhọ gì đây?



"Ôn lão sư, cô đang làm gì vậy?"

Nhân viên làm việc đã phát hiện ra cô, lập tức la lớn: "Nhanh chặn cô ấy lại."

Ôn Thời khéo léo né được bàn tay của nhân viên đang đưa tới, rồi mang túi thức ăn chạy về phía các khách mời: "Các người đâu có nói là không được mang theo nguyên liệu của riêng mình mà."

"Đúng rồi!" 

Mọi người vừa giơ ngón cái lên khen cô, vừa đứng về phía cô đối đầu với đoàn đạo diễn.

Nguyên liệu đã nằm trong tay Ôn Thời rồi, tổ đạo diễn không thể nào lên cướp lại, đành phải nhắm mắt chấp nhận.

"Nhưng mọi người vẫn phải câu được cá đấy."

"Cố gắng thôi, cố gắng thôi." Ôn Thời phẩy tay lấp li.ếm.

Ngay khi Ôn Thời lẻn vào bếp lấy nguyên liệu, bình luận trực tiếp đã tràn ngập tiếng cười. Đến giờ, bầu không khí còn sôi động hơn nữa.

[Có Ôn Thời, đúng là phúc cho tổ chương trình.]

[Tổ chương trình: Nghe tôi nói này, tôi cảm ơn cô!]

[Haha, không kiềm chế nổi mà hát theo luôn…]



Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, cả nhóm bắt đầu tiến về phía bờ hồ.

Ở bờ hồ, tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe cắm trại.

"Trong xe là tất cả đồ dùng cần thiết cho buổi cắm trại hôm nay, mọi người hãy lấy ra hết đi."

Ôn Thời nhìn vào máy quay, nói: "Khán giả ơi, từ hôm nay chương trình của chúng ta sẽ đổi tên thành [Thoát Không Khỏi Bẫy Của Tổ Đạo Diễn]."

Cả đoàn cười phá lên.

Đạo diễn hét lên: "Ôn lão sư, đừng có mà tung tin đồn nhảm nhé!"

Ôn Thời cãi lại bằng giọng hệt như đạo diễn: "Tôi cứ tung tin đấy, ông làm gì được tôi nào!"

Đạo diễn tức đến nhảy dựng lên, còn mọi người thì cười đau cả bụng.

Cười xong, mọi người bắt đầu vào xe, lấy từng thùng đồ và sắp xếp gọn gàng.

"Trước tiên, hãy dựng tấm bạt lên." Giang Trì Ấp rút một túi đồ ra và bảo cả nhóm.

Hứa Tuấn Triết bước đến: "Thứ này dựng như thế nào?"

"Giang lão sư trông có vẻ quen thuộc nhỉ, anh hay đi cắm trại ngoài trời à?" Bạch Lê vẫn không kiềm chế được mà bắt chuyện với anh.

Lần này, Giang Trì Ấp không phớt lờ cô, anh trả lời: "Thỉnh thoảng thôi, bình thường vẫn phải làm việc."

"Tôi chưa bao giờ cắm trại cả." Hồ Tiểu Ngọc nói: "Từ lâu đã muốn thử, nhưng mãi không có thời gian."

Cả nhóm đều là những nghệ sĩ nổi tiếng gần đây, công việc dày đặc nên không có thời gian để đi du lịch hay giải trí.

Đạo diễn không quên quảng cáo cho chương trình của mình: "Chương trình [Cuộc Sống Thân Yêu] của chúng tôi luôn mong muốn tạo ra không gian để các khách mời thư giãn, giải trí và du lịch."

"Nếu tôi không tham gia, chắc tôi đã tin rồi." Kim Nguyên Thanh cười khẩy, rất hào hứng khi châm chọc đạo diễn.

Ôn Thời thấy họ loay hoay mãi không xong, mà mình cũng không giúp gì được, liền cầm lấy bộ dụng cụ câu cá, rồi đi thẳng ra bờ hồ.

Khu vực này vốn là một khu nghỉ dưỡng đã được phát triển hoàn chỉnh, bên bờ hồ có các điểm câu cá được dựng sẵn.

Ôn Thời chọn một vị trí và bắt đầu lắp ráp cần câu.

"Ôn lão sư trông khá chuyên nghiệp đấy, cô từng câu cá rồi à?" Đạo diễn theo sát quay phim hỏi.

Ôn Thời gật đầu: "Hồi nhỏ tôi hay đi câu cá với ông ngoại."

Có những ký ức thường không dễ gì nhớ ra, nhưng chỉ cần một ngòi nổ, chúng sẽ đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Ôn Thời đã quên gần hết những hình ảnh về ông ngoại, nhưng khi chạm vào cần câu, cô lại nhớ ngay đến cảnh ông dạy mình cách câu cá.

Cô lắp xong cần câu, gắn mồi câu vào, thả xuống nước, sau đó để cần câu lên giá đỡ và đi đến một vị trí khác để làm tương tự.

Thường thì một người phải trông nhiều điểm câu cá cùng một lúc.

Trong khi đó, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp lại nóng bừng...

[Cô ấy sao mà cái gì cũng biết một chút thế nhỉ.]

[Lại bắt đầu tâng bốc rồi, cô ta đã làm được gì đâu, hầu hết thời gian chỉ lo ăn uống thôi mà!]

[Đúng đấy, fan của cô ta đúng là mù quáng.]

[Sao hôm nay tự dưng có nhiều kẻ anti thế này?]

[Bình Hoa của chúng ta nổi tiếng rồi đấy, hôm qua leo lên bao nhiêu hot search mà.]

[Tôi chỉ là người qua đường thôi, không chịu nổi các người tâng bốc quá đà như vậy.]

[Câu nói kinh điển: "Tôi chỉ là người qua đường."]

[Anti mau biến đi!]

...

Khi mọi người xếp đồ xong xuôi và tiến đến chỗ Ôn Thời, cô đã chuẩn bị xong tám cần câu.

"Tiểu Thời, cậu giỏi thật đấy!" Hồ Tiểu Ngọc liền chạy lại ôm lấy cô.

Ôn Thời gõ nhẹ lên trán cô ấy: "Nói nhỏ thôi, cá bị cậu dọa chạy hết bây giờ."

Hồ Tiểu Ngọc phồng má: "Biết rồi mà."

"Mọi người tự chọn điểm câu cá đi." Ôn Thời nói với mọi người.

Mọi người gật đầu, mỗi người tìm một vị trí.

Giang Trì Ấp cũng chọn một chỗ ngồi gần Ôn Thời nhất.

Khoảng cách mà anh có thể nghe được suy nghĩ của cổ chỉ là hai mét, và giờ anh đã quen giữ khoảng cách này với Ôn Thời.

Cảm giác không được nghe những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô ấy khiến anh có chút không thoải mái.

Ôn Thời không để ý đến anh, cô ngồi xuống chỗ câu, đầu óc lang thang nhớ về những kỷ niệm với ông ngoại.

Khi nhìn kỹ lại hồ nước, cô cảm thấy ngày càng quen thuộc.

Cô đập nhẹ vào trán mình. Đây có phải là hồ mà ông ngoại đã từng đưa cô đi câu cá trên băng không?

Tiếng "bốp" đó vang lên rất chói tai đối với Giang Trì Ấp. Cô ấy lúc nào cũng tay nhanh hơn não như thế, không thấy đau sao?

Ôn Thời đứng lên, quan sát xung quanh, càng chắc chắn hơn rằng hồi nhỏ mình đã từng đến đây!

Cô đột nhiên cảm thấy, như thể theo thời gian, cảm giác thân thuộc với nơi này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Có phải do trước đây cô bị giam cầm trong kịch bản không? Giờ thì giống như đang dần dần tìm lại chính mình...

Bên cạnh, Giang Trì Ấp nghe thấy mà chẳng hiểu gì cả, cô ấy đang nói cái gì mà "bị giam cầm trong kịch bản"?

Anh thầm cười, đầu cô ấy chứa toàn những suy nghĩ kỳ quặc.

Ôn Thời nghĩ thông suốt rồi thì gạt bỏ hết những suy nghĩ đó, tập trung nhìn về phía mặt hồ.

Cô nhớ rằng hồ này có nhiều loại cá, và tất cả đều được thả giống tự nhiên vì thế thịt rất ngon.

Không biết lát nữa cô có câu được con cá nào không.

Muốn ăn cá nướng... Liệu Giang Trì Ấp có giúp cô làm không nhỉ?

Cô mơ đẹp như thế, nhưng thực tế thì đã tặng cô một cú tát đau điếng.

Cần câu của những người khác đã bắt đầu có dấu hiệu, thậm chí Giang Trì Ấp đã câu được một con cá, nhưng cần của cô thì chẳng có lấy một chút động tĩnh, mặt nước thậm chí còn không gợn sóng.

Bình luận trực tiếp bùng nổ:

[Bình Hoa của chúng ta số nhọ quá rồi!]

[Cười muốn xỉu, nhìn cô ấy tội nghiệp quá!]

[Cá cũng từ chối cô ấy rồi sao?]

...

Mọi người càng cười nhiều, Ôn Thời càng tức giận.

Cô thay mồi câu, nhưng nửa giờ trôi qua vẫn không có kết quả, trong khi bên cạnh, Giang Trì Ấp lại câu thêm được một con cá nữa.

Tuy nhiên con cá này khá nhỏ nên anh lại thả nó về hồ, nhưng điều đó cũng đủ khiến Ôn Thời cảm thấy bị kí.ch th.ích.

Cô giận dỗi liếc qua Giang Trì Ấp một cái, cảm thấy chắc chắn cá của cô đã bị anh câu mất, rồi liền chuyển sang một điểm câu khác.

Ngay khi cô bước ra khỏi phạm vi hai mét, xung quanh Giang Trì Ấp lập tức trở nên yên tĩnh khiến anh có chút không quen.

Tại vị trí mới, Ôn Thời lại chuẩn bị mồi câu, thả mồi, ngồi yên lặng chờ đợi.

Thế nhưng, thời gian cứ trôi qua nhưng phao câu của cô vẫn không có động tĩnh gì.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy được an ủi là sau khi cô rời đi, Giang Trì Ấp cũng không câu được gì thêm.

Anh dường như cũng cảm thấy chán nản, nên đã chuyển đến vị trí mà cô vừa rời khỏi.

Ôn Thời hừ một tiếng nhẹ, cô còn chẳng câu được con nào, liệu anh có câu được không chứ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com